Hàn mặc phong cúi người, nâng cốc càfê lên, không tỏ vẻ hứng thú với người đang nói với mình nhưng cũng không thể không nghe, chỉ là thái độ vẫn dửng dưng nhưng lòng lại như lửa đốt
- cũng chưa hẳn là thế. Thể xác hiện tại thì là như vậy nhưng tâm lý thì tớ không chắc. Có lẽ bị tổn thương về mặt đó cũng không nhẹ. Tớ sẽ cử ông john, chuyên gia tâm lý đến. Ông ta sẽ cho cậu biết rõ hơn về việc này- hoàng quân liếc nhìn cô
- hoàng quân, ngươi quay lại đây cho ta- lee sung như phát hiện ra thứ gì đó
- sao?
- chà. Mới tậu cái kính nói nhìn tri thức hẳn nha. Cậu bị cận khi nào vậy- lee sung bất chấp lao đến nhìn phong cách mới anh bạn cùng hội cùng thuyền
- cậu làm cái quái gì vậy. Làm như lần đầu mới thấy- hoàng quân đẩy gọng kính - chỉ là muốn tốt cho mắt thôi. Kính đặc biệt
- cậu làm cho tớ một cái . Tớ cũng cần tốt cho mắt để có thể ngắm được những cô bạn tốt. Hữu hảo. Hữu hảo
- câm miệng- giọng băng lãnh vút lên
không gian trở nên im lặng , chỉ còn nghe những giọt nước chảy xuống trong ống truyền và những cái chạy đều của chiếc máy bên cạnh. Hoàng quân nhìn hắn, hoàng quân là một người luôn biết quan sát từng chút một. Đó có lẽ là bản năng nghề nghiệp của một bác sĩ giỏi khi đứng trước một con người. Từng chút một đều được thu vào ánh mắt cậu kể cả ánh mắt của hắn
- cậu lo cho cô ấy sao?
Hàn mặc phong cũng giật mình với câu nói của hàn mặc phong. Hắn đang lo cho ai đó? Lo là gì? Là nhìn người đó, là đứng im dõi theo nụ cười, đến bên khi người đó khóc và đau thay cho nỗi đau thể xác, xóa tan cái ám cảnh trong tâm hồn, là những lần làm việc thâu đêm khi đi qua phòng người con gái đó, kéo nhẹ tấm chăn và đặt lên vầng trán một nụ hôn nhẹ đi vào giấc ngủ
nhưng một con người cô độc như hắn thì chưa bao giờ biết đến cái từ đơn thuần ấy định nghĩ như thế nào. Cái thần thái vẫn như vậy, vẫn vẻ lạnh giá cô độc , ánh mắt có vẻ cụp xuống suy tư nhìn vào ly càfê
- là như thế nào?
- tớ cũng không biết vì tớ chưa yêu bao giờ- lee sung điềm tĩnh- tớ hiểu cậu, nhưng mà cũng có thể chỉ là khao khát của bản năng
hàn mặc phong đặt ly càfê đã nguội lạnh xuống, rồi hướng ánh mắt về phía giường. Căn phòng giờ chỉ còn duy nhất hai người. Yêu hay khao khát của bản năng, hai từ này luôn quanh quẩn trong suy nghĩ của hắn. Hàn mặc phong nên chọn cái nào giữa hai từ lạ lẫm này. Song hắn vẫn thấy bản thân thích chữ ' yêu ' hơn. Ngắn gọn, dứt khoát, lại có đủ nghĩa để người ngu ngốc như trần bảo nhi hiểu. Vậy thôi. Nhưng sao hắn cảm thấy tim mình như đập mạnh lên, rộn ràng hơn, và tâm trạng cũng vui vẻ hơn, còn vui hơn cả những vụ đầu tư mang lãi cao kỷ lục nữa
về phòng, hàn mặc phong lên giường, đầu gối lên hai tay. Bất thì như nghĩ đến cái gì đó, hắn lật người lấy chiếc điện thoại, không hiểu là làm cái gì đó mà khoé miệng cong lên lộ ý cười nhàn nhạt. Yêu được định nghĩa mà hắn đọc được chính là nghe con tim đập liên hồi khi ở bên người đó, cảm giác như ai bóp nghẹn khi thấy người đó khóc, người đó đau......Quá đúng. Đây chính là những xúc cảm mà hắn đã nếm trải từ lúc cô xuất hiện. Hắn yêu cô. Bây giờ hắn đã dần khẳng định. Tại sao khi cô quăng cho hắn cục lơ lớn như thế, hắn không tàn nhẫn giết cô như đối với những kẻ khác mà chỉ dạy dỗ cô theo cách nhẹ nhàng nhất mà hắn có thể. Đôi lúc cậu cũng không thể hiểu được tại sao mình không thể nổi giận trước cô. Hàn mặc phong thật sự sợ, sợ bàn tay hắn lấm máu của cô. Khi thấy cô, hắn khó có thể kìm chế được những tình cảm riêng của bản thân mà chính hắn cũng không biết. Liệu có phải vì tuổi thơ của hắn đã bị nhuốm một màu đen của bóng tối và màu đỏ của máu, mùi tanh nặc xông vào giấc ngủ của hắn mỗi đêm là hắn không thể ngủ được. Và cho đến khi hắn tìm thấy một vầng sáng của bình minh khiến hắn cố níu giữ dù chẳng biết mình níu giữ cô để làm gì. Hay hắn cảm thấy cô và hắn giống như nhau, như số phận của hai người làm bản tính của một con sói khao khát một lần tìm đến cuộc sống bầy đàn. Nhưng. Tất cả đều là định mệnh. Hắn không trốn tránh được và cũng chẳng bao giờ thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn bây giờ, sau này và vương lai hàn mặc phong vẫn mãi không thể thoát. Trái tim lạnh băng của hắn của hắn được sưởi bởi một con tim ấm áp, bởi những nụ hôn nóng cổng như xua tan đi những mùi tanh của máu, sự búa bối của cuộc sống, cái đau về tâm hồn của một tuổi thơ lạnh nhạt.