Theo anh, mị lực của Phong Phỉ Minh gần như là vô hạn, thế nên dù Thẩm Minh Diệp có tình cảm với Phong Phỉ Minh thì cũng không khiến Yodel quá ngạc nhiên.
Nghĩ vậy, Yodel bưng ly rượu vang đỏ lên uống, tầm mắt lại lén lút hướng về Thẩm Minh Diệp đang ngồi ở cạnh bàn. Khi đảo qua cặp mắt màu hổ phách kia, Yodel không khỏi dừng một chút.
Anh vốn chỉ nghĩ vị hôn phu vừa trưởng thành của mình có lẽ hơi hơi thích Phong Phỉ Minh, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, tình yêu trong mắt thiếu niên quả thực rõ đến không thể rõ hơn.
Hai người không có quan hệ huyết thống, Phong Phỉ Minh còn khá quan tâm thiếu niên, thái độ rất chi là mờ ám……
Yodel không khỏi sinh ra cảm giác tức giận khi đồ quý bị vấy bẩn, theo anh, Thẩm Minh Diệp yếu đuối cần người bảo vệ căn bản không xứng ở bên Phong Phỉ Minh.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay anh lại có chút muốn nhìn đôi mắt của thiếu niên.
Có lẽ do cảm xúc trong mắt thiếu niên quá rõ ràng, chúng giống như hồ nước trong veo nhất, phơi bày ra tất cả tình cảm, không chút giữ lại.
Nếu tình yêu mãnh liệt này không phải hướng về người anh thấy hứng thú, Yodel chỉ sợ còn sẽ cảm thấy thiếu niên thuần khiết đáng yêu tựa thiên sứ.
Nhưng hiện tại, anh chỉ cảm thấy nó chướng mắt đến cực điểm.
Khanh Vân đóng giả cái tính ngốc bạch ngọt của Thẩm Minh Diệp cực kỳ xuất sắc, trên bàn cơm thường thường biểu lộ tình cảm với Phong Phỉ Minh, trong lòng lại đang tự hỏi người đàn ông kia lần này sẽ xuyên thành ai?
Người đàn ông kia từng là vật hi sinh, cũng từng là đàn em của nhân vật chính, thế giới trước còn chơi lớn đến nỗi thành nhân vật chính luôn, hoàn toàn không theo bất cứ quy luật nào.
Ánh mắt Khanh Vân hơi mịt mờ đảo qua Phong Phỉ Minh, nếu lần này người đàn ông kia còn dám tái phạm…… Ha hả, y nhất định cho hắn đẹp mặt.
Đồng thời Khanh Vân cũng nhìn nhìn Yodel, người này mới vừa tiếp nhận gia tộc không lâu, vẫn chưa thành thục, nhìn chán ghét và địch ý không chút thu liễm kia là biết.
Tóm lại, ánh mắt của hai tên đực rựa này khiến Khanh Vân cực kỳ không thích, nhưng Khanh Vân cũng không quá để tâm, khóe miệng hơi nhếch lên đã biểu lộ ý tưởng chân thật nhất trong đầu y.
Thật ra Khanh Vân khá thích loại tình cờ gặp mặt này, mỗi lần họ gặp lại đều ở những nơi khác nhau, có lập trường khác nhau, cảm xúc khác nhau, theo Khanh Vân chính là chơi rất vui vẻ.
Khanh Vân cực kiêu ngạo, y không thèm quan tâm người đàn ông kia xuyên thành ai, đằng nào rồi cũng sẽ thuộc về y. Đương nhiên nếu chọc y không vui, thì phải từ - từ dạy dỗ lại.
Nhưng mặc kệ Yodel có phải là hắn không, Khanh Vân vẫn phải đi theo kịch bản.
Y bỗng đặt dao nĩa trên tay xuống, kim loại va chạm với đồ sứ phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Hai người khác trên bàn cơm không khỏi nhìn về phía thiếu niên.
Thẩm Minh Diệp ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn qua Phong Phỉ Minh, dịu dàng giả dối trong mắt người đàn ông như trở thành liều thuốc tinh thần tốt nhất, y hít sâu một hơi, quay đầu nghiêm túc nhìn Yodel đang nhướng mày.
“Elmond tiên sinh, tuy nói mấy lời như vậy trong trường hợp này là rất thất lễ. Nhưng qua mấy ngày trằn trọc, tôi vẫn quyết định nói ra, bởi tôi không muốn ngài tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.”
Mày Yodel càng lúc càng nhăn, anh nhìn thiếu niên mới nói hai câu đã khẩn trương đến mặt đỏ, thầm cười nhạo trong lòng, cậu ta có thể nói gì chứ? Chẳng lẽ còn dám yêu cầu hủy hôn ước?
Nhìn khinh thường trong mắt Yodel, thiếu niên càng thêm khẩn trương, nhưng như nhớ tới gì đó, cuối cùng y vẫn cố lấy dũng khí nói ra: “Elmond tiên sinh, thành thật xin lỗi, tôi không thể tiếp tục hôn ước giữa chúng ta, bởi vì tôi đã có người mình thích.”
Nói xong, Thẩm Minh Diệp còn quay đầu nhìn trộm Phong Phỉ Minh.
Nghe xong lời của Thẩm Minh Diệp, hai người trên bàn ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ y thực sự có lá gan đứng trước mặt Yodel yêu cầu hủy hôn ước.
Thiếu niên hôm nay như uống lộn thuốc, rõ ràng thấp thỏm muốn chết, lại vẫn kiên định nói với Yodel: “Hôn nhân không có tình yêu là một hôn nhân không hạnh phúc, không tự nguyện, cho nên tôi mới đưa ra yêu cầu vô lý này.”
Thiếu niên gầy yếu Thẩm Minh Diệp như được tình yêu khích lệ, cả đôi mắt đều sáng lên.
Phong Phỉ Minh nhìn y, không nhịn được tự hỏi, chẳng lẽ Thẩm Minh Diệp thật sự thích mình nhiều đến thế?
Yodel không dám tin nhìn thiếu niên, tuy rằng anh luôn hy vọng hủy bỏ hôn ước, nhưng khi người đầu tiên nhắc đến chuyện ấy là thiếu niên, trong lòng anh vẫn theo lẽ thường cảm thấy bị sỉ nhục.
Vào lúc anh tốn hết chất xám muốn hủy bỏ hôn ước, lại sợ thái độ của cha nên không dám hó hé. Vị hôn phu mà anh luôn chướng mắt lại dứt khoát xách ra, cậu ta lấy đống dũng khí đó từ đâu chứ?
Không đợi Yodel mở miệng, giọng nói hơi mang ý trách cứ của Phong Phỉ Minh vang lên: “Minh Diệp, đừng quậy.”
Gã cầm thìa quấy nước canh, gương mặt vốn nghiêm nghị khiến người khác không tài nào nhìn thấu suy nghĩ của gã: “Hôn ước không chỉ là chuyện giữa hai người, mà còn liên quan tới hai gia tộc. Yodel cậu đừng nghe đứa trẻ này nói bậy.”
Lời Phong Phỉ Minh khiến gương mặt của hai người trên bàn đều xụ xuống.
Đặc biệt là Thẩm Minh Diệp, từ góc độ Phong Phỉ Minh nhìn qua, có thể thấy rõ ánh sáng trong mắt thiếu niên nhanh chóng tiêu tan, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Nhưng sau sự tự hỏi lúc đầu, Phong Phỉ Minh vẫn không dao động trước tình cảm của Thẩm Minh Diệp.
Gã không tin, khi gã đã cướp đi tất cả những thứ thuộc về Thẩm Minh Diệp, Thẩm Minh Diệp còn có thể hết lòng yêu gã.
Dù là gia tộc Patterson, hay là Yodel, Phong Phỉ Minh đều muốn nắm trong tay. Vậy nên bình tĩnh lại mà xem xét, gã cũng không cho rằng người thừa kế luôn lớn lên ở gia tộc Patterson như Thẩm Minh Diệp thật sự ngốc đến nước này.
Bề ngoài là thế, ai biết trong lòng đang có mưu đồ gì.
Ưu nhã xoa xoa khóe miệng, trong lòng Phong Phỉ Minh lại nghĩ, có lẽ nên tăng lớn việc theo dõi Thẩm Minh Diệp rồi.
Nhìn sắc mặt hơi lạnh xuống của Phong Phỉ Minh, Khanh Vân cười lạnh trong lòng, ta chính là muốn để ngươi không tin, nếu không sao có thể làm ngươi hối tiếc không kịp? Nhưng mặc kệ thế nào, cái hôn ước giữa y và Yodel nhất định phải giải trừ, không nói đến chuyện y đã có tên ngốc nào đó, hôn ước này cũng không phải thứ tốt gì cho Thẩm Minh Diệp.
Vì thế Yodel và Phong Phỉ Minh phát hiện, thiếu niên hôm nay bỗng dưng cứng đầu đến kì lạ, y nhìn Phong Phỉ Minh, tuy thất vọng nhưng vẫn kiên định nói: “Tôi chưa từng thừa nhận hôn ước này, mà hôn ước cũng không có sự duy trì của pháp luật, nếu một trong hai bên không đồng ý tất nhiên có thể giải trừ, đây là thái độ của tôi.”
Nói xong, thiếu niên đứng dậy ra khỏi nhà ăn.
Bữa cơm tan rã trong không vui, Yodel cũng trở về.
Về gia tộc Elmond, vẻ mặt Yodel vẫn cứ u sầu, anh biết Phong Phỉ Minh nói không sai. Hôn ước giữa anh và Thẩm Minh Diệp là việc của cả hai gia tộc, không phải muốn bỏ là bỏ.
Yodel cởi áo khoác đưa cho quản gia chờ ở một bên, nghĩ nghĩ vẫn hỏi: “Cha…… Hiện giờ có rảnh không?”
Quản gia đầu đã hoa râm mỉm cười nói: “Cả ngày nay chủ nhân luôn ru rú trong phòng đọc sách.”
Tuy người máy quản gia bây giờ rất thịnh hành, nhưng chính xưởng sản xuất lớn nhất của chúng, gia tộc Elmond vẫn còn sử dụng quản gia con người. Vị quản gia già đây đã ở gia tộc Elmond không dưới ba mươi năm, vô cùng được cha của Yodel tin tưởng, đến cả Yodel cũng không dám bất kính.
“Nếu thiếu gia có việc, không bằng lão giúp cậu đi hỏi một chút?”
“Làm phiền rồi.” Thấy quản gia đồng ý giúp đỡ, Yodel nhẹ thở ra.
Tuy mặt ngoài anh đã thừa kế gia tộc Elmond, nhưng thực chất người cầm quyền vẫn là cha anh —— Ahas. Sản nghiệp của gia tộc Elmond trải rộng cả nước, từ quốc phòng, cho tới túi rác thải, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy tiêu chí của gia tộc Elmond.
Hơn nữa Yodel còn loáng thoáng biết, gia tộc Elmond còn là một con quái vật khổng lồ bá chiếm toàn bộ nước E, âm thầm khống chế các mặt của quốc gia này.
Chỉ chốc lát sau, quản gia đi ra từ phòng đọc sách, gật đầu với Yodel: “Ngài có thể vào, nhưng làm ơn cẩn thận.”
Lời nhắc nhở của quản gia khiến Yodel không thể không để tâm.
Sợ là lúc này cha anh còn đang vẽ tranh.
Vào phòng, Yodel theo bản năng nín thở, phóng nhẹ bước chân. Lòng anh bỗng dâng lên cảm giác hối hận, có lẽ anh không nên nôn nóng hỏi chuyện hôn ước như vậy.
Anh mới từ bên ngoài về, cả tay cũng chưa rửa, hy vọng sẽ không khiến cha tức giận.
Đây là một phòng vẽ tranh sáng sủa, trên tường dán một vài tác phẩm, bắt đầu là tranh sơn dầu, sau đó dần dần thay đổi cách vẽ, biến thành một vài bức tranh phương Đông truyền thống, cứ như chủ nhân của các tác phẩm đang cố gắng tìm ra cách có thể miêu tả hoàn mỹ hình ảnh trong lòng mình.
Nhưng nếu nhìn kĩ lại một vài bức, sẽ chỉ khiến sống lưng con người ta phát lạnh. Bởi vì các bức tranh đó, đều vẽ cùng một cảnh.
Người đàn ông cạnh bàn dừng tay, cẩn thận nhìn tác phẩm mới của mình.
Người đàn ông này chính là ông vua không ngai khống chế toàn bộ kinh tế nước E, người cầm quyền thật sự của gia tộc Elmond, Ahas.
Tuy hắn đã có một đứa con lớn như Yodel, nhưng thật ra tuổi của hắn còn chưa tới bốn mươi. Hơn nữa không giống những người phương Tây có nếp nhăn rõ ràng, thời gian như hoàn toàn bỏ quên Ahas, chỉ làm khí chất của hắn lắng đọng lại cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ vì ở lâu trên vị trí cao, hoặc do chấp niệm nào đó trong linh hồn, tất cả chúng trộn lẫn lại, khiến con người ngọc lục bảo kia như vực sâu không đáy.
Đối diện với người đàn ông mặc áo ngủ rộng thùng thình nhưng khí thế vẫn uy nghiêm như cũ, trán Yodel như có như không chảy mồ hôi. Anh gục đầu xuống, chăm chú nhìn mũi chân của mình, không dám nhìn loạn, càng không dám ngước lên xem tác phẩm của Ahas.
So với người đàn ông đã thành thục trong phòng, Yodel mới hai mươi tuổi cứ như con nít chưa hiểu sự đời, dù cho bên ngoài có không ít người khen anh hành sự chu toàn, nhưng dưới sự áp bách của người đàn ông, Yodel chỉ thấy mình yếu ớt như một con kiến.
Yodel rất sợ cha mình, anh biết anh chỉ là một sản phẩm ngoài ý muốn lúc Ahas hơn mười tuổi, càng không dám bởi vì thân phận người thừa kế mà kiêu căng.
Bởi vì ai cũng biết, Ahas còn trẻ, hắn hiện không cần người thừa kế, nếu hắn muốn có con, vô số phụ nữ sẵn sàng sinh cho hắn.
Trong trí nhớ của Yodel, cha anh lúc trước không có hơi thở đáng sợ như vậy, thủ đoạn cũng không tàn nhẫn đến thế.
Vào một ngày nào đó, Ahas đột nhiên tuyên bố giao Elmond cho Yodel, mình thì lui về sau màn, tập trung vào những sinh ý thuộc hắc đạo của gia tộc.
Ahas bắt đầu mê vẽ tranh, trừ lúc xử lý công việc, hắn gần như bỏ tất cả thời gian vào việc vẽ tranh, còn vì thế mà không tiếc học tập các loại cách vẽ.
Nhớ thời điểm Yodel mới tiếp nhận gia tộc, lâng lâng xông vào phòng vẽ tranh, còn vô tình thấy được thứ Ahas vẽ.
Một căn phòng đơn giản, cảnh khá mờ, trên sô pha có một người đang ngồi.
Người kia rõ ràng không hợp với căn phòng đầy mùi hiện đại đó, lại cho người ta cảm giác hài hòa dị thường, không hợp là vì người duy nhất trong tranh đang mặc một trường bào rộng rãi phiêu dật, vạt áo gần như chạm đến thảm, tóc dài đen nhánh rũ xuống như thác nước, vừa uốn lượn vừa quyến rũ.
Nhưng mà, bóng hình người kia cũng quá mơ hồ, cho dù Ahas thử vẽ từ đủ loại góc độ, vẫn không nhìn rõ mặt người kia, thậm chí đoán không ra người này là nam hay nữ.
Chỉ vì nhìn thấy một bóng hình mơ hồ như vậy, Yodel phải chịu trừng phạt đáng sợ hơn cả ác mộng.
Cha anh thiếu chút nữa móc mắt anh ra, mới nhớ lại cảnh đó, Yodel đã thấy hai tròng mắt đau đau.
Dục vọng chiếm hữu của Ahas đối với người trong tranh gần như phải dùng từ bệnh hoạn để hình dung, nếu không phải Ahas xử lý sản nghiệp gia tộc gọn gàng ngăn nắp, Yodel sắp cho rằng cha anh điên rồi.
Hắn vậy mà yêu bóng người mơ hồ trong chính tranh mình vẽ.
Lơ đi Yodel phía sau, Ahas nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của người trên giấy, trong con ngươi ngọc lục bảo tượng trưng cho dòng máu tôn quý che kín tưởng niệm và mê mang.
Người này rốt cuộc là ai? Có phải chỉ cần hắn vẽ ra hình dáng người, hắn sẽ nhớ ra người, tìm được người?
Nhưng dù Ahas nỗ lực thế nào, hắn vẫn không miêu tả ra dung mạo người nọ. Ahas cũng từng thử vẽ mặt người nọ, nhưng chỉ cần một đường cong liền hủy hoàn toàn khí chất của người trong tranh, khiến Ahas đau lòng không thôi.
“Ch…… Cha……” Yodel do dự một chút, từ từ lên tiếng.
“Chuyện gì?” Ahas lạnh nhạt nói, hoàn toàn không thèm chú ý con trai mình.
“Con……” Yodel theo bản năng nuốt nước bọt, anh nhớ đến đôi mắt không chút sợ hãi của thiếu niên, lập tức cổ vũ mình.
Yodel, chẳng lẽ mày còn thua kém tên mềm yếu kia!
“Cha, hôn ước giữa chúng ta với gia tộc Patterson có thể hủy bỏ không?” Yodel ý đồ thuyết phục cha mình, “Chúng ta hoàn toàn không cần liên hôn với gia tộc khác mà?”
“Nếu ngài không đồng ý, vậy đổi người khác thì sao? Người cầm quyền gia tộc Patterson hiện giờ là Phong Phỉ Minh, con muốn……”
“Con hẳn biết mình không có quyền lựa chọn.” Ahas lạnh nhạt đánh gãy lời Yodel. Hắn cũng chẳng có cái tình cha con gì với anh, không có hứng thú thảo luận chuyện hôn ước.
“Dạ……” Nghe được giọng nói không dung cự tuyệt của Ahas, Yodel rũ bả vai, nhưng nhớ tới Thẩm Mình Diệp, vẫn do dự mở miệng, “Cha, đây không chỉ là ý kiến của một mình con… Thẩm Mình Diệp của gia tộc Patterson đã cho thấy thái độ không thừa nhận hôn ước…… Vậy hôn ước này còn tính sao?”
Nghe Yodel nói, Ahas không khỏi có chút hứng thú, đôi ngọc lục bảo đảo qua Yodel: “Hửm? Thẩm Minh Diệp? Lá gan rất lớn.”
Ahas không ngờ thật sự có người dám ngỗ nghịch hắn, cơ mà tên nhóc kia nói cũng không sai, chỉ cần một phương tuyên bố hủy bỏ, hôn ước liền không còn tác dụng.
Nhưng đó chỉ là dưới tình huống bình thường, lấy năng lực của Ahas, hắn hoàn toàn có thể khiến Thẩm Minh Diệp mất quyền lên tiếng.
Mặc kệ thế nào, một bên khác không phối hợp vẫn đưa đến chút phiền toái, thế là Ahas càng xem càng không vừa mắt con trai mình, hắn vẫy vẫy tay ý bảo Yodel rời đi: “Chuyện này con không cần xen vào, để ta giải quyết.”
Yodel đi rồi, Ahas bỗng nhìn thấy thứ gì đó trên thảm, hắn nhíu mày, bước đến nhặt nó lên. Ahas luôn tự tay dọn dẹp căn phòng này, bởi hắn sợ người khác sẽ làm hư tác phẩm của hắn.
Ahas nhìn linh kiện nhỏ nhắn trong tay, hắn nhận ra đây là một linh kiện trên người người máy. Nhà Elmond không có người máy, vậy nên thứ này chắc chắn là do Yodel mang đến.
Biết vậy đã không để tên ngu xuẩn kia vào, để lại mấy cái thứ như này lỡ làm hư tranh của hắn thì sao.
Người đàn ông vừa tức giận vừa đau lòng, nhìn không giống đang lo lắng cho bức tranh, mà như sợ người trong tranh bị thương.
Còn chưa đợi Ahas ném thứ trong tay xuống, một cảm giác choáng váng bỗng ùa đến.
Ahas mở mắt, vừa lúc đối diện với đôi con ngươi màu hổ phách.
Chủ nhân của đôi mắt trong trẻo này ngưỡng mặt nhìn hắn, vài sợi tóc ươn ướt do vừa tắm xong dính trên mặt, làm thiếu niên vốn vừa trưởng thành càng có vẻ non nớt.
“K, tối nay Phỉ Minh có về ăn cơm chiều không?”
Ahas đầy đầu chấm hỏi với tình huống trước mắt, hắn không rõ thiếu niên này là ai, và tại sao lại xuất hiện trước mặt mình.
Theo bản năng nhíu nhíu mày, Ahas kinh sợ phát hiện mình đã không thể làm động tác tinh tế như thế nữa, cùng lúc đó một ít thông tin truyền vào đầu hắn.
K là tên chủ nhân đặt cho hắn, còn Phỉ Minh mà thiếu niên nhắc trùng hợp chính là chủ nhân của hắn.
Ahas đen mặt, hắn vậy mà nhập vào cơ thể của một người máy quản gia.