“Và sau đây sẽ là vật phẩm mà mọi người trông đợi nhất, sợi dây chuyền hồng bảo thạch ‘Trái tim hải dương’ do chính chủ tịch hội từ thiện – cô Linda Vương quyên ra. Giá khởi điểm là 5 triệu, mỗi lần đưa tay đấu giá ít nhất là 200 nghìn.”
Nhân viên đẩy chiếc xe đặt sợi dây chuyền quý giá trong hộp kính thủy tinh lớn có pha đèn, mọi người bên dưới trầm trồ vỗ tay.
Ân Hi phía này hơi tiếc nuối vì không thể nhìn rõ được hình dáng của sợi dây chuyền đó, nhưng mà vẫn vô cùng hào hứng và hồi hộp ở trong lòng, bị không khí náo nhiệt bấy giờ cuốn theo.
Cô quay mặt sang nhìn Cố Thừa Luân không giấu được cảm khái: “Là 5 triệu! Nhớ lúc trước chỉ mua một miếng đất 6 triệu thôi... Dật Vĩ của chúng ta đã lao đao đến mức nào. Ở đây quả nhiên là một thế giới hoàn toàn xa vời với chúng ta.”
Cố Thừa Luân nhẹ gật đầu. Anh không khỏi quét mắt về phía Thượng Thần Hi, cũng không biết Thượng Thần Hi có cảm tưởng gì. Loại thế giới mà lẽ ra nó nên quen thuộc, nhưng lại cố chấp bán rẻ chính mình, cũng là vì 6 triệu suýt đẩy Ân Hi vào chỗ nguy hiểm, và giờ đây bản thân như thể đi lệch hướng... Có đáng hay không?
Phóng viên bên dưới nhốn nháo chĩa máy ảnh lên sân khấu lưu lại hình ảnh sợi dây chuyền trị giá. Khiến MC bên trên phải nhắc nhở mấy lần.
Đợi khi chấn chỉnh không gian khán phòng, MC tiếp tục trình bày: “Và giờ đây xin mời các nhà hảo tâm đưa ra giá...”
Đèn ở dưới được tắt bớt, phía trên sân khấu được điều chỉnh lại, vệt sáng trên cao rọi xuống chỗ bàn VIP. Sau đó khi cánh tay đầu tiên được đưa lên thì vết sáng đó ăn ý di chuyển về phía người ra giá, MC bên trên cũng nhận thức và nêu lên: “Ông Lục Phiến đại diện Thượng Minh là người đầu tiên ra giá 5 triệu 2 trăm nghìn.”
Tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía Lục Phiến, xa xa có thể trông thấy vẻ mặt điềm tĩnh kiêu ngạo của ông.
MC lại quan sát thấy bàn tay khác đưa lên, không ngừng nêu to: “Phú Tài bàn số 3 ra giá 5 triệu 4 trăm nghìn.” – “Bàn số 8 Minh Đại ra giá 5 triệu 6 trăm.” – “5 triệu 6 trăm lần thứ nhất! 5 triệu 6 trăm lần thứ hai...” – “Bàn số 5 Violet ra giá 5 triệu 8 trăm...”
“7 triệu!” Đó là giọng nói trầm đầy mạnh mẽ của Lôi Kình.
Cả khán phòng được dịp sôi nổi. MC phấn khích phát biểu: “Ông Lôi Kình đại diện Lôi thị ra giá 7 triệu. Có ai ra giá cao hơn không?”
Phóng viên tác nghiệp ở hai bên cánh gà lại được dịp ùa đến liên tiếp chĩa máy ảnh về phía Bàn VIP số 2 chỗ Lôi Kình đang ngồi. Mọi người nhìn đến cũng không bỏ sót vẻ mặt tái nhợt sa sầm của Rose bên cạnh. Mà Thượng Thần Hi ngồi ở đó cũng hết thảy khẩn trương và bối rối.
MC trên bục không ngừng nêu to lên: “7 triệu lần thứ nhất! 7 triệu lần thư hai! 7 triệu lần thứ ba! Thành giá! Chúc mừng ông Lôi đã mua được sợi dây chuyền hồng bảo thạch mang tên Trái tim hải dương trị giá và vô cùng ý nghĩa của chủ tịch dành tặng cho Hội và lan tỏa tình yêu thương đến hoạt động công tác xã hội giúp đỡ cho trẻ mồ côi ở tu viện Jonh’n...”
Một tràng vỗ tay náo nhiệt vang lên chúc mừng. Trên sân khấu pháo hoa tủa ra bắn lên cao, giúp không khí tràn ngập sự hân hoan và thịnh vượng.
Ân Hi và Cố Thừa Luân cũng vỗ tay chúc mừng theo lệ. Ánh mắt lại nhìn đến Windy đang một dạng ngây ngẩn.
Party đi đến hồi kết thúc, mọi người lần lượt di chuyển ra về. Phóng viên lúc này được dịp phỏng vấn hăng say, dồn Lôi Kình về một góc khán đài liên tiếp đặt câu hỏi. Lôi Kình được vệ sĩ vây quanh, thần thái đĩnh đạc hai tay bỏ vào túi quần, tự tin giáp mặt phỏng vấn.
“Ông Lôi, vừa rồi thật là sang. Ông ra tay hào phóng đấu giá mua về sợi dây chuyền của vợ cũ của ông... quan hệ của hai người vẫn tốt chứ?” Một câu như vậy liền có thể đánh vào yếu điểm đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện, khiến những người đi gần đó không khỏi chậm lại bước chân muốn lắng nghe câu trả lời từ phía đối phương ứng phó thế nào.
Ân Hi và Cố Thừa Luân cũng hơi bàng hoàng nhìn qua, chuyện tuy là không liên quan đến họ nhưng mà Ân Hi dường như rất để tâm đến trạng thái của người bạn thân Windy.
Lôi Kình thoải mái lên tiếng: “Tôi và Linda vẫn là tri kỉ, ở Lôi thị quan hệ của chúng tôi vẫn không thay đổi, trọng trách phát triển Lôi thị. Hội từ thiện lại là do Linda và Thượng Hân đứng ra thành lập, ý chỉ Lôi thị và Thượng Thần gắn kết bền chặt. Hôm nay tổ chức đấu giá từ thiện tôi giữ vai trò ủng hộ là lẽ đương nhiên.”
“Ông Lôi! Nghe nói Trái tim hải dương là một trong những quà cưới vô cùng ý nghĩa mà hôm xưa ông đã mua tặng Linda Vương, có phải vậy không?” Lại một phóng viên mạnh dạn nêu câu hỏi.
Lần này thật sự khiến nét mặt của Lôi Kình hơi ngưng đọng, tuy nhiên vài giây liền lấy lại phong thái tươi cười trả lời: “Trí nhớ của anh thật tốt chứ hử?”
“Vậy thì lần này có cơ hội mua lại sợi dây chuyền không biết ông dự tính tặng lại cho vị hồng nhan tri kỉ nào?”
Bấy giờ Thượng Thần Hi và Rose vừa hay tiến đến gần, cả hai khựng lại, gương mặt của Rose vẫn duy trì nét lạnh nhạt.
Lôi Kình phía này ung dung trả lời: “Tôi không định là tặng cho ai. Tôi muốn để lại làm của hồi môn cho con gái tôi.”
Thượng Thần Hi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Rose và tình thế căng tràn ở chỗ Lôi Kình thì kịp thời chen vào nhóm phóng viên ra hiệu cho vệ sĩ, anh vừa đưa tay ra cản phóng viên tiến tới vừa nhắc nhở họ: “Xin lỗi các vị, ông Lôi phải đi gấp. Hẹn dịp khác trò chuyện tiếp đi. Cảm ơn.”
Lôi Kình di chuyển bước chân, Thượng Thần Hi ăn ý kề sát đưa tay ngăn cản phóng viên tạo lối đi cho ông. Cứ như vậy cũng vòng ra được ngoài sảnh.
Linda và Windy đứng ở ngoài này đều nghe được rất rõ ràng từng lời Lôi Kình vừa phát biểu, cũng đưa mắt dõi theo Rose bị bỏ lại ở phía sau đang vén váy để đuổi kịp bóng lưng của Lôi Kình và Thượng Thần Hi.
Linda thở dài một tiếng nói với con gái: “Cho dù cha con có ý tốt đi chăng nữa muốn mua về bằng được sợi dây chuyền thì cũng thường hay làm chuyện sai quấy... Windy! Cha mẹ chọn cách dễ chịu nhất để công bố chuyện ly hôn ra bên ngoài, nhưng cũng biết là đối với con vẫn là một chuyện đáng buồn. Mong rằng con mạnh mẽ chấp nhận sự thật không thể thay đổi này.”
Windy hít sâu vào một ngụm khí mát gượng nở nụ cười nhìn mẹ mình.
“Con hiểu mà. Con biết mẹ đã tận sức lo nghĩ cho cổ giá của Lôi thị rồi. Cha cũng không thể nào trách cứ được dù là thiếu sót nhỏ nhất. Mẹ quật cường và thông minh như thế, đã đủ đả kích đến kiêu hãnh của ông ấy. Con tin rằng cha sẽ rất hối hận vì không biết trân trọng mẹ.”
Linda hơi bĩu môi lắc đầu, nói lời phủ định: “Chỉ là có hối hận hay không mẹ đã không còn bận tâm đến nữa.”