Ân Hi một mình sang Macau, ngồi ở quán cà phê ngoài vỉa hè uống ly cam ép ngắm nghía cảnh vật bên ngoài.
Vì Thượng Thần Hi đang bận việc quan trọng với mấy ông chủ, anh có dặn dò cô không cần phải gọi điện thoại cho anh. Nên cô cứ ngồi đợi như vậy cho đến khi buồn chán uống hết ly nước và một mình dạo phố.
Nhìn thấy cửa hàng bánh ngọt phía trước Ân Hi thích thú băng qua dòng người tiến lại đó xem, mùi thơm nức mũi, hương vị làm mê say lòng người, nhất là khi Ân Hi đang bắt đầu cảm thấy đói.
Cô bước đi, từ từ chiêm ngưỡng và chọn bánh, sau đó lấy loại bánh trứng nóng hổi mới ra lò mà lúc nhỏ cô thích ăn nhất.
Cô tung tăng trên phố, tay cầm hộp bánh, nghĩ đến những chuyện vụn vặt lúc bé rồi bất giác tự cười.
Cô trở về khách sạn, gọi một chai champagne. Cô nghĩ Thượng Thần Hi khi đến chắc chắn sẽ thích. Bên ngoài tiếng còi xe vọng vào, những ngọn đèn li ti xuyên qua màn cửa sổ... Ân Hi nghĩ ngợi và thẹn thùng, cứ như vậy ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Bụng cồn cào vì đói, Ân Hi bị mùi thơm của hộp bánh trên bàn làm cho đánh thức, nhịn không được cô liền mở ra ăn liên tiếp hai cái. Lại thấy khát nước thì tự rót cho mình một ly champagne nhấm nháp nhìn cảnh đêm bên dưới.
Cô nhìn đồng hồ, bấy giờ đã hơn 10 tối... Thượng Thần Hi vì sao vẫn chưa tới?
Cô trở lại chỗ ghế salon, cầm chiếc điện thoại bàn lên đấu tranh tư tưởng, cứ như vậy nhấc lên đặt xuống nhưng vẫn chọn nhẫn nại không gọi đến làm phiền Thượng Thần Hi.
Cô ngẩn ngơ ngồi đờ ra, uống cạn ly champagne và nhìn chiếc đồng hồ kêu tích tắc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua cho đến khi trong gian phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, Ân Hi giật mình run nhẹ bờ vai, cô vội vàng mở điện thoại áp sát vào tai, vui vẻ nói: “Anh Thần Hi!”
“Anh xin lỗi...”
“Không sao. Mấy giờ thì anh tới?”
Bên kia im lặng một hồi lâu, đến khi Ân Hi ngỡ đối phương đã tắt máy thì nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thượng Thần Hi truyền qua: “Anh sẽ không đi. Em đừng chờ anh nữa... Anh đã suy nghĩ rất kĩ, cho dù anh qua Macau gặp em... điều này chỉ làm tổn hại đến tương lai của em nặng hơn. Nhân lúc vẫn còn lí trí... chúng ta... coi như xong đi.”
“Anh còn nhớ... đã từng nói những gì với em không?”
“Đừng nhớ tới nữa, không có đáng đâu, xóa bỏ hết đi.”
“Anh Thần Hi!”
“Xin lỗi...”
Tiếng bíp bíp vang lên ở bên kia đầu dây, Ân Hi nghe sống lưng buốt lạnh đến đau nhức toàn thân, từng tế bào bị thiêu rụi... Cô không dám tin, mới đây thôi còn nhìn thấy nụ cười đó, ánh mắt đó, tinh nghịch trêu chọc cô.
Thượng Thần Hi chính là quyết định không muốn bắt đầu mối quan hệ yêu đương với cô nữa? Vì lẽ nào chứ? Cô đã một lòng bên cạnh ủng hộ và đặt lòng tin ở anh ấy...
Cô nhìn hộp bánh trứng, nhìn đến những lạc quan đong đầy mà cô trao ra, lẽ nào cũng không cảm động đến đối phương.
Ân Hi đứng lên rồi lại ngồi xuống, sau đó thì đổ gục nằm xuống chiếc giường, nghe được tiếng nức nở của chính mình vang lên từng đợt.
Ngoài kia, âm thanh náo nhiệt của con phố gợi nhắc đến cô cuộc sống vạn vật vẫn tiếp diễn sôi nổi, cô thì thật quá nhỏ bé. Không ai bận tâm đến nỗi đau trong lòng cô, không ai cổ động cho tinh thần mạnh mẽ mà cô muốn gầy dựng...
“Ivy!”
“Hi!”
Windy từ trên bậc thang bước xuống, lấy làm lạ nhìn Ân Hi từ trên xuống dưới. Xung quanh phòng khách đã được thu dọn ngăn nắp, tay Ân Hi thì cầm một chiếc khăn... có lẽ nào... cả buổi sáng là do bạn ấy thu dọn chỗ này.
Càng quan sát càng khiến Windy đờ ra không hiểu chuyện gì, mà vẻ mặt của Ân Hi thì rất là tránh né.
Nhưng Windy không thể không hỏi: “Sao bạn lại về sớm quá vậy?”
“Phải, anh Thần Hi bận việc cho nên mình về sớm.” Ân Hi ngồi xuống lau lại chiếc bàn trà bằng thủy tinh. Cô nói nhưng lại không nhìn thẳng vào mắt của Windy.
Windy tiến lại gần hơn, nghiêng đầu nhìn Ân Hi và hỏi: “Thật vậy sao?”
Ân Hi giống như giật mình đứng thẳng dậy, lùi về sau hai bước, hơi lúng túng chuyển đổi đề tài: "Mình có làm điểm tâm sáng, bạn muốn ăn món gì?”
“Không cần, Chủ Nhật tôi có hẹn ăn cơm gia đình với cha.” Điều này trước giờ đều như vậy, Ân Hi cũng biết mà.
“À, phải ha. Vậy thì tôi không nấu phần của bạn.”
Ân Hi cười nhạt rồi vội xoay lưng đi vào trong bếp, từ đầu chí cuối vẫn là bộ dạng lảng tránh đó.
Windy khẽ nhíu chân mày, nhưng không muốn làm khó Ân Hi, cứ vậy chào cô ấy một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cổng rào sớm đã có tài xế cho xe đến đón, trông thấy cô đi ra thì có người cung kính bước xuống giúp cô mở cửa ngồi vào bên trong. Tài xế sau đó cũng rất nhanh đưa cô đến chỗ hẹn với cha cô dùng bữa sáng.
Món ăn trên bàn đều là khoái khẩu của cô, cha cô nhìn thấy cô ăn uống ngon miệng trong lòng cũng được vui vẻ không ít.
Hai cha con nói chuyện vu vơ với nhau, hỏi về công việc của đối phương. Cha cô bình thường không phải là người hoạt ngôn, nhưng vì là nói chuyện với cô nên đã chủ động đặt nhiều câu hỏi và dành lời quan tâm, lắm lúc còn trêu cô mấy câu.
Windy nhìn ông ấy trong tầm mắt chỉ có cô, yêu chiều và trân quý, có bao nhiêu gút mắc và oán trách sớm đã vứt bỏ đi hết. Cô nhiệt tình gắp thức ăn cho cha, cũng muốn nhìn thấy ông ấy được ngon miệng.
“Ăn xong thì cùng cha đến Câu lạc bộ đánh golf nha. Suốt ngày làm việc ở văn phòng xong thì ru rú ở trong nhà không có vận động làm sao được chứ?”
Windy chu môi: “Cha biết là con không có thích thú mà...”
“Xem như là đi cùng bầu bạn với cha đi.” Lôi Kình vẫn duy trì thuyết phục con gái. Chỉ e nó bị buồn chán.
“Cha thì thiếu gì người theo, lí nào không ai đi cùng cha...” Nói đến đây thì trông thấy có tiếng động ngoài cửa, Windy nhìn qua trông thấy Thượng Thần Hi thì nhướng mày nói: “Ây! Nhắc tới thì có liền kìa...”
Thượng Thần Hi nhìn Windy cười nhạt một cái, sau đó vội đi đến chỗ Lôi Kình cúi người nói: “Chào buổi sáng, ông Lôi!”
“Sao sớm vậy?” Lôi Kình nhíu nhẹ chân mày.
“Ông còn sớm hơn đó mà, nghị lực và hăng say của ông bọn nhỏ bệnh hoạn như bọn tôi làm sao sánh được.” Thượng Thần Hi trơn tru đáp.
“Cậu về nhà ngủ tiếp đi. Bây giờ thì tôi đang ăn sáng với con gái của tôi, tôi rất xem nặng ngày của gia đình, và ghét nhất có ai làm phiền tôi vào lúc này.”
Lôi Kình vẻ mặt thản nhiên nói, cố ý giảm nhẹ thanh sắc, mặc dù từ trong lời nói khiển trách rất lớn.
“Ông Lôi, nhưng mà tối qua chúng ta đã bàn...” Thượng Thần Hi vẫn nghiêng đầu thấp giọng nhắc lại.
Lôi Kinh rít qua kẽ răng: “Tìm bác sĩ coi qua lỗ tai đi.”
“Xin lỗi đã quấy rầy.”
“Thần Hi à, chờ một chút.” Windy thấy Thượng Thần Hi định xoay lưng bỏ đi liền gọi trở lại, sau đó quay sang nói với cha của mình: “Xin lỗi cha, hôm nay con cũng có hẹn dạo phố với mẹ, không đi cùng cha được. Để con nhờ anh Thần Hi đưa con đi một đoạn.”
Lôi Kình ngạc nhiên nhìn con gái, sau đó thì dịu xuống gật nhẹ đầu.
Windy mỉm cười sau đó theo Thượng Thần Hi xuống dưới chỗ đỗ xe.
“Sao hả, cô muốn đi đâu?”
“Tôi muốn nói vài lời với anh, sẽ không lãng phí nhiều thời gian của anh đâu.”
Thượng Thần Hi khẽ nhướng mày, “Ừm hửm” một tiếng.
Cả hai ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn tuy nhiên họ ngồi ở đó vẫn không vội lái xe đi.
“Sáng sớm tôi đã nhìn thấy Ivy từ bên Macau trở về... tôi thấy là có một chút ngạc nhiên.”
“Cô ấy không sao chứ?” Thượng Thần Hi làm như bâng quơ hỏi.
Windy khẽ nhướng đôi chân mày: “Ivy là một người biết kiềm chế cảm xúc của mình.”
“Đành chịu thôi hôm qua trò chuyện với cha cô hơi khuya.”
“Chỉ đơn giản như vậy sao? Thật ra giữa hai người nảy sinh vấn đề gì thì tôi không cần biết, nhưng mà tôi chỉ lo lắng cho Ivy.”
Thượng Thần Hi thở dài một tiếng: “Cô ấy là người lạc quan... không sao đâu.”
“Bây giờ không phải là một đứa học sinh đi du ngoạn gặp trời mưa đi không được, ngủ một giấc thức dậy rồi quên, đơn giản như vậy. Là người con gái không tìm được phương hướng trong vấn đề tình cảm, không lạc quan nổi đâu.”
“Nếu như đơn giản là một với một là hai thì hay quá!” Thượng Thần Hi cười buồn một tiếng.
“Có nghĩa là... anh có nỗi khổ riêng?” Windy nghiêng đầu trầm giọng hỏi.
“Cô cứ coi như tôi viện cớ đi.”