Thượng Thần Hi chạy xe trên đường thì thấy bóng dáng quen thuộc của Doãn Ân Hi đang xách mấy túi đồ trong tay; vừa hay đang muốn uống một tách cà phê liền cho xe đỗ gần đó, hạ kính xe gọi lớn kêu tên cô: “Này, Ân Hi!”
“Anh Thần Hi! Trùng hợp vậy.”
Thượng Thần Hi bước xuống xe, đánh giá Doãn Ân Hi một lượt: “Mua nhiều đồ đắt tiền như vậy...” vừa hay nhìn thấy hóa đơn trên tay của Ân Hi thì cầm lấy nhìn xem, không nhịn được phì cười: “Chà, âm nợ tín dụng 4 đô. Doãn Ân Hi! Cô thật hào phóng khác xa với hình dung của tôi về cô đấy.”
Doãn Ân Hi lập tức ngượng ngùng, vừa hay muốn đáp lại thì bị Thượng Thần Hi kéo tay đi vào bên trong tránh xe máy lấn chiếm lề đường va chạm đến họ.
Anh lại chỉ tay vào một coffee house kế bên, “Vào trong uống cà phê đi, cả sáng nay tôi chưa uống.”
“Nghe anh Thành nói các anh họp cựu học sinh, có gì vui không?”
“Đương nhiên có, Dật Vĩ cũng có dự án đầu tiên rồi. Do nhà trường khởi công.”
Hai người chọn chỗ sau đó thì gọi cà phê. Doãn Ân Hi nghe bụng hơi đói thì gọi hồng trà và bánh torte. Vui vẻ mỉm cười nhìn Thượng Thần Hi.
“Chúc mừng anh, vậy thì quá tốt.”
Thượng Thần Hi lại nhìn mấy túi đồ đặc sản của Doãn Ân Hi cảm khái mấy câu: “Có phải mua quà cho mẹ thằng Luân không? Cô thu nhập cũng không nhiều, thật có lòng lắm. Phụ nữ lúc nào cũng chu đáo, nghĩ ra mấy thứ này.”
“Anh đừng nói lại với anh Luân về việc... tôi bị âm tài khoản. Thật ra thì... bác gái có lòng, mua hai chiếc vòng tay ngọc trai, một chiếc dành tặng cho con gái ở Bắc kinh, còn một chiếc...” Doãn Ân Hi mở một cái hộp trong túi xách ra đưa đến cho Thượng Thần Hi xem, biểu tình e ấp: “Tôi không thể từ chối được ý tốt của bác ấy, chỉ có thể gửi tặng lại chút đặc sản ở Hong Kong cho bác đem về Bắc kinh.”
Phục vụ mang thức uống ra, Thượng Thần Hi không vội uống ánh mắt chăm chú quan sát Doãn Ân Hi thoáng nở nụ cười trên môi. Anh cũng không nói gì thêm nữa, tránh làm cô ngượng ngùng.
“Phải rồi, sắp tới Tòa soạn Star J do Helen tổ chức party sự kiện, cô đi cùng chúng tôi xã giao đi.”
“Vâng.”
Lúc này điện thoại của Thượng Thần Hi đổ chuông anh cầm lên tách cà phê đi về phía góc tường nghe điện thoại, hướng mắt nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài, vừa nhâm nhi cà phê vừa bàn công chuyện với đối phương.
Bấy giờ đang nói một lúc thì trông thấy một người đàn ông chú ý tới Doãn Ân Hi, ông ta đi đến chỗ cô ngồi rất nhanh đã có thái độ cợt nhả. Thượng Thần Hi hoàn toàn không dám tin ở chỗ công cộng có khách lui tới mà lại dám giở trò sàm sỡ ở đây.
Doãn Ân Hi mặc dù bài xích nhưng đúng thực không có động tác quyết liệt nào, cho đến khi cô không kìm chế được quơ tay loạn choạng làm đổ hết ly đĩa xuống bàn.
Thượng Thần Hi lập tức tắt điện thoại lao đến nắm cổ áo gã đó đẩy ra khỏi Ân Hi.
Bấy giờ chạm mặt ở khoảng cách rất gần anh nhận ra đây chính là người anh quen biết, giống như sớm chờ vào ‘màn duyên phận’ này, Thượng Thần Hi đấm xuống mặt gã hai phát, hai người vật lộn qua lại khiến cả cửa tiệm một phen chấn động.
Doãn Ân Hi chỉ biết la lớn ngăn cản họ, bản thân thật sự bị hành động của Thượng Thần Hi làm cho hốt hoảng.
“Anh Thần Hi! Đừng đánh nữa, anh đừng đánh nữa... Ông ta là người của Tập đoàn Thượng Thần...”
Doãn Ân Hi muốn lay động Thượng Thần Hi cân nhắc nương tay với người có địa vị cao trong xã hội, chỉ là không ngờ đến hai chữ ‘Thượng Thần’ từ miệng cô phát ra có bao nhiêu kích động đối với Thượng Thần Hi lúc này.
Bảo vệ và phục vụ quán đã lần lượt kéo đến can ngăn nhưng sức Thượng Thần Hi hung hãn càng đánh lại càng hăng nhất thời không ai khống chế được.
Doãn Ân Hi nhìn thấy phục vụ từ khống chế chuyển sang đánh trả về phía Thượng Thần Hi thì không nhịn được lao mình vào cản trở, cô cố sức lôi kéo Thượng Thần Hi thoát ra đám đông.
Thượng Thần Hi dùng cước thật mạnh đến gã đàn ông kia coi như một cú dứt khoát buông tha, anh sau đó ném thẻ thanh toán vào tay một phục vụ, thái độ kiêu ngạo: “Hư hao chỗ nào tính hết cho tôi.”
Sau đó anh điểm tay vào mặt gã đàn ông xấu số mặt mày bầm tím, áo quần xốc xếch nói lời cảnh cáo: “Ông tốt nhất đừng quấy rầy đến bạn gái tôi, còn có lần sau thì nhất định thê thảm hơn đó.”
“Mày là Thượng Thần Hi? Tao nhớ mặt mày.” Người đàn ông đó cũng không nhân nhượng nói lời cảnh cáo lại, ông gắng gượng bỏ đi, bên ngoài đúng lúc có tài xế xe chạy đến đỡ lấy ông ta.
Doãn Ân Hi kéo lấy tay Thượng Thần Hi quay người anh lại không ngừng xem xét khắp nơi: “Nhìn anh kìa, khóe môi chảy máu rồi.”
“Tôi đánh đấm từ nhỏ chút thương tích này thì hề hấn gì chứ.”
“Xin lỗi đã làm liên lụy đến anh.” Doãn Ân Hi ủ dột suýt rơi nước mắt.
“Tôi cảnh cáo cô từ đây về sau không được cam chịu trước mấy trò sàm sỡ đó nữa, nhất là với thứ dân đó. Tưởng giàu có một chút là phách lắm sao? Cũng chịu làm rể bám váy phụ nữ mới có cơ hội hống hách.”
“Anh biết ông ta?”
Thượng Thần Hi không vội trả lời, anh cúi người nhặt lại điện thoại di động ban nãy đã ném vào đầu gã muốn vỡ tan tành.
Hai người nhặt lại túi xách và túi đồ, sau khi thanh toán chỗ này thì trở ra xe về nhà. Vừa đi vừa xem lại chỗ vết thương, Ân Hi trải lòng: “Tôi từng phản kháng, thậm chí là đi báo cảnh sát... nhưng ông ta vẫn quấy rối đến tôi. Ban đầu làm thư kí chỗ ông ta không nhìn ra được bản chất xấu xa đó. Ông ta chán ghét vợ ở nhà cứ luôn miệng tìm đến tôi để an ủi. Khiến vợ ông ta cũng khó dễ bắt tôi thôi việc... Hai người họ kẻ xướng người họa, kéo tôi vào phiền toái.”
“Yên tâm đi, sau lần này ông ta không dính dấp đến cô nữa đâu.”
Thượng Thần Hi vẫn tỏ ra không hề hấn gì điều khiển cho xe chạy, thái độ thản nhiên.
“Tại sao anh có lòng tin như vậy?”
“Họ Lục đúng không? Họ Lục thấy tôi tránh né không kịp đó, cô tin không?”