Hàn Mặc Phong thả người xuống giường, mắt nhắm lại nhưng miệng vẫn nói.
- Em sẽ lên nắm quyền. Đồng nghĩ với việc công khai đối đầu tôi.
- Tôi biết.
- Sao em không nói với tôi. Em chính là đại tiểu thư Trần gia. Không cần khiến tôi phải hiểu lầm về em nhiều như thế.
- Tôi không có nghĩa vụ đó.
- Khi em lừa dối tôi về Trần Bảo Nam, rằng em và anh ta giống như một đôi tình nhân hạnh phức. Tôi cảm thấy mình bị phản bội.
- Giống như anh đối với tôi ba năm trước. Mà không, tôi lúc đó còn thống khổ hơn anh hiện tại. Anh chẳng là gì cả.
- Tôi...
- Nhưng tôi phải cảm ơn anh.
- Em có phải bị mất ký ức.
Hàn Mặc Phong bật người ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt cô. Hắn muốn, muốn biết tất cả sự việc trước kia là thật, không phải cảnh diễn do Trần Bảo Nhi tạo ra để tiếp cận hắn. Hắn muốn tất cả chân thật. Không phải giả tạo. Hắn ghét ai đó quyết định cuộc sống mình, càng ghét phải chịu sự phán quyết của cô- người phụ nữ mà hắn yêu. Ít ra như vậy thì hắn sẽ còn tin vào tình yêu của cô giành cho hắn.
- Tôi...
Trần Bảo Nhi lắp bắp. Cô không muốn nói dối hắn nhưng lại sợ mình phải nói thật. Cô sợ khi bản thân mình nói thật, hắn và cô sẽ lại mang theo một chút hi vọng nhỏ nhoi mà không bao giờ thực hiện nổi.
- Lại đây. Tôi muốn nói chuyện với em.
Hắn nhìn về phía cô. Hắn không tự mình dịch chuyểng nhưng sẽ chờ cô đi về phía mình. Đó là sự ít kỷ của hắn.
Trần Bảo Nhi đứng dậy, từng bước một đi lại. Quãng đường đi kia chưa nổi vài mét nhưng thâm tâm cô tựa mường tưởng mình đã, đang và sẽ đi hàng nghìn km. Không lẽ với cô, hắn thật sự quá xa vời hay sao?
Khi cô đừng lại trước mặt hắn, Hàn thiếu như sợ phút chốc cô sẽ biến mất như sương sớm mà vội vã ôm chặt lấy cô. Ôm cô, hắn đã làm vô vàn lần, nhưng sao lần này hắn cảm thấy mình tựa như không còn sức lực để ôm cô gái bé nhỏ này nữa.
- Anh...
- Đừng nói gì cả. Điều anh nói chỉ khiến tôi thêm hận anh.
Phút chốc, hắn im lặng, một sự im lặng chưa từng thấy. Vòng tay vẫn cứ ghì chặt lấy cơ thể cô vào lòng. Gương mặt áp vào tai cô, hắn không cắn cô, không hành hạ cô. Chỉ là đôi môi của hắn, cách lớp áo bệnh nhân nồng nặc mùi thuốc khử trùng kia mà dán lên da thịt phía trong. Cảm giác này khiến Trần Bảo Nhi từng giây từng phút đau đớn vô cùng. Hắn tàn nhẫn với cô như vậy, tại sao bây giờ lại tỏ ra đáng thương như thế. Cô không đủ vị tha, bao dung để tha thứ cho hắn. Hắn đáng thương nhưng cô còn đáng thương gấp ngàn lần. Cô hiểu hắn. Thử hỏi ai sẽ hiểu cho Trần Bảo Nhi cô. Cô không biết Hàn Mặc Phong cứ thế bao lâu. Mãi cho đến khi cửa phòng bệnh bị người phía ngoài kéo ra một cách khẩn trương, khi ánh sáng rực ngoài hành lang có cơ hội len vào trong không gian của hai người mà chiếu sáng một khoảng.
Hoàng Quân và Lee Sung tiến vào, đứng im trước cảnh tượng bên trong. Hàn Mặc Phong vẫn không động đậy một chút nào. Như đã chìm vào một thứ mà khó có thể thoát ra. Mà gọi tắt là hận.
Trái tim cô bỗng nhói lên. Cảm giác tựa mũi lao đâm thẳng vào tim, thứ dung dịch nóng kia tan vào da cô. Vừa có nhiệt, vừa lạnh, vừa sắc nhọn song cũng quá mềm mại.
- Anh...
Trần Bảo Nhi cầm lấy tay hắn, gương mặt thoảng thốt chưa từng biểu hiện ra trong những ngày qua. Trần Bảo Nhi sợ mình nhầm lẫn mà nhìn lại một lần nữa. Vẫn là ánh sáng bạc mát lạnh giữa ngón tay. Trần Bảo Nhi quá dõi bàng hoàng. Chiếc nhẫn kia không phải là thứ cô đã đặt tại cửa hàng trang sức ba năm về trước. Tại sao có thể?