Khi Lương Cách tỉnh lại, đúng lúc cô nhìn thấy một thi thể nằm cách mình không xa, trên người toàn là máu, đang trừng mắt nhìn cô.
Bên trong dường như vẫn còn vương vấn sự kinh hoàng và không cam tâm.
Bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Thiếu chút nữa cô hét lên.
Có thể là bởi vì sợ hãi quá độ, cô đột nhiên mất giọng, không phát ra được âm thanh gì.
Tay chân lạnh cóng, máu toàn thân như bị đông cứng lại.
Cô nhớ hình như mình có nghe người nào đó nói tên của chị Di Nại, sau đó nghe chúng nói là muốn bắt chị ấy.
Cô gọi điện cho chị ấy, sau đó cô bị đám người đó bắt đi, bời vì cô la hét ồn ào, nên bọn chúng đã đánh cô ngất đi...
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Người bắt cô sao lại chết hết ở đây?
Chị Di Nại đâu!!
Lương Cách không biết phải làm thế nào để đứng dậy, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau rơi xuống, trong lòng bị khủng hoảng đến tột độ, cô cố gắng nhúc nhích lấy điện thoại ra.
Phải gọi điện thoại, đôi tay đang run cầm cập ấn trên điện thoại.
Lương Cách lẩm bẩm một lúc, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, vẫn còn có người, cô cũng phải chết sao?
Tiếp theo cô bị ôm chặt bởi một cái ôm lạnh như băng.
"Cứ coi nó như là một cơn ác mộng, quên nó đi là tốt nhất." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Chị Di Nại…
Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên kéo đến, âm thanh vừa rồi gào thét bên tai.
"Ầm!"
Thân thể Lương Cách lại run lẩy bẩy.
Tiếp tục rơi vào hôn mê.
...
Ngọn núi sau học viện Tường Vi đột nhiên bị cháy nổ, nghe nói vụ cháy nổ này khá lớn, nên chuyện này đã thu hút sự chú ý của phía nhà trường.
Nhà trường cử người đi điều tra, nhưng không điều tra được gì cả.
Chuyện này trong chốc lát đã trở thành trọng điểm bàn luận của học viện.
Một tuần sau khi chuyện này phát sinh Lương Cách mới đi học.
Thực ra, cô có chút sợ hãi, mặc dù cô vô cùng cuồng nhiệt, yêu thích ma cà rồng, nhưng chuyện giết người này, trong chốc lát cô tạm thời không thể chấp nhận.
Nhưng nếu chị ấy không giết bọn chúng, thì chắc chắn bọn chúng cũng sẽ giở trò gì đó với chị ấy.
Vì vậy sau khi Lương Cách nghĩ thông suốt, bức ngăn trong lòng mới dần dần nhỏ xuống.
"Lương Cách." Có người từ đằng sau vỗ vào người Lương Cách.
"Á!" Lương Cách giật mình, nhìn rõ người đập mình, rồi mới thở phào, "Ngải Duy, cậu định dọa chết mình đấy à?"
Ngải Duy thăm dò Lương Cách, "Một tuần liền cậu không đi học, không sao chứ?"
Ngải Duy là bạn cùng lớp với Lương Cách, quan hệ trước đây rất tốt.
Nhưng do Di Nại ghét Ngải Duy, vì vậy Lương Cách ngày càng xa lánh Ngải Duy.
"Không sao, tớ chỉ bị cảm thôi." Lương Cách vỗ nhẹ trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực.
"Gần đây ở trường không an toàn lắm, cậu phải cẩn thận nhé." Ngải Duy cũng không hỏi thêm, chỉ nhắc nhở Lương Cách.
Trong lòng Lương Cách hơi hoảng loạn, gương mặt trắng bệch, cô liền gật đầu nói với Ngải Duy, "Cảm ơn"
Sau đó đi nhanh về phía trước.
Sau khi Lương Cách đi, một cậu học sinh to cao từ sau chiếc cột ở bên cạnh bước ra.
Cậu thanh niên rất đẹp trai, nhưng hơi hiền lành, không giống Tả Liệt, đẹp trai kiểu lạnh lùng bá khí.
Nhìn thấy cậu thanh niên, Ngải Duy lập tức nở nụ cười sáng lạn, "Tư Không."
Tư Không Táp cũng nở nụ cười với Ngải Duy, "Sao vậy?"
Ngải Duy bước tới ôm chặt cách tay của Tư không Táp, "Cô ta có vẻ hơi sợ hãi, em còn chưa hỏi xong thì cô ta đã chạy rồi. Nhưng tại sao Tư Không lại cho rằng cô ta nhất định biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tư Không Táp nhéo nhẹ mũi của Ngải Duy, "Trên người cô ta có mùi của Di Nại, rất nồng đậm, mấy ngày nay chắc chắc cô ta ở cùng với Di Nại."
"Thật không ngờ chị Di Nại lại là ma cà rồng..." Sắc mặt Ngải Duy trở lên trắng bệch, "Tư Không, ma cà rồng không có ai tốt sao?"
Tư Không Táp xoa đầu Ngải Duy, "Bọn họ sinh ra là làm bạn với máu tươi, làm sao có thể tốt được chứ?"
"Ngải Duy, em không giống thế, đám ma cà rồng kia đều muốn có được em, vì vậy sau này nhất định không được cách anh quá xa, nếu không anh sẽ không thể cứu được em đúng lúc như lần trước đâu."
Ngải Duy gật đầu, chuyện lần trước đúng là làm cô sợ chết khiếp.
Tư Không Táp nói, ma cà rồng đều là sinh vật ích kỷ, xảo quyệt, bọn chúng có thể không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Xảy ra chuyện đó, gần đây cô cũng rất ít khi liên lạc với Tả Liệt, phần lớn thời gian đều ở cạnh Tư Không Táp.
"Đừng sợ hãi, anh sẽ bảo vệ em." Tư Không Táp nhẹ nhàng ôm Ngải Duy vào lòng.
Được người mình thích ôm vào lòng, trong lòng Ngải Duy cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Sau này, cô nên gặp mặt Tả Liệt ít đi, vì nói cho cùng hắn cũng là ma cà rồng.
...
Ngải Duy và Tư Không Táp tạm biệt nhau, chuẩn bị quay lại lớp học, kết quả là trên đường nhìn thấy Thời Sênh đang nghênh ngang đi trên đường, nhìn vô cùng ngông cuồng, bước đi như gió.
Trong ánh mắt cô lóe lên tia quái dị và hoảng loạn, cô ta còn dám tới trường.
Thời Sênh cũng nhìn Ngải Duy, xung quanh không có nhiều người, nhưng người chú ý tới cô ta thì không ít.
Thời Sênh chỉ còn cách bỏ ý định rút kiếm, liền nhấc chân đi qua Ngải Duy.
Mặt Ngải Duy trắng bệch, phản ứng đầu tiên là chạy.
Mẹ nhà nó.
Thời Sênh nhìn nữ chính nhanh như chớp đã không nhìn thấy đâu.
Tất cả nữ chính đại nhân nhất định đều có một kỹ năng nổi bật.
Kỹ năng chạy trốn MAX.
Thời Sênh không có hứng thú chơi trò chơi ma cà rồng săn bắt ở trường, cô quay người đi về phía lớp học.
Cỗ vẫn chưa vào đến lớp học đã nghe thấy có người bàn luận về vụ cháy nổ sau núi.
"Tại sao đã lâu vậy rồi mà phía nhà trường cẫn chưa có câu trả lời chính xác, vụ cháy nổ lớn như vậy, không biết bao nhiêu thuốc nổ mới nổ lớn thế, chúng ta ở đây liệu có an toàn không?
"Nghĩ tới việc có người mang theo nhiều thuốc nổ như vậy trà trộn vào trường, tôi thấy thật lo sợ, bây giờ ngày nào cũng phải để tài xế tới đón tôi."
"Về cơ bản là phía nhà trường không điều tra ra được gì, thì sao họ có thể kết luận được."
Thời Sênh đi ngang qua bọn họ, miệng hơi nhếch nhếch lên, làm việc không lưu danh.
Cô chỉ vì muốn xử lý đám thi thể kia mà thôi.
"Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi vừa nhận được một tin tốt."
Sự chú ý của mọi người lạp tức bị dẫn dắt đi, "Tin gì vậy?"
"Vừa rồi tôi đưa tài liệu cho hiệu trưởng giúp thầy chủ nhiệm, tôi thấy trong phòng làm việc của hiệu trưởng có nam sinh, nhìn rất đẹp trai, nghe họ nói chuyện, có vẻ nam sinh đó muốn đến trường chúng ta học."
"Đẹp trai lắm sao?" Vừa nói đến trai đẹp, đám nữ sinh thể hiện vô cùng kích động.
Cô nữ sinh khởi xướng lên chủ đề này đắc ý giơ điện thoại ra, "Tôi chụp lén một bức, đây là bức ảnh đầu tiên đấy nhé, các cậu có phúc lắm đấy."
"Mau lên, cho tôi xem với."
"Tôi cũng muốn xem."
Đám nữ sinh lọ mọ trên màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh.
Bởi vì tấm ảnh là chụp trộm, nên hình ảnh hơi mờ.
Nam sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng của hiệu trưởng, đầu hơi cúi xuống, những sợi tóc ngắn che ngang đôi mắt của hắn.
Nhưng không làm ảnh hưởng tới khuôn mặt vô cùng điển trai của hắn.
Miệng hắn hơi nhếch lên, dường như là đang cười.
"Quá đẹp..."
"Ha ha ha, không thua gì Tư Không, Tả Liệt, tới đây học đúng là lựa chọn thông minh nhất đời này."
"Anh ta thực sự sẽ tới trường chúng ta học sao?"
"Không biết." Cô nữ sinh lấy lại chiếc điện thoại, gương mặt hơi mê mẩn, "Nếu như anh ấy tới trường này học, thì tôi sẽ đổi ông xã."
"Cậu ngày nào cũng đổi ông xã, không xấu hổ sao?" Cô nữ sinh bên cạnh cười nhạo một tiếng.
Cô nữ sinh kia cũng không chịu: "Cậu còn có mấy ông xã nữa, ít ra tớ cũng chung thủy."
Thôi đi cô, chung thủy được mấy ngày, củ cải lăng nhăng