Đông Kính vẫn đại khai sát giới như thế, đợi Thời Sênh hỏi ra được lối
ra của vực Vạn Hoang từ trong miệng đám thú ngu ngốc kia, Đông Kính gần như đều giết hết những gì có thể giết trong vực Vạn Hoang rồi.
Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh mấy lần, Thời Sênh nhắm mắt bịt tai.
Người ta muốn giết, thì cậu cứ để người ta giết đi! Xông lên ngăn cản là hành vi của người vô nhân đạo. Vì thếThời Sênh để mặc Đông Kính giết chóc ởvực Vạn Hoang, cô quay về thần giới.
Thế nhưng. Cái đám đi theo sau cô là cái quý gì?! "Lão đại đợi chúng ta Với, ngao ngao ngao.”
"Aa đừng có đẩy ta, ta sắp không đuổi kịp lão đại rồi, lão đại đợi chúng ta với”
"Ngao ngao ngao, ta sắp không đuổi kịp lão đại rồi, lão đại xem ta này, ta biết bay”
Thời Sênh im lặng tăng thêm tốc độ, bỏ rơi đám ngu ngốc đó.
Thần giới.
“Thượng thần Thanh Hoan.” Có tiểu tiên nhìn thấy Thời Sênh, lập tức khom người hành lễ.
Có điều ánh mắt nhìn cô có chút cổ quái.
Thời Sênh cũng không để ý, nhưng mà một kẻ như thế đã đành, dường như tất cả những thần tiên nhìn thấy cô đều có vẻ mặt cố quái.
Đáy lòng Thời Sênh hoài nghi. Trong lúc cô vắng mặt đã xảy ra chuyện gì sao?
Có liên quan đến cô... vậy chắc chắn là có liên quan đên nam nữ chính.
Thời Sênh giơ tay túm một tiểu tiên đi qua bên cạnh lại.
“Lúc ta rời đi đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu tiên bị bắt lại đó, sắc mặt chợt biến đổi, cả người run lên không khống chế được, “Thượng... Thượng thần... ta, ta.”
“Nói chuyện cũng không biết nói, còn cần ngươi làm gì hải.” Thời Sênh làm ra vẻ muốn bóp cốtiếu tiên kia.
“Nguyệt Dao được thần cổ Tử Hoàn thu làm đệ tử, đã thành công phi thăng lên thượng quân... khôi phục lại chức Nguyệt lão như cũ." Đối diện với sinh tử, tiểu tiên một lời đem tất vả mọi chuyện từ đầu đến cuối nói hết một lượt.
Thời Sênh: “...” Không có máu chó nhất, chỉ có máu chó hơn.
Đường đời của nữ chính đúng là có niềm vui bất ngờ ở khắp nơi.
Vào Tư Bích Nhai mà cũng có thể lọt vào mắt của thần cổ, còn phi thăng lên thượng quân.
Sự tình đại khái là như thế.
Nguyệt Dao bị phạt ở Tư Bích Nhai, thế nhưng ở Tư Bích Nhai, Nguyệt Dao gặp phải thần cổ Tử Hoàn không biết là bị ai giam trong đó.
Vị thần cổnày trâu bò nhỉ! Còn trâu bò hơn cô và Thương Lan.
Nghe danh hiệu của người ta là biết rồi, thần cổ... bọn họ đều được gọi là thượng thần, danh xưng đầy đủ của vị này là thần thượng cổ, nhiều hơn một chữ.
Trâu bò hơn bao nhiêu?
Hắn ta là vị thần thượng cổ duy nhất hiện nay.
Cùng thời với chạ mẹ của Thanh Hoan, các thần thượng cổ đều chết hết rồi, ngươi nói có trâu bò hay không.
Trong tình tiết câu chuyện không có chuyện gì của vị này, hắn ta là lúc cuối cùng vạch trần ra thân thế của nữ chính mới xuất hiện.
Cho nên bản cô nương phá nát bàn tay Vàng của nữ chính, nên lão tác giả lại lập tức tăng thêm bàn tay vàng cho nữ chính như thế Sao?
Lão tác giả, ngươi tuỳ hứng như thế, ta sẽ dùng sấm sét nói chuyện với ngươi.
“Vậy ánh mắt kỳ quái các ngươi nhìn ta là thế nào.” Cứ cho là nữ chính không có chuyện gì rồi, cũng không cần dùng loại ánh mắt kỳ lạnhưthể nhìn cô chứ?
Tiểu tiên đó khóc không ra nước mắt, tại sao chỗ này bao nhiêu người như thế mà lại chỉ bắt mỗi hắn chứ.
Sao hắn lại xui xẻo như thế chứ!
“Thượng thần, chuyện này ngài... vẫn nên tự đi xem đá tam sinh thì hơn.”
Đá tam sinh? Lại có chuyện gì liên quan đến đá tam sinh.
Đầu óc Thời Sênh xoay vòng, đột nhiên hiểu Ia.
Lúc cô rời đi quên không lấy dây tơ hồng lại, vẫn còn ở chỗ NguyệtDao.
Đá tam sinh có thể tra xem mình đã bị buộc nhân duyên. Với ai, cho nên Nguyệt Dao lây việc công trả thù riêng, định nhân duyên cho οδο
Thời Sênh tức giận đùng đùng đi đến bên đá tam sinh, tiên đồng canh giữ đá tam sinh nhìn thấy Thời Sênh mặt đầy sát khí, sợ đến mức quỳ xuống đất run lẩy bẩy.
Thời Sênh đặt tay trên đá tam sinh, đá tam sinh lấp lánh mấy cái.
Rất nhanh liền hiện ra một cái tên. Đông Kính.
Thời Sênh nhìn chòng chọc cái tên đó đủ mười giây, trên mặt không nhìn ra ưu tư gì cả, ánh mắt bình tĩnh như nước đọng vạn năm, không chút gợn sóng.
Nữ chính đại nhân giỏi thật.
Lại dám buộc loạn nhân duyên cho bản cô nương.
Còn là cái tên thiểu năng chỉ biết giết chóc Đông Kính kia.
Cô thu tay lại, sau đó rút thiết kiếm ra, mặt không đổi sắc chém xuống đá tam sinh.
“Thượng thần, không thể được!” Tiên đồng quỳ trên mặt đấthô lên một tiếng.
“Chát_”
Một kiếm hạ xuống, đá tam sinh vỡ làm hai nửa.
Tiên đồng sợ hãi nhìn đá tam sinh bị vỡ làm hai nửa
Tiêu rồi tiêu rồi, chết chắc rồi. Đátam sinh vỡ rồi... Có bị đánh chết không? Nhất định là có rồi.
Thượng thần ngài tuỳ hứng thì không sao, bọn họ sẽ có chuyện đó!!!
Thời Sênh chém đá tam sinh xong, còn cảm thấy chưa hết tức, xách thiết kiếm đi về phía điện Nguyệt lão.
Ngay lập tức tin tức thượng thần Thanh Hoan quay về thần giới, tức giận chém đá tam sinh, lúc này đang giận dữ đùng đùng đi về hướng điện Nguyệt lão đã lan khắp thần giới.
Giận giữ đùng đùng thì hơi quá.
Thời Sênh đi rất bình tĩnh mà.
“Thượng quân không hay rồi.” Tiên đồng ở bên ngoài điện Nguyệt lão nghe thấy tin tức, vội vàng chạy về bẩm báo, “Thượng thần Thanh Hoan quay về rồi, đang đi về chỗ chúng ta. Bái kiến thần cổ Tử Hoàn.”
Tiên đồng đại khái là không ngờ thần cổ Tử Hoàn đang ở đây, lúc tiến vào hấp ta hấp tấp nói hết rồi mới nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh thượng quân nhà mình, lập tức cúi đầu hành lễ.
Thần cổTử Hoàn lạnh nhạt đáp một tiếng.
“Sư phụ, thượng thần Thanh Hoan là đến gây chuyện với con.” Nguyệt Dao bắt lấy cánh tay Tử Hoàn, luống cuống nói: “Con thật sự không cố ý”
Tử Hoàn xoa xoa đầu Nguyệt Dao, “Đừng Sợ, có vi sư ở đây không ai dám động đến con."
“Cám ơn sư phụ.” Nguyệt Dao cúi đầu như ngại ngùng, vừa hay che đi vẻ đắc ý thoáng lóe lên trên mặt.
Thời Sênh còn chưa đến gần điện Nguyệt lão đã cảm thấy chỗ đó phát ra uy nghi to lớn ép Xuông.
Mẹ nó chứ, thần cổghênhỉ, còn biết dùnguy nghi áp chế cảnh cáo bản cô nương.
Thời Sênh trực tiếp ném mấy quả cầu nhỏ về phía điện Nguyệt lão, đốt điện Nguyệt lão thành một đống hoang tàn.
Tử Hoàn dẫn NguyệtDao ra ngoài, Thời Sênh đang đứng trên quảng trường Bạch Ngọc bên ngoài điện Nguyệt lão.
Trường bào màu xanh sẫm tung bay, ở nơi toàn sắc trắng như thế khiến cho người ta vừa nhìn liền có thể trông thấy cô.
“Thượng thần Thanh Hoan, tại sao cô lại huỷ điện Nguyệt lão” Tử Hoàn trưng ra cái mác thần thượng cổ, uy nghi áp chế trên người từng đợt từng đợt đè lên người Thời Sênh bên này.
Thời Sênh cau mày, chịu đựng cảm giác kích động muốn quỳ xuống ở bắp đùi, sắc mặt ngang ngược, “Muốn huỷ thì huỷ, cần gì lý do."
“Thần giới có quy tắc của thần giới, há lại để cho cô muốn huỷ thì huỷ.” Giọng nói của Tử Hoàn cao thêm mấy phần, uy nghi áp chế cũng theo đó mà tăng thêm.
Thời Sênh cảm thấy có nghìn vàng đang đè trên đỉnh đầu mình, không khí khắp bốn phía không ngừng dồn nén lên cô.
Cô nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa lôi một quả bóng nhỏ ném qua.
“Âm!"
Tiéng nổ lập tức vang lên, Thời Sênh cảm thấy thứ đang áp chế lên mình như thuỷ triêu rút Xuông.
Cônặng nề thở phào một hơi.
Thần thượng cổ quả nhiên không phải là khoác lác.
Uy nghiáp chế như thế có thể ép chết người.
Tử Hoàn bảo vệ Nguyệt Dao, tránh đi vụ nổ đó, cái thứ phát nổ đó lại có cả sức mạnh của thiên đạo.
Tuy rằng sức mạnh này có chút không giống những thứ hắn quen thuộc có, nhưng nguyên lý như nhau, cũng không khác biệt nhiều lắm.
“Ngài cũng nói là thần giới có quy tắc của thần giới, vậy thì... NguyệtDao tuỳ tiện định nhân duyên của ta, ngài định phân tích thế nào cho ta nghe?” Giọng nói trong trẻo của cô gái từ phía trước truyền đến.
Tử Hoàn dẫn Nguyệt Dao từ trong chỗ sấm sét an toàn đáp xuống chỗ trống, “Chuyện này không trách được Nguyệt Dao, nếu dây tơ hồng của cô và Đông Kính đã nối với nhau, vậy thì đó chính là thiên định.”
“Thiên định?" Thời Sênh giễu cợt, châm chọc
nói: “Có phải ngài lại muốn nói Nguyệt Dao không phải là cố ý không?”
Tử Hoàn tiếp lời, “Đúng là NguyệtDao không cố ý”