Khanh Vân tỉnh dậy trên một chiếc giường kingsize mềm mại, điều này khiến trong mắt y không khỏi lóe lên tia ngạc nhiên, mấy thế giới trước mới xuyên qua luôn lãnh đủ 'quà gặp mặt', bắt đầu bình yên như này vẫn là lần đầu tiên.
Từ từ ngồi dậy, Khanh Vân đánh giá bài trí trong phòng.
Phòng tuy lớn, nhưng bố trí rất đơn giản, chỉ có kệ sách lớn trong phòng cho thấy phong cách của chủ nhân. Một người sống trong căn phòng rộng lớn như này không có khả năng không xây nổi một phòng đọc sách, nhưng vẫn đặt nhiều sách ở phòng ngủ, không khó để nhận ra chủ nhân căn phòng là người yêu sách như mạng.
Cái gương thật lớn đối diện phản chiếu vẻ ngoài hiện tại của y. Thiếu niên ngồi trên giường, dáng người thẳng tắp nhưng hơi non nớt, mái tóc màu hạt dẻ càng làm nổi bật sự mềm mại đó.
Linh hồn Khanh Vân dần dần tiếp nhận thông tin về thế giới này.
Tên hiện giờ của y là Thẩm Minh Diệp, mặt ngoài chỉ là sinh viên năm nhất học viện điện ảnh nước E, trên thực tế lại là người thừa kế duy nhất của Patterson, gia tộc cầm đầu ngành vận tải điện tử nước E, chẳng qua thường dùng họ nước C của mẹ thôi.
Thẩm Minh Diệp yêu tha thiết nghệ thuật, cũng rất có năng khiếu, nhưng trong cuộc sống lại có 'chút' khuyết tật. Mà tất cả đều do người nhà sủng hư, Thẩm Minh Diệp là con trai duy nhất, nên được nuông chiều từ bé.
Cuối cùng dưới sự yêu thương của cha mẹ, người thừa kế duy nhất là 'y' trở thành một tác giả chỉ say mê nghệ thuật, không hề quan tâm gia tộc.
Cha mẹ 'y' tất nhiên vô cùng nôn nóng, muốn bẻ đứa con trai đã lớn trở về, nhưng không đợi bọn họ tìm ra đối sách, hai vợ chồng đã ra đi ngoài ý muốn. Trong gia tộc lập tức hỗn loạn, lúc này Phong Phỉ Minh từ nhỏ lớn lên ở Patterson đứng ra, ổn định đại cục.
Mẹ Thẩm Minh Diệp là bà con xa của Phong Phỉ Minh, Phong Phỉ Minh mất cha mẹ từ nhỏ, thân thích trong nhà đẩy tới đẩy lui, cuối cùng đẩy gã vào nhà Thẩm Minh Diệp. Sau khi Phong Phỉ Minh trưởng thành cũng mở công ty riêng, chợt tiếp nhận gia tộc Patterson cũng không hoảng, rất nhanh đã quản lý mọi thứ đâu ra đấy.
Phong Phỉ Minh chính là nhân vật chính thế giới này, sau khi gã tiếp nhận gia tộc Patterson, một đường tỏa sáng rực rỡ, vả mặt đám thân thích lúc trước, càng hấp dẫn sự chú ý của Yodel · Elmond - boss của một gia tộc quyền quý lâu đời ở nước E.
Cường cường kết hợp, cuối cùng trở thành một giai thoại truyền kỳ.
Theo lý chuyện này cũng chẳng liên quan tới Thẩm Minh Diệp, bởi trong lòng 'y' chỉ có nghệ thuật, vốn không có ý cũng không có năng lực đoạt quyền với Phong Phỉ Minh. Phong Phỉ Minh tuy chiếm thân phận người thừa kế của 'y', nhưng luôn nuôi 'y' thì thôi, Thẩm Minh Diệp còn chưa chắc được Phong Phỉ Minh bỏ vào mắt.
Nhưng Thẩm Minh Diệp sai ở chỗ, khi cha mẹ 'y' còn sống, gia tộc Patterson và gia tộc Elmond của Yodel quyết định liên hôn. Vào thời đại tình yêu nam nam đã được chấp nhận, thậm chí cả con cháu cũng có thể tạo từ khoa học kỹ thuật này, việc có hôn ước giữa những người đồng giới chẳng có gì là lạ cả.
Nhưng khi cha mẹ mất, 'y' lại vô tình yêu người đứng ra gánh gánh nặng gia tộc, đồng thời rất quan tâm 'y', Phong Phỉ Minh.
Vì thế Thẩm Minh Diệp và Yodel đều không hài lòng với hôn ước này, nhưng mâu thuẫn giữa họ cũng không biến mất, đơn giản vì hai người cùng yêu Phong Phỉ Minh.
Phong Phỉ Minh căn bản không có ý với Thẩm Minh Diệp, sau khi động tâm với Yodel càng không vui với hôn ước giữa hai người.
Nhưng Phong Phỉ Minh lại phát hiện Thẩm Minh Diệp có ý với gã, khiến Yodel vốn chỉ coi gã như bạn tốt bắt đầu ghen ghét, vì thuần phục người đàn ông kiêu ngạo này, Phong Phỉ Minh không chỉ giữ Thẩm Minh Diệp bên người, càng làm đủ trò trước mặt Yodel.
Gã đối xử Thẩm Minh Diệp hết sức dịu dàng, nhiều lần làm ra một ít hành động ái muội, chọc Yodel tức đến dậm chân, càng câu Thẩm Minh Diệp chưa từng yêu đương khó tự kềm chế.
Thẩm Minh Diệp nghĩ gã đáp lại mà mừng rỡ như điên, không chỉ lớn mật tìm cha Yodel yêu cầu từ hôn, càng không hề giữ lại phóng thích tình yêu của mình.
Lại không biết, thứ 'y' đổi được chỉ có chán ghét trộn lẫn lợi dụng của Phong Phỉ Minh.
Đáng thương thiếu niên Thẩm Minh Diệp tràn ngập khát khao tình yêu lãng mạn, cứ vậy trở thành tác nhân hâm nóng tình cảm của Phong Phỉ Minh và Yodel.
Cuối cùng hôn ước giữa gia tộc Patterson và gia tộc Elmond chuyển lên người Phong Phỉ Minh và Yodel, bọn họ cứ thuận theo đó mà ngọt ngào bên nhau.
Tình yêu của Thẩm Minh Diệp lại là một hồi bi kịch, người thừa kế chính quy của gia tộc Patterson là 'y' không chỉ bị Phong Phỉ Minh đuổi khỏi gia tộc, càng không có vị đạo diễn nào dám dùng kịch bản do Thẩm Minh Diệp viết.
Tình yêu và lý tưởng đồng thời tan biến, Thẩm Minh Diệp mới trưởng thành không lâu cả cuộc sống cũng khó một mình đảm đương, trong sự dẫm đạp của mọi người và tưởng niệm với Phong Phỉ Minh, mắc bệnh trầm cảm.
Lòng tràn đầy lãng mạn của 'y' tan biến tựa bọt biển dưới ánh mặt trời, cuối cùng Thẩm Minh Diệp đứng trên hoa viên, nơi lần đầu gặp Phong Phỉ Minh lúc nhỏ, nhảy xuống, ôm khó hiểu và thất vọng rời khỏi thế giới này.
Thiếu niên đơn thuần đến chết cũng không rõ, nếu không thích 'y', lúc trước vì sao không trực tiếp cự tuyệt 'y', tại sao cho 'y' hy vọng?
Xem xong cốt truyện trong đầu, mặt Khanh Vân hơi trầm xuống.
Vị hôn phu chướng mắt 'y', người 'y' thích cũng luôn lợi dụng 'y'.
Thẩm Minh Diệp mềm yếu, quả thật không gánh nổi gia tộc, nhưng chỉ vì vậy mà đáng bị người đùa bỡn tình cảm, bị người lợi dụng sao?
Đều là tình yêu, dựa vào gì Phong Phỉ Minh và Yodel cuối cùng thuận lý thành chương bên nhau, được mọi người chúc phúc, mà Thẩm Minh Diệp chỉ có thể bị đuổi đi buồn bực mà chết?
Tình yêu của bọn họ quý giá, còn tình yêu Thẩm Minh Diệp là rác rưởi, có thể tùy ý giẫm đạp?
Khanh Vân hướng gương xả ra một nụ cười mềm mại mang theo phong độ trí thức, cực hợp với hình tượng của thân thể này, nhưng đôi mắt hổ phách dưới trường mi nhỏ bé lại lộ ra ánh sáng lạnh băng.
Lúc này đây, y sẽ để tất cả mọi người đem tình yêu Thẩm Minh Diệp, coi như trân bảo.
Rời giường, rửa mặt xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa quy luật.
“Mời vào.” Khanh Vân nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, cũng không quá chú ý người bên ngoài, nhưng giọng nói vẫn lễ phép như Thẩm Minh Diệp.
Người máy quản gia mặc áo bành tô đi vào, gật đầu với Khanh Vân. Người máy nhìn chẳng khác gì người thật dùng mắt điện tử rà quét toàn thân y, cùng lúc đó các cameras trên người nó cũng quét qua các góc trong phòng một lần.
Khoa học kĩ thuật ở thế giới này rất phát triển, trong đó người máy quản gia cực kì được ưu chuộng. Đồng thời do khoa học phát triển cực nhanh, khiến nhu cầu giải trí của mọi người càng tăng, đạo diễn biên kịch, tác gia,v.v... ở đây cực kỳ được tôn sùng.
Cũng vì vậy, khi phát hiện thiên phú khác người của con trai, cha mẹ Thẩm Minh Diệp mới dám chiều theo ý 'y', để người vốn có gia thế không bình thường như 'y' sinh ra tính cách hoàn toàn trái ngược với thân phận.
Không phát hiện việc gì khác thường, quản gia nhanh chóng thu lại tầm mắt đánh giá của mình, dùng giọng điệu không chút tình cảm tôn kính nói: “Chủ nhân đang chờ ở phòng ăn, xin hỏi thiếu gia muốn xuống dùng cơm bây giờ không?”
“Được.” Nghe quản gia nhắc tới Phong Phỉ Minh, lực chú ý của Thẩm Minh Diệp lập tức bị hấp dẫn, “Ông kêu Phỉ Minh ăn trước, tôi sẽ xuống ngay.”
Nghe xong câu trả lời của Thẩm Minh Diệp, quản gia lại khom lưng hành lễ, xoay người ra khỏi phòng.
U buồn trong mắt Khanh Vân vẫn không thay đổi, y đặt quyển sách trên tay về kệ sách, trong lòng bắt đầu suy tư.
Phong Phỉ Minh cũng không phải là một người ngây thơ đơn thuần như Thẩm Minh Diệp, mục tiêu trước giờ của gã chỉ có một, nếu đã tiếp nhận gia tộc Patterson, thì phải hoàn hoàn cầm quyền. Nhưng gã vốn không trải qua nghi thức kế thừa, thậm chí không phải người thừa kế.
Mà các gia tộc lâu đời ở nước E lại có bộ rễ vô cùng phức tạp, nói là gia tộc còn không bằng nói là tổ chức, vậy nên thường thường đều có vài thứ chứng minh cho thân phận gia chủ, thứ Phong Phỉ Minh muốn đương nhiên là tín vật của gia tộc Patterson, dùng để bịt miệng một số lão cổ hủ.
Nhưng tín vật đang ở đâu thì chỉ có mình Thẩm Minh Diệp biết. Phong Phỉ Minh một bên thèm tín vật, một bên sợ Thẩm Minh Diệp đề phòng, đành phải thông qua người máy quản gia giám thị mọi hoạt động của Thẩm Minh Diệp, đồng thời sợ 'y' có ý định đoạt quyền.
Nghĩ đến đây, trong mắt Khanh Vân hiện lên một tia trào phúng. Do những chuyện xảy ra khi còn bé, khiến Phong Phỉ Minh không tin tưởng bất cứ ai. Thế nên gã sẽ không bao giờ nghĩ đến, chỉ cần gã mở miệng, Thẩm Minh Diệp yêu gã cuồng nhiệt chỉ biết lập tức dâng lên, nào có suy nghĩ không tốt gì.
Nhưng, muốn có được tín vật, đúng thật là hơi khó. Bởi Thẩm Minh Diệp cũng không mấy để ý thứ này, ấn tượng trong đầu cũng không sâu, chỉ nhớ loáng thoáng hình như cha 'y' đã đưa tín vật cho tổ chức ngầm nắm giữ cả nước E, người lấy phải tìm đến người phụ trách của tổ chức, qua vô số trạm kiểm soát và thủ tục mới được lấy về.
Không suy tư quá lâu, Khanh Vân rất nhanh xuống lầu.
Phòng ăn, một thanh niên như ngọc ngồi bên bàn dài, khác với gương mặt vừa nhìn đã biết hỗn huyết của Thẩm Minh Diệp, gã có một gương mặt rất phương Đông, quanh thân là khí chất ổn trọng và mị lực thuộc về người phương Đông.
Nhưng chính thanh niên có gương mặt phương Đông, gần như không có quan hệ huyết thống với gia tộc Patterson này, lại mang thái độ cực kì thản nhiên trong căn phòng tràn ngập phong cách châu Âu, không hề khiến người ta cảm thấy không khoẻ.
Thậm chí người máy quản gia bên cạnh cũng đã được thiết lập coi Phong Phỉ Minh thành chủ nhân duy nhất.
Đáng tiếc đồ ngốc bạch ngọt Thẩm Minh Diệp hoàn toàn không nhận thấy có gì không đúng.
Khi Phong Phỉ Minh quay đầu qua, trong mắt Khanh Vân đã hiện lên một loại yêu say đắm, đây là tình cảm Thẩm Minh Diệp dành cho Phong Phỉ Minh, Khanh Vân vốn có kỹ thuật diễn đạt max gần như chẳng gặp khó khăn mà biểu hiện ra phần tình cảm này.
Thậm chí, tình yêu mãnh liệt do thẹn thùng mà chẳng dám nói qua tay y càng thêm loá mắt hơn, chỉ liếc một cái đã khiến người ta nhận rõ tâm tư như dung nham phun trào trong lòng thiếu niên.
Như bị tình yêu nóng bỏng trong con ngươi hổ phách kia làm bỏng rát, Phong Phỉ Minh sửng sốt một chút, rồi quay mặt đi, thân mật đón Thẩm Minh Diệp: “Sao bây giờ mới xuống? Nghe quản gia nói mới sáng mà em đã đọc sách, bộ trong đó có gì hay lắm à?”
Nghe giọng điệu đầy yêu thương giả dối này, Khanh Vân dám khẳng định, Yodel chắc chắn đang ở đây.
Phong Phỉ Minh tuy đang nói với y, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Yodel đã đến làm khách từ hôm qua. Thấy Yodel lạnh mặt xuống, còn có ánh mắt căm thù của Thẩm Minh Diệp, khóe miệng Phong Phỉ Minh khẽ cong lên, trong mắt xẹt qua một tia sung sướng.
Gã không khỏi cảm thán, lúc trước giữ Thẩm Minh Diệp lại quả thật là một quyết định đúng đắn, tuy hôn ước trên người Thẩm Minh Diệp khiến gã rất đau đầu, nhưng tên phế vật này cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Như không nhận ra không khí kỳ diệu giữa hai người, Thẩm Minh Diệp nhìn nụ cười miễn cưỡng của Yodel, lễ phép chào một tiếng nhưng ánh mắt lại rất lảng tránh, rõ ràng không muốn có quá nhiều giao lưu với “Vị hôn phu” này.
Y nhanh chóng đến ngồi cạnh Phong Phỉ Minh, nhỏ giọng nói: “Vì đó là sách anh đưa, nên em mới gấp gáp đọc.”
Lời nói vừa mềm mại vừa tri kỷ của thiếu niên cũng không thể khiến lòng Phong Phỉ Minh dao động, gã nở nụ cười, ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng Yodel bên cạnh lại nhíu mày không vui, ánh mắt anh từ Phong Phỉ Minh chuyển sang Thẩm Minh Diệp, lòng không khỏi khó chịu vì bị chen ngang cuộc nói chuyện.
Mấy ngày nay anh rất hay chạy qua gia tộc Patterson, người ngoài nói anh quan tâm vị hôn phu. Nhưng chỉ có mình anh biết, anh đến đây là vì Phong Phỉ Minh.
Yodel đã sớm gặp Phong Phỉ Minh trên thương trường, thanh niên phương Đông thủ đoạn quyết đoán khi ấy để lại một ấn tượng rất sâu cho anh, khiến Yodel rất nhanh coi gã thành bạn tốt.
Sau đó lại gặp lại ở gia tộc Patterson, làm Yodel không khỏi nhớ hai từ “Duyên phận” mà người phương Đông hay dùng, thanh niên chợt tiếp nhận gia tộc Patterson, liền sửa sang mọi việc gọn gàng ngăn nắp, khiến Yodel càng thêm bội phục.
Trong khi đó vị hôn phu trên danh nghĩa của anh lại khiến anh vô cùng không vui.
Chỉ mới nhớ tới Thẩm Minh Diệp ngoan ngoãn như cừu con, Yodel đã không nhịn được xem thường.
Tới gặp y? Y có cái gì đáng để gặp? Sau cái chết của vợ chồng Patterson, người vất vả chỉnh đốn gia tộc rõ ràng là Phỉ Minh.
Yodel hoàn toàn không cảm thấy, Phong Phỉ Minh từ nhỏ chịu ân huệ gia tộc Patterson, lại mượn chuyện này mà tu hú chiếm tổ có gì không đúng.