- Tôi nhận được nó vào hai tuần sau ngày đó.
Trần Bảo Nhi định rút chiếc nhẫn ra. Dù gì đó cũng là món hàng ba năm trước cô định tặng hắn, bây giờ cô muốn lấy lại. Nhận ra ý đồ của cô, hắn nắm chặt tay lại. Đồng thời bao lấy bàn tay cô.
- Không phải em muốn tặng tôi sao? Còn tốn rất nhiều tiền cho thứ này.
Trần Bảo Nhi vội vã rút tay, bước đi như chạy vào phòng tắm.
Lúc bấy giờ, hắn mới quay lại nhìn Hoàng Quân và Lee Sung như hai pho tượng đẹp đẽ trước cửa.
- Chuyện gì?
- Không có chuyện gì, bọn tớ sẽ không rảnh để đến đây với cậu giữa đêm như thế.
Lee Sung bước chân chậm rãi đi vào.
- Thật à!
- Chưa bao giờ là giả.
Hàn Mặc Phong hững hờ.
- Cậu biết rồi sao?
Hoàng Quân nghi hoặc.
- Ít ra là vậy?
- Vô lý. Thậm chí là Lee Sung tớ không thể tin nổi.không phải vài hôm trước cô ấy vừa thừa nhận mang thả với Trần Bảo Nam, tại sao hôm nay lại là em gái. Không lẽ là loạn luân.
Bỗng. Hoàng Quân tức giận dùng gói bánh đập thẳng vào đầu Lee Sung làm gói bánh kia nổ một tiếng.
- Đầu cậu cứng như thế hẳn là không có não. Cô ấy căn bản chỉ muốn trêu tức tên kia đến nhồi máu cơ tim mà chết. Nhưng căn bản là tim cậu ta quá khoẻ mạnh, không chết nổi.
- Con gái đúng là những kẻ có tư duy hơn người. Nhưng mà từ khi nào Hàn Mặc Phong bị bệnh tim vậy.
- Đồ ngốc. Cậu làm ơn thông minh lên một chút.
- Tớ không phải thi lúc nào cũng đứng trên cậu sao?
- Đó là học. Không như thế thì làm sao có thể thấy bộ dạng giận quá hóa điên của cậu ta. Hàn Mặc Phong, cậu xem có đứng không?
Hàn tổng hừ một tiếng.
- Nếu lúc đó cậu chuẩn bị phòng phẫu thuật thì có phải hơn tên ngu ngốc này.
Lee Sung nhìn sang Hoàng Quân quở trách.
- Khám phụ khoa cũng được.
- Hả?
Lee Sung và Hoàng Quân trừng mắt. Ba chữ kia vừa thoát ra quả là không thể tin nổi vừa được thoát ra từ miệng Hàn thiếu. Đúng là có sức đánh bật mọi giác quan của người khác. Không hổ danh là Hàn thiếu uy quyền ngay trong giọno nói.
- A. Nhân vật chính đây. Trần Bảo Nhi, cô làm sao mà dựng nên một cốt truyện tuyệt vời như thế.
- Cô ấy học văn rất tệ.
- Thế mà tệ à. Hoàng Quân, từ câu chuyện này có thể dựng ra một bộ phim điện ảnh đấy. Không khéo lại được đề cử giải thưởng cũng nên.
- Ra ngoài.
Hàn Mặc Phong chiếu thẳng đến hai người kia đang hàn huyên không ngừng.
- Sao? Cậu đuổi người à.
- Không sai.
- Đuổi làm gì? Không lẽ hai người đêm khuya thanh vắng, a.... Hiểu rồi. Không làm phiền.
Hoàng Quân và Lee Sung liền cáo lui. Trước khi đi còn không quên nháy nháy mắt với hắn, ẩn ý điều gì đó.
- Sẽ nhẹ nhàng thôi.
Hàn Mặc Phong nhướm mày.
Trần Bảo Nhi nhìn tên đàn ông sắc lang đang tựa trên giường kia.
- Thế nào. Chúng ta có nên...
Hàn Mặc Phong bỏ lửng vế sau. Chỉ chằm chằm nhìn sắc mặt Trần Bảo Nhi không chút biến hóa.
- Đừng điên như thế.
Trần Bảo Nhi đi ra khỏi phòng.
- Em định đi đâu.
- Đi gặp anh trai tôi. Không liên quan đến anh.
Trần Bảo Nhi đóng cửa. Bắt đầu một cuộc sống mới khi cánh cửa kia đóng lại. Cô và hắn chấm dứt. Từ khi cô rời khỏi căn phòng kia, mọi thứ đã bắt đầu của một sự luân lý hận thù từ bao đời nay. Cô ra đi thì sẽ không có cơ hội quay lại nhưng cô là Trần Bảo Nhi, cô tuyệt đối tin vào bản thân mình giống như mẹ cô đã tin tưởng ở bản thân cô một cách vô điều kiện cho đến giây phút ra đi. Cô không thể vì một người đàn ông mà huỷ hoại tất cả.