“Năm đầu cao trung mày hướng dẫn tao phương pháp học, tao vượt lên đứng nhất toàn trường còn mày thì đội sổ. Nghĩ đến còn tưởng đâu là chuyện khôi hài.”
“Năm đó 15 tuổi tao đã kiếm được 100 đô. Sau khi tốt nghiệp miễn cưỡng lên lớp nhưng tao đã tự mình mở cửa hàng buôn bán, thu nhập hàng tháng là 2 nghìn.”
Thượng Thần Hi chạm tay vào tủ kính trưng bày nhìn những lưu niệm chương thành tích khi xưa từ tốn kể lại.
Uông Thành cũng xúc động vỗ vỗ vào vai thằng bạn, ánh mắt lại quay sang nhìn về Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân mỉm cười, thật tình khẳng định một câu: “Mày bản lĩnh!”
Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân nhìn nhau nở nụ cười, hơi đánh nhẹ vào vai đối phương, giống như chuyện cãi vả tối đó chưa từng xảy ra. Uông Thành bấy giờ lại đổi chiều gió, bĩu môi nói vài câu cảm khái mà âm điệu cứ như phàn nàn:
“Tiếc cho tao học tập không nổi trội, mấy nữ sinh không có ý với hai đứa mày thì cũng không màng đoái hoài đến tao. Họp cựu học sinh gì chứ, thiệt là vô duyên.”
“Mày không thể nói như vậy, mày được hai người ưu tú nhất trường xem là bạn thân nhất, đi đâu đều như hình với bóng, còn bị mày quản chuyện yêu đương hơn là cha đẻ nữa... ha ha. Sau này thằng Luân có đánh tao, mày phải bênh tao.” Thượng Thần Hi bật tràng cười sảng khoái.
Lúc này hiệu trưởng trường xuất hiện gọi Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân cùng mình lên văn phòng để họp, bỏ Uông Thành một mình ở lại hậm hực không chịu nổi. Suýt chút nữa anh còn quên mất mục đích của mình hôm nay là hàn gắn cho hai thằng bạn. Khi tụi nó cáp lại một chỗ đích thị là bỏ mặc anh sang một bên.
“Chuyện này có liên quan đến tao sao?” “Có chứ.”
Cố Thừa Luân hỏi, Thượng Thần Hi trả lời.
Ban hội đồng các cổ đông nhân ngày họp cựu học sinh đã gây quỹ khuếch trương nhà trường và xây dựng thư viện bao trùm trong starbucks, mang phong cách Châu Âu.
Nghe mọi người trình bày ý tưởng ‘cao siêu’ như vậy nhưng đến lúc này mới biết đấy là ý niệm của Thượng Thần Hi diễn giải với mọi người.
Thượng Thần Hi lấy chi phiếu từ trong túi áo vest kí xuống nhanh gọn, thần thái hơn người, cứ như ông chủ lớn chịu chi nhất thời đại.
Anh đưa đến cho hiệu trưởng sau đó thì đưa tay về phía Cố Thừa Luân nói với các cổ đông rằng ý tưởng lần trước của anh thực chất xuất phát nguồn từ người bạn thân kiêm cộng sự Cố Thừa Luân. Mọi người đánh giá Thừa Luân, ánh mắt tán thưởng. Hiệu trưởng còn nhanh miệng khen ngợi: “Cố Thừa Luân là Kiến trúc sư vừa lấy thêm bằng AP Quy hoạch đô thị. Nay mai chính thức xét tuyển công chức. Tôi nghĩ không ai khác có thể nhận lãnh dự án của trường học hơn cậu ấy.”
“Trình độ là vậy, còn bề dầy kinh nghiệm thì thế nào?”, một vị trong hội đồng cổ đông lên tiếng nghi vấn.
Thượng Thần Hi nhanh miệng khoe mẻ một tràng.
“Khi còn là sinh viên cậu ấy đã theo các dự án có vốn của chính phủ rồi. Cho nên khi tốt nghiệp hạng ưu còn danh giá nhận thêm huy hiệu cống hiến cho quốc gia. Đến nay vẫn công tác ở Tập đoàn Thượng Thần... Luân! Mau đưa danh thiếp ra.”
Cố Thừa Luân hơi sững sờ nhưng cũng nghe theo phát danh thiếp đến từng người, thái độ vẫn rất dè dặt.
Mọi người đúng thực được một phen giới thiệu thì trầm trồ không ngớt lời.
“Điều tôi quan tâm trước hết là chính phủ đã cho chúng ta sử dụng lô đất ấy chưa?” Cố Thừa Luân hỏi.
“Đã cho phép.” Một cổ đông trả lời nghi vấn.
Cố Thừa Luân tiếp tục: “Vậy bước kế tiếp là cho người làm khảo sát địa chất xong rồi sẽ lên bản vẽ chi tiết.”
Hiệu trưởng gật gù: “Có hai cậu theo dự án này tôi kì thực an tâm lắm.”
Một người bàn luận qua loa một lúc thì tan họp, chi tiết vẫn chờ cho lần họp tiếp theo.
Bấy giờ Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân cùng nhau đi xuống sân bóng tìm Uông Thành, vừa đi vừa nói chuyện.
“Không có nghe mày nhắc đến Dật Vĩ cung ứng cho dự án xây thư viện này?”
“Hôm ở quán mì tao muốn nói nhưng mà mày giận dỗi bỏ đi không cho tao cơ hội thôi.”
“Mày làm cách nào quen được một trong những cổ đông của nhà trường, đã vậy làm thân đến mức cho Dật Vĩ cơ hội này.”
“Do mày không biết thôi, dự án ở gần nhà thờ John's cũng có phần của ông ta. Tao xã giao giỏi mà, liền biết ngay ông ta có công trình cải cách khu nhà cũ, tao đã lãnh cung ứng lấy giá rẻ cho ông ta, còn không bị trúng chiêu hay sao? Ý tao là lấy được tín nhiệm.”
Cố Thừa Luân bĩu môi nhưng lại không nhịn được cười, anh tiếp tục nghi vấn: “Còn nữa, mày chưa trả tiền thuê mặt bằng công ty cho người ta, tiền đăng kí công ty mới, bao nhiêu chuyện phải lo, mà không chút cân nhắc kí chi phiếu 100 nghìn đô.”
“Không thả con tép thì sao bắt được con tôm? Tao bỏ tiền thật bạc thật mới có tiếng nói trong hội chứ. Còn chuyện mặt bằng mày khỏi phải lo, vụ này thuận lợi đừng nói là nợ tao thậm chí thuê một căn lớn hơn ở khu Trung Hoàn sầm uất.”
“Mày chỉ giỏi miệng lưỡi, đi lấy lòng người ta.”
Cố Thừa Luân chỉ là trêu vui như vậy nhưng vẫn chọc được liêm sĩ của Thượng Thần Hi trỗi dậy, hắn khoanh tay trước ngực, dừng lại bước chân và nghiêng người bảo với thằng bạn.
“Ra đời làm ăn chính là tạo dựng các mối quan hệ, chả bù mày mỗi ngày đều tiếp xúc với những gương mặt tên tuổi trong ngành xây dựng lại chẳng trưng dụng được cho bản thân vụ lợi nào. Mày thật thà quá mức đi. Còn nữa, mày luôn miệng bảo tao không cố chấp với công trình Thành Nam, giờ đây tao đang kiếm dự án đầu tiên cho Dật Vĩ đó. Không mừng lại còn chê bai?”
“Này này, hai bọn mày khi nãy còn vui vẻ, xoay lưng một cái liền tiếp tục cãi nhau?” Uông Thành từ phía sân bóng chạy lại, phàn nàn gay gắt, mắt bị tia nắng chiếu thẳng vào có chút khó coi.
Nào ngờ Uông Thành vừa dứt lời thì bị hai thằng bạn đối diện ăn ý quật ngã anh xuống nền cỏ xanh mướt, tưởng rằng trời sập.
Uông Thành bị trêu chọc giận đến tái mặt, hậm hực la toáng lên: “Hai tên mắc dịch này, báo hại tao lo lắng cứ bắt tay trêu chọc đến tao. Tụi mày đi phát danh thiếp chắc là ăn ý và vui vẻ. Dật Vĩ thì chưa có một mối làm ăn cho ra hồn, để một cô gái nhỏ phải gồng gánh, đúng thực mắc dịch. Hồ sơ luật sư Lôi gửi mấy ngày, cũng chẳng màng động đến.” Anh lại tiếp tục điểm tay vào mặt Thượng Thần Hi và nói: “Còn mày nữa, đang bị cảnh sát truy tố đó, bớt hống hách đi.”