Thời Sênh vốn định đợi sau khi cử động lại được sẽ tìm Tây Ẩn tính sổ, kết quả là cô đợi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Đây có lẽ chính là... Ăn no mặc ấm rồi chỉ nghĩ đến dục vọng?
Kết quả là đến ngày hôm sau cô đi tìm Tây Ẩn tính sổ, thì tên tiểu tử này đã bỏ đi rồi.
Thời Sênh tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Lại dám chạy.
Đừng để bà đây bắt được.
Thời Sênh xoa bụng, hình như đúng là không đói nữa.
Thứ đồ hôm qua hắn cho mình uống, chính là cốc đồ uống ở quán ăn hôm qua sao?
Nhưng hắn mang về từ lúc nào?
Quán đó...
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của Thời Sênh, cô quay người nghe điện thoại.
"Chị, chị đừng đến trường nữa, tuyệt đối đừng đến trường." Trong giọng nói của Lương Cách tràn đầy sự hoảng loạn, còn có cả tiếng khóc thút thít.
"Sao thế?" Thời Sênh nhíu mày.
"Có người muốn bắt chị, nói chị... hu hu...Chị đừng... hu hu... chị? Chị nghe thấy em nói không? Đừng..."
Giọng nói của Lương Cách ngắt quãng rồi ngừng hắn, điện thoại chỉ còn lại sự im lặng.
Sau đó một lúc, cô nghe thấy giọng của một người đàn ông vang lên, "Di Nại, nếu không muốn người bạn duy nhất của cô xảy ra chuyện, thì hãy tới ngọn núi phía sau trường học, tôi cho cô một giờ."
Đầu bên kia nói xong liên tắt điện thoại luôn.
Thời Sênh cầm chiếc điện thoại mà gương mặt như không có chút cảm xúc gì.
Như vậy nữ chính vẫn xác nhận là cô?
Lại còn dám lấy người khác ra để uy hiếp cô.
Một lúc sau, cô mới từ từ thay quần áo, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh thẫm, trên váy là vài bông hoa tường vi khoe sắc rực rỡ.
Chờ cô đi tới ngọn núi phía sau trường, cũng đã qua hai tiếng rưỡi.
Trên núi có một thảm cỏ, lúc này có không ít người đang đứng trên thảm cỏ đó.
Lương Cách bị trói vào một chiếc ghế, nhìn bộ dạng của cô ta có lẽ là bị ngất rồi, nhưng trên người không có vết thương nào.
Đứng bên cạnh Lương Cách là một nam thanh niên còn rất trẻ, hắn đeo một cặp kính, nhìn rất tri thức, "Cô đến muộn rồi."
Thời Sênh biết người đàn ông này, Đỗ Tuyệt.
Trong nguyên tác, hắn chính là người cầm đầu trong vụ nghiên cứu thực nghiệm nguyên chủ.
"Tôi chịu đến là phúc của anh. Anh còn quan tâm đến muộn hay sớm sao, để tâm quá nhiều chuyện vặt vãnh, rồi sẽ chết sớm thôi chàng trai." Thời Sênh nói, khóe miệng cười nhếch lên.
Đỗ Tuyệt bắt buộc phải chết!
Khi đó, những thực nghiệm mà hắn làm trên người nguyên chủ, thực sự không thể dùng từ tàn nhẫn để hình dung.
Đỗ Tuyệt hơi nheo mắt, ánh mắt dưới cặp kính bỗng hiện lên tia sáng vô cùng nguy hiểm, "Cô không sợ tôi sẽ làm hại cô ấy?"
"Ngươi và đám ma cà rồng nói gì đến nhân nghĩa đạo đức, đầu óc có vấn đề sao? Nếu có bệnh thì phải uống thuốc, nhìn bộ dạng của ngươi có lẽ không phải không nhìn ra bệnh. Mà nếu thực sự không có tiền, dựa vào tướng mạo của ngươi, tùy tiện ngoắc ngón tay, tự nhiên sẽ có người đem tiền đến cho ngươi thôi."
Bắt trói đồng loại để uy hiếp cô, đám bọn chúng có gì cao thượng hơn người khác chứ.
Lại còn làm ra vẻ chính nghĩa, không thấy tởm lợm sao.
Mặt Đỗ Tuyệt tối sầm lại, chẳng phải nói Di Nại này không biết ăn nói sao?
Nhìn cô lúc này, cái gì cần nói không cần nói cũng đều biết, có chỗ nào giống người không biết ăn nói chứ?
"Di Nại, cô vi phạm quy ước của Đồng minh Huyết Liệp, hôm nay còn nói năng lỗ mãng, tội sẽ nặng hơn một bậc." Một người trung niên bên cạnh Đỗ Tuyệt liền đứng dậy, "Ngoan ngoãn cùng chúng tôi quay về tổng bộ, có thể sẽ giảm tội cho ngươi."
"Tôi vi phạm quy ước nào, nói nghe xem." Thời Sênh nhìn người đàn ông trung niên đó.
Người đàn ông trung niên lập tức trả lời, "Điều thứ nhất, ra tay với loài người."
"Tôi ra tay với ai?"
"Đương sự muốn giữ bí mật, nên không thể nói ra."
"Vậy làm sao tôi có thể biết các người có vu oan cho tôi không?" Mặt Thời Sênh không biến sắc, "Tự ý nghĩ ra một lý do để bắt tôi, ngươi cho rằng Đồng minh chỉ có loài người các ngươi sao?"
Giọng người đàn ông trung niên trầm xuống, "Chúng tôi đã điều tra, chứng cứ có đủ, cô có tranh cãi cũng vô dụng."
"Tôi mà muốn giết người, thì tuyệt đối không để cô ta còn hơi mà nói." Thời Sênh ngừng một lúc, "Bỏ đi, giải thích nhiều như vậy cũng vô dụng, dù sao các người cũng đã chủ định muốn bắt tôi."
Thời Sênh rút cây kiếm sắt ra, gương mặt để lộ ý cười nham hiểm, "Muốn bắt tôi, vậy phải xem các người có bản lĩnh không đã. Nếu có ai phải chết, thì chỉ có thể trách ra đường mà không xem lịch hoàng đạo thôi."
Nhìn thấy thanh kiếm sắt xuất hiện trên không trung, đám người kia, ngay cả Đỗ Tuyệt cũng sợ xanh mặt.
Từ trước tới nay chưa từng nghe, ma cà rồng lại biết sử dụng vũ khí như cây kiếm kia, bọn họ đều dựa vào móng vuốt sắc nhọn để bắt người.
Hơn nữa, thanh kiếm sắt kia lại còn xuất hiện từ trên không trung, chắc chắn không phải là thanh kiếm thông thường.
"Di Nại, cô đừng hung hăng làm càn." Một người đàn ông trung niên tức giận lên tiếng.
"Không phục sao? Không phục thì ông cũng hung hăng lại cho tôi xem." Thời Sênh hừ lạnh, cô cầm thanh kiếm sắt xông về phía người đàn ông trung niên đó, "Nói qua nói lại mãi không xong, chi bằng lấy mạng ngươi tế kiếm trước."
Người đàn ông trung niên bị kích động tức giận, ông ta liền lấy nỏ từ sau lưng ra, chiếc nỏ kia rất nhỏ xinh, mũi tên ở phía trước nỏ cũng không giống với mũi tên thông thường.
Rõ ràng là dùng để đối phó với Huyết Tộc.
Thời Sênh lấy một ít linh khí trong cơ thể nhập vào thanh kiếm, cô giơ tay lên khua khua, luồng khí như sóng quét qua mặt đất.
Khiến người người khiếp sợ là, cỏ cây trên mặt đất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại mặt đất sạch bóng.
"Á!" Người đầu tiên bị sóng khí quét qua, mặc dù không bị tiêu hủy như cỏ cậy, nhưng hai chân đã bị cắt đứt.
Uy lực này...
Từ khi nào mà ma cà rồng có được thực lực mạnh mẽ như vậy?
Đám Đỗ Tuyệt lùi về phía sau, nhưng phạm vi của sóng khí rất rộng, hơn nữa tốc độ cực nhanh, rất nhiều người không kịp lui về sau, bị sóng khí quét qua, trong nháy mắt bị thương đầy đất.
Nhưng ở khu vực của Lương Cách, sóng khí không quét qua một chút nào cả.
Trong lòng Đỗ Tuyệt bị chấn động mạnh, hắn đã tính toán sai thực lực của con ma cà rồng này.
Đây là năng lực của ma cà rồng thuần chủng sao?
Quả nhiên rất mạnh mẽ.
Thời Sênh hoàn toàn không biết Đỗ Tuyệt quy chụp toàn bộ công lao của thanh kiếm về cô, lúc này cô đang chém người đàn ông trung niên đó.
Cô nói lấy hắn để tế kiếm, vậy chắc chắn sẽ giết hắn để tế kiếm!
Nỏ trong tay người đàn ông trung niên đã bị Thời Sênh chém thành hai, rơi xuống một vị trí khá xa, và bị sóng khí quét qua, bỗng hóa thành cát bụi.
"Di Nại, dừng tay."
Đỗ Tuyệt đứng từ xa hét lớn, "Tội danh trước đây của cô không lớn, nhưng nếu như cô giết người, thì chỉ có một con đường chết mà thôi."
Thanh kiếm của Thời Sênh không vì câu nói đó của Đỗ Tuyệt mà dừng lại, thanh kiếm đâm trúng ngực của người đàn ông trung niên.
"Cô..." Gương mặt người đàn ông trung niên lộ rõ vẻ không dám tin, cô thực sự dám ra tay.
Thời Sênh cười rút kiếm ra, người đàn ông trung niên cả người run cầm cập, ánh mắt tràn đầy sự oán hận, dường như muốn trừng mắt rút sạch máu của Thời Sênh, cuối cùng đầu lệch đi, chết không nhắm mắt.
Thời Sênh lau vệt máu trên thanh kiếm, đầu ngẩng lên nhìn Đỗ Tuyệt, đôi môi đỏ mọng, "Vậy thì giết để tìm đường sống thôi."
Rõ ràng là cô đang cười, nhưng lại khiến người khác cảm thấy chẳng có một chút ấm áp nào cả, nụ cười đó quá lạnh lùng.
Đỗ Tuyệt lại một lần nữa hối hận, lần này thực sự là phán đoán sai, con ma cà rồng này căn bản không phải là đối thủ mà họ có thể đối phó lúc này.
Rốt cuộc là tài liệu do ai thu thập.
Thân hình Thời Sênh ẩn hiện, chiếc váy màu lam đậm bay bay trong không trung trông rất đẹp mắt, tốc độ của cô cực nhanh, lại lần nữa xông tới đám người đang phân tán.
Đỗ Tuyệt nhân cô hội này lập tức rời khỏi, hắn dẫn theo thành viên quan trọng của mình chạy đi.
Thời Sênh vốn muốn giết Đỗ Tuyệt, nhưng Đỗ Tuyệt lại bỏ rơi đám người kia, để có được thời gian chạy trốn.
Đám người bị Đỗ Tuyệt đẩy ra, đến chết cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Giết người xong, Thời Sênh mới có chút chán nản.
Đám thi thể này phải xử lý thế nào?
Xử lý thì thế rất rắc rối