"Không phải là cố ý”
Nữ chính đại nhân có phải cô định đem câu nói này thành châm ngôn cuộc sông không!
“Mấy ngày trước, điện Nguyệt lão bị cháy, dây tơ hồng của cô tự động nối liền với Đông Kính, đây là ý trời” Tử Hoàn lãnh đạm lên tiêng.
Cháy......
Vớ vẩn, kiếm cớ có tâm chút đi. Thần giới phải cần lửa gì mới có thể cháy được, ít nhất phải là Tam muội chân hoả trong truyền thuyết chứ?
Thế nhưng cái tên thiểu năng nào dám chơi Tammuội chân hoảở thần giới?
“Ta không quan tâm là ngươi có cố ý hay không, hậu quả đó các ngươi phải gánh vác”
Nguyệt Dao thò đầu ra từ đằng sau Tử Hoàn, nhỏ tiếng nói: “Sao cô có thể trách ta chứ!”
Ha! Em gái này!
Thời Sênh lạnh lùng quét mắt qua, Nguyệt Dao bị doạ lập tức rụt đầu lại, trái tim “bịch bịch bịch” như sắp nhảy ra ngoài.
Ánh mắt của cô gái này thật đáng sợ.
“Ngươi là Nguyệt lão, không trách ngươi lẽ nào phải trách ta.” Thời Sênh châm biếm một tiếng, “Được rồi ta không phí lời nữa, nói chuyện với các ngươi hạ thấp chỉ số thông minh của ta, giao sách nhân duyên ra đây.”
“Sao có thể đưa sách nhân duyên cho cô được.” Tử Hoàn cau mày, “Thanh Hoan cô đừng ỷ vào thân phận thượng thần mà muốn làm gì thì làm”
“...” Hôm nay ông cứỷ vào thân phận thượng thần mà muốn làm gì thì làm đấy, “Vậy ngài có bản lĩnh thì đừng cóỷ vào thân phận thần thượng cổ mà ức hiếp ta!”
Mẹ nó chứ, tự mình lấy thân phận để ép người, còn không cho người khác dùng. Đúng là não tàn.
Thời Sênh còn chưa từng gặp qua ai không biết xấu hổ như thế, cô cảm thấy nếu mình còn không động thủ, thì đúng là có lỗi với bản thân.
Thời Sênh xoay xoay cổ tay, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười kỳ lạ.
Nụ cười đó khiến cho trong lòng Tử Hoàn nhảy lên một cái, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.
Cô ấy chỉ là một thượng thần, còn có thể tạo phản trước mặt mình sao?
“Thanh Hoan, đây là thần giới, cô chú ý thân phận của cô đi.”
"A" Thời Sênh thản nhiên đáp một tiếng.
Trái tim Tử Hoàn đập càng lợi hại hơn, phản ứng này sao lại bình tĩnh như thế.
“Thượng thần Thanh Hoan!”
“Gọi gì mà gọi.” Thời Sênh hung dữ trừng mắt.
Tử Hoàn: “...” Hắn làm thần cổ bao nhiêu năm như thế, từ trước đến nay chưa từng thấy ai hung hăng càn quây thế này.
Cho dù là ở thời của hắn, cũng không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Thời Sênh nheo mắt lại, trước khi Tử Hoàn động thủ, xách thiết kiếm xông lên trước.
Khí tức của thiết kiếm toả ra khiến cho Tử Hoàn cứng đờ, đó là thần khí...
Từ khi thần thượng cổ lần lượt ngã xuống, thần khí cũng theo đó mà tan biến, thanh thần kiếm này hắn chưa từng gặp qua, cô ta từ đâu mà có được nó?
Lúc mấy suy nghĩ này truyền qua đầu hắn, thiết kiếm của Thời Sênh đã phi đến trước mặt rồi.
Tử Hoàn bảo vệ Nguyệt Dao, hành động có chút chậm, thể nhưng thực lực của thần thượng cổ cũng không phải để trang trí, Thời Sênh căn bản không chạm được đến hắn.
Phải nghĩ cách mới được.
Thời Sênh nhanh chóng lọc mấy thứ mình có.
Cuối cùng từ trong không gian lấy ra một thứ như cái lưới đánh cá, ném vào không trung, lưới đánh cá bình thường lập tức tỏa ánh vàng, không ngừng mở rộng, phủ lên Tử Hoàn và Nguyệt Dao.
Tử Hoàn dùng pháp thuật đánh lên lưới đánh cá, lưới đánh cá dễ dàng bị đánh thành một cái lỗ, phấn vàng bay khắp không trung.
Cái lỗ bị pháp thuật đánh ra như bị ăn mòn càng lúc càng to thêm, cuối cùng toàn bộ đều biến thành phấn vàng bay khắp không trung.
Tử Hoàn đang lấy làm lạ, vì sao thứ này lại không chịu được lực đánh như vậy, thì liền nhìn thấy cô gái đối diện ngang ngược nhìn hắn, phấn vàng như bức màn ngăn cách giữa bọn họ, tầm nhìn bị ảnh hưởng, nhân ảnh phía trước hơi mờ nhạt.
Hắn đột nhiên nảy sinh ra mấy phần dự cảm không hay.
Hắn cúi đầu nhìn lên người mình, trên người rơi không ít phấn vàng, thế nhưng mấy cái phấn vàng đó lúc này đang từ từ thâm nhập vào cơ thể hắn.
Mấy thứ này.
Hắn muốn phủi phấn vàng đó đi, thế nhưng hắn càng phủi, tốc độ phấn vàng đó thâm nhập vào càng nhanh hơn.
“Đừng có phí công phủi nữa, mấy tên tiểu gia hoảnày là vật sống.” Sắc mặt Thời Sênh càng lộ vẻ hung hăng hơn, “Bọn chúng sẽ ở trong cơ thể của ngài sinh hạ vô số đời sau, coi thân thể của ngài thành lớp vỏ bằng thịt, đương nhiên, ngài sẽ không chết, dù sao thì ngài cũng là thần thể.
“Thanh Hoan!” Tử Hoàn tức giận.
Hắn có thể cảm thấy có thứ gì đang di chuyển trong mạch máu của mình, thế nhưng thần lực của hắn lại không cách nào trục xuất ra được.
Những thứ này là gì? Đến thần thượng cổ cũng không thể đối phó.
Thời Sênh khoanh tay trước ngực hừ lạnh, “Ngài thu ai làm đệ tử không thu, lại thu nhận cô ta, đáng đời.”
Còn muốn động thủ với lão tử, tưởng lão tử không đối phó được ngươi chắc?
Có biết núi cao còn có núi cao hơn không.
“Sư phụ.” Nguyệt Dao sợ hãi nắm lấy tay Tử Hoàn, trên người cô ta cũng có phấn Vàng, lúc này đang thâm nhập vào cơ thể cô ta.
Thân thể như có ngàn vạn con kiến đang bò loạn, khó chịu ngứa ngáy vô cùng.
“Tốt nhất là đừng dùng thần lực, mấy tên tiểu gia hoả kia thích nhất là mấy thứ đó.” Thời Sênh vừa đi về phía trước vừa nhắc nhở. Thân thể Tử Hoàn đông cứng lại, đích thực như lời cô nói, hắn vừa dùng thần lực, thần lực liền tan biển không dấu vết. Thời Sênh lách người vào điện Nguyệt lão, tìm được sách nhân duyên trong tiếng kêu kinh hãi của tiên đồng.
Ảo ào lật đến trang cuối cùng, thế nhưng không tìm thấy tên của mình và Đông Kính.
Thời Sênh cau mày lại lật lại một lần, thế hưng Vân không cóy như cũ.
11. Không phải chứ!
Nếu như đá tam sinh đã có, tại sao trên sách nhân duyên lại không có?
Tiểu tiện nhân Nguyệt Dao này lại làm cái gì 心· rÖi?
Phải làm cho cô ta tiêu đời!
Thời Sênh vẻ mặt u ám đi ra ngoài, lúc này bên ngoài có không ít thần tiên đang vây ΧΘΙΥ1.
Ngọc để và Vương mẫu cũng đều ở đây.
Ngọc để nghiêm mặt lại, tức giận không nhẹ, Thượng thần Thanh Hoan, ngài đang làm gì thế hải.”
Lại dám động thủ với thần cổ Tử Hoàn, lá gan của cô ta lớn thế nào chứ.
Từ lúc cô ta phi thăng lên thành thượng thần, thần giới không có ngày nào yên ổn.
Lúc trước đúng là Nguyệt Dao có sai, ông ta không nói nữa.
Thế nhưng lần này cô lại huỷ đá tam sinh, huỷ điện Nguyệt lão, còn động thủ với thần cổ Tử Hoàn, mấy tội danh này đủ để hủy tư cách thần của cô ta.
Thời Sênh không đếm xỉa tới giơ tay của mình lên nhìn một khắc, “Con người ấy mà, không tìm đường chết thì sẽ không chết, ngài nói có đúng không, Ngọc đế?”
Ngọc đế: “... Nghe khônghiểu cô đang nói cái gì.
Thời Sênh buông tay xuống, vẫy gọi thiết kiếm ra, trên mặt từ từ nở ra một nụ cười khẽ, “Nhìn bộ dạng của các ngươi là muốn hạ thủ với ta đúng không, vậy ta đành... tiên hạ thủ vi cường thôi.”
Vừa dứt lời, thiết kiếm của cô vung lên, mọi người lập tức biến sắc. “Đây... đây là thần khí...” “Trời ơi, Thượng thần Thanh Hoan lại có
thần khí... chẳng trách ngài ấy có chỗ dựa nên không sợ gìnhư thế.”
Từ khi thần thượng cổ vẫn lạc", các loại thần khí cũng biến mất không dấu vết, đến cả thượng thần Tử Hoàn cũng không có lấy một thanh thần khí nào.
* Vẫn lạc: qua đời, chết.
Có thể làm cho trời đất biến sắc, trừ thần khí ra, bọn họ không thể nghĩ ra thứ gì khác.
“Ngài... ngài ngài muốn làm gì...” Bây giờ mới quan tâm sao?
Nghe đồn thời kỳ thượng cổ, một thanh thần khí có thểhuỷ thiên diệt địa. Lúc này nhìn tư thế của Thượng thần Thanh Hoan, đây là muốn tiêu huỷ thần giới sao?
“Ngọc để không hay rồi_”
Ngọc để lúc này cảm thấy mình đang rơi vào trung tâm dòng nước Xoáy, không khí tứ phía bị nén xuống không còn lại mảy may chút gì.
Tiếng hô đột nhiên vang lên khiến cho trái tim ông ta nhảy thót lên.
Ông ta không nhìn thấy cái gì không hay Sao?
“Ngọc đế, Ngọc để, có yêu thú từ vực Vạn Hoang đánh đến đây rồi!” Kẻ báo tin đó lăn lông lốc vào, đại khái là vì quá khiếp sợ, không chú ý tới cô gái quấy nhiêu phong vân phía trước.
“Ngươi nói cái gì?” Ngọc để cảm thấy bản thân mình nghe nhầm rồi.
“Yêu thú từ vực Vạn Họang đánh đến đây rồi.” Người báo tin lớn tiếng nhắc lại một lần.
Yêu thú từ vực Vạn Hoang đánh đến đây rồi.