“Cô cứ coi như tôi viện cớ đi.”
“Nhưng là trước mặt tôi anh cũng không cần như vậy... Tôi nghĩ tôi hiểu. Và tôi tin rằng Ivy sẽ không sao.” Windy hít sâu một hơi, tựa như chắc chắn nói.
Thượng Thần Hi cảm thấy có chút ngạc nhiên, anh hỏi lại: “Cô thật sự hiểu sao?”
Windy mỉm cười, thoải mái nói ra cảm nghĩ trong lòng mình: “Từ bấy lâu nay nhìn thấy anh xử sự xử người, anh là người... phải tả như thế nào đây... anh là một người làm chuyện gì cũng có thể chống đỡ nổi đó mà.”
Windy bật cười khiến Thượng Thần Hi cũng dần thả lỏng theo, khóe môi hơi cong lên, mặc dù tận sâu trong ánh mắt là nỗi tâm sự chồng chất không thể tỏ bày, anh vu vơ bảo: “Cô nói chuyện tôi không được hiểu cho lắm!”
“Tôi không biết mình có lí giải sai hay không, nhưng mà tôi cảm thấy, anh là một người có trách nhiệm. Cho nên tôi không biết anh và Ivy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ dù sao đi nữa anh cũng không gây cho Ivy tổn thương nặng nề mà.”
“Cô thật thấu hiểu tôi vậy sao?”
“Tôi không biết, anh nghĩ sao?” Windy nhún vai, nở nụ cười.
“Cảm ơn.” Thượng Thần Hi đề máy cho xe chạy.
Windy khẽ gật đầu, đón nhận tiếng ‘cảm ơn’ đó.
Windy lại hẹn với mẹ mình cùng đi dạo phố mua sắm và ăn uống, đến chạng vạng tối mới trở về nhà.
Bấy giờ nhìn quanh không thấy Ân Hi đâu cả thì có chút lo lắng. Khi nghe thấy tiếng động trên sân thượng cô vội đi lên đó xem, quả nhiên trông thấy Ân Hi đang phơi quần áo.
Windy đến gần, thẳng thắn nói: “Bạn cứ làm chuyện nhà cả ngày như một con sen, không thấy mệt à?”
“Phơi đồ nữa là hết việc rồi.” Ân Hi lãng tránh, mắc đồ lên sào.
Windy tiếp tục bắt chuyện: “Buổi sáng mình có gặp Thượng Thần Hi.”
“Ừm hửm, anh ấy có nói gì không?”
“Điều bạn bận tâm nhất chính là anh ấy có nhắc đến bạn hay không?” Windy định trêu chọc Ân Hi mấy câu nhưng thấy nét mặt không khá lên chút nào của cô ấy thì có chút không đành lòng, cô thẳng thắn nói vào trọng tâm: “Mặc dù anh ấy không có bày tỏ gì nhưng tôi nhìn ra được anh ấy rất là bận tâm đến bạn.”
“Chúng tôi không thể nào nữa đâu.” Ân Hi cuối cùng cũng chịu nói ra.
Cô xoay đi hướng ra, tiếp tục mắc đồ lên sào.
“Bạn cứ như vậy chấp nhận dứt bỏ à?” Windy bật hỏi.
“Tôi đâu có quyền quyết định.”
Ân Hi ủ rũ nói. Windy vẫn hỏi tới cùng: “Nếu có quyền quyết định thì sao?”
“Cảm tình không phải nói dứt bỏ thì sẽ dứt bỏ được... Tôi không biết, thật sự không biết.” Ân Hi buông chỗ quần áo sang một bên, khó chịu đi đến chỗ lan can hóng gió, tâm trạng hết sức buồn phiền. Cô không biết phải thế nào, đối mặt ra sao...
Trông thấy cô đau buồn như vậy Windy không chịu nổi liền lên tiếng khuyên nhủ và phân trần:
“Tôi nghĩ như thế này, Thượng Thần Hi là một người thật sự tôn trọng bạn, yêu thương và có trách nhiệm với bạn... cho nên mới không tùy tiện mở ra quan hệ với bạn. Bạn hãy thử xét nhìn ở khía cạnh khác đi, có thể sẽ khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn.”
Ân Hi ngỡ ngàng ngước mặt lên nhìn sâu vào trong ánh mắt cô bạn, có chút bi thương khó nói, lại cảm giác như thể được động viên... Cô không ngừng ngẫm nghĩ, càng nghĩ thì là nảy nở tâm ý lạc quan trong lòng.
Ân Hi khẽ nở nụ cười, nắm lấy tay của Windy:
“Cảm ơn Windy!”
“Ây, hôm nay không phải một mình bạn nói tiếng ‘cảm ơn’ mình đâu.”
Hai người nhìn nhau đều nở nụ cười.
Cả đêm Ân Hi không ngờ mình có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cô thức dậy rất sớm, vui vẻ đón chào ngày mới. Đến công ty, vẫn như thói quen cũ, tưới hoa và dọn dẹp một lượt chỗ làm việc.
Cô nhìn các đồng nghiệp đến chỗ làm tươi cười mở lời chào với họ.
Ân Hi ôm chậu hoa tú cầu có chút say ngắm.
“Good morning!”
“Chào anh Cố!”
“Ân Hi!”
“Thừa Luân! Anh đến rồi à?”
Cố Thừa Luân đánh giá thần sắc của Ân Hi một lượt có chút khựng lại, anh tiến lại gần cô, do dự mở lời: “Hình như hôm nay em vui lắm!”
Ân Hi không chú ý đến vẻ bất thường của Cố Thừa Luân, đặt chậu hoa xuống và hỏi thăm: “Anh cũng vậy có phải không? Anh đã chính thức giảm bớt gánh nặng ở hai công trình rồi, nhà mới lại hoàn tất và sắp đón mẹ sang chơi.”
Cố Thừa Luân hơi gượng cười, còn chưa mở lời đã nghe ngoài cửa truyền vào tiếng chê trách của Uông Thành: “Phải mày không, tối hôm thứ Bảy tự dưng lại bỏ đi. Cuối cùng bỏ tao lại một mình.”
“Tao có việc mà.” Thượng Thần Hi qua loa giải thích.
“Chính vì tao không thích mày lúc nào cũng sẵn sàng gặp mấy kẻ râu ria ngoài kia, cứ gọi là tới...”
Thượng Thần Hi và Uông Thành sải bước vào trong, chạm mặt với Cố Thừa Luân và Ân Hi đang tiến gần về phía họ thì khựng lại và nói: “May mà tao đi, nếu không là bỏ lỡ một cơ hội làm ăn lớn... À, Luân! Ân Hi! Cùng vào trong họp đi.”
Thượng Thần Hi nói rồi đi vội vào bên trong văn phòng, ba người lập tức đi theo sau.
Vừa hay ngồi xuống ghế Thượng Thần Hi đã hướng ba người bạn trình bày: “Lôi Kình giao cho Dật Vĩ một mối lớn, đó là giúp Lôi thị thu mua mấy lô nhà cũ ở Trung Hoàn và làm mới.”
Cố Thừa Luân nhíu chân mày, lập tức nói ra suy nghĩ: “Nhờ mình thâu nhà cho ông ấy? Tác phong làm việc của ông ấy tao hoàn toàn không dám tin tưởng, tao nghĩ là không thích hợp.”
“Mày nghe tao nói hết đã.” Thượng Thần Hi bảo, ngưng vài giây anh từ tốn trình bày tiếp: “Dĩ nhiên chuyện thu mua không phải do Dật Vĩ tiến hành mà là do một công ty riêng của tao tự đảm trách, nhưng mà lợi nhuận xây nhà, trùng tu đổi mới lợi nhuận lên đến mấy chục triệu, lí nào Dật Vĩ lại không nhận.”
Uông Thành nghe thấy vậy thì phấn khích, có lòng ủng hộ cho Thượng Thần Hi, anh hào hứng cảm khái: “Lợi hại vậy sao? Dật Vĩ trước giờ chỉ nhận mối nhỏ thôi, đang gặp hạn chế, đây rõ ràng là cơ hội tốt đấy!”
“Về điều kiện không được thì phải bàn bạc cho xong, Luân! Mày cứ lo ngại gì chứ?” Thượng Thần Hi thuyết phục một cách đầy chất vấn.
Ân Hi thấy hai người họ bắt đầu đối chọi thì cũng góp ý kiến vào: “Anh Thần Hi nói đúng, chuyện hợp tác làm ăn thì phải cẩn trọng. Cho dù đối phương không phải là Lôi Kình thì mình cũng phải tính toán thận trọng, xem thử mối làm ăn này có đáng nhận hay là không?”
“Phải lắm!” Uông Thành nhìn Ân Hi, tươi cười tán đồng.
Cố Thừa Luân hết nhìn Ân Hi lại nhìn qua Thượng Thần Hi, có chút nghĩ ngợi...
Cuối cùng anh cũng tán đồng ý kiến: “Đã như mọi người không ai phản đối thì mình cứ nhận vụ này, quyết định như vậy!”
Thượng Thần Hi mỉm cười, cảm thấy rất vừa ý.
Anh khẽ trộm nhìn sang biểu tình của Ân Hi, có chút mất tự nhiên. Bên tai nghe được Uông Thành mừng rỡ cảm thán: “Hay quá! Cuối cùng công ty cũng được khá trở lại, anh muốn khui một chai champagne để ăn mừng.”
“Công ty mình có, để em đi lấy.” Ân Hi khẽ liếc nhìn sang Thượng Thần Hi một cái, thoáng ngượng ngùng sau đó cùng Uông Thành ra ngoài tìm lấy champagne.
Phía này Thượng Thần Hi dõi theo, mắt cũng không rời khỏi bóng lưng của Ân Hi, không biết là luyến tiếc điều gì...
Cố Thừa Luân quan sát thấy, đều lưu giữ ở trong lòng, anh nghiêng người nhìn về Thượng Thần Hi, trầm giọng cảm thán: “Rốt cuộc... mày đã đi Macau.”
“Không. Tao không đi.”