Người đàn ông bế cô lên, đặt lên giường mềm mại, cả người cũng đè xuống theo. Trước mắt Thời Sênh chợt tối sầm. Cô cũng không mất máu nhiều quá. Lần này hắn không hút nhiều, nhưng cảm giác kia thực sự không khác gì tra tấn cả.
“Anh đủ rồi nha...” Giọng Thời Sênh hơi bực bội, rõ ràng là hắn cố ý!
Người đàn ông hơi nhả ra, hỏi: “Tại sao không muốn làm người nối dõi của tôi?”
“Em đã nói là em ghét máu.” Thời Sênh tranh thủ lúc hắn nhả ra liền xoay người đè lên hắn, chiếm lấy quyền chủ động.
Người đàn ông cũng không phản kháng. Hắn vươn đầu lưỡi ra liếm mép, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn như một con mèo được ăn no vậy.
Thời Sênh mềm nhũn người, ngã xuống người hắn, giọng mềm mại: “Em không muốn làm huyết tộc, thật đấy. Tốt nhất anh đừng có suy nghĩ tới cái này nữa. Đây là điểm mấu chốt của em. Anh muốn uống máu, em có thể cho anh uống.”
Người đàn ông duỗi tay ôm lấy cô, không nói gì.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, hơi thở của hai người quấn lấy nhau, sau đó đồng bộ thành cùng tần suất.
Thật lâu sau, người đàn ông buông cô ra rồi đứng lên và rời đi.
Hắn đặt một cành tường vi xuống bên cạnh Thời Sênh, khom lưng hôn lên trán cô, “Tên tôi là Thanh Yến.”
“Anh...”
Thân mình của Thanh Yến lóe lên, biến mất ngay trong phòng.
“... Đừng có gửi cho em mấy thứ đồ kỳ quái nữa.” Thời Sênh lặng lẽ bổ sung nốt câu nói còn dang dở kia.
Cô chống người ngồi dậy, vừa lúc nhìn thấy bộ xương đang được ánh trăng bao phủ, che trán thở dài. Sao cứ có cảm giác kiếp sống này của cô sẽ vô cùng náo động.
...
Ngày hôm sau, Thời Sênh lại được bà Trì hỏi thăm “thân thiết“. Ngay cả ông Trì cũng có vẻ mặt ôn hòa, giống như đây không phải là đứa con gái bọn họ không ưa mà là đứa con trai bọn họ yêu thương nhất vậy.
Hai người khiến Thời Sênh sợ tới mức vội vã rời khỏi biệt thự, nhanh chóng thuê một căn phòng để ở, không muốn quay lại ngôi nhà kia nữa.
Quá con mẹ nó dọa người rồi.
Thế giới này dường như kẻ nào cũng có bệnh, phải làm sao đây?
Cô đã đổi chỗ ở mới, vậy mà Thanh Yến vẫn có thể tìm được một cách chính xác, ngày nào cũng gửi một bó hoa tường vi tới.
Có điều...
Hôm nay, Thời Sênh vừa mở mắt liền nhìn thấy một con rắn có màu sắc sặc sỡ trên bệ cửa sổ. Ai nói cho ông biết cái đồ chơi này để làm gì không hả?
Hầm canh uống à?
Trên thân của con rắn còn cuốn một bó hoa tường vi. Nó đối diện với tầm mắt của Thời Sênh, dường như hơi kinh ngạc, cái mào trên đầu cũng dựng đứng lên, biến thành màu đỏ như máu, sau đó màu sắc trên người cũng bắt đầu nhạt đi, cuối cùng hóa thành trong suốt, chớp mắt một cái đã không còn nhìn thấy người đầu nữa, cũng không cảm nhận được hơi thở của nó nữa.
Thời Sênh nhìn bó hoa tường vi khẽ động. Nó bị bỏ lại bên cửa sổ. Có lẽ con rắn kia đã rời đi rồi, vậy mà cô chẳng nghe thấy một chút động tĩnh nào.
Thời Sênh: “...” Hóa ra không phải gửi tới để ông đây hầm canh uống!
Thì ra là sai cái thứ này mang đồ tới, bảo sao hắn có thể tặng đồ một cách yên lặng như thế.
Thời Sênh cắm hoa tường vi vào trong bình rồi đứng lên đi rửa mặt.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, gió rất lớn. Thời Sênh bắt xe tới trường học thì trời bắt đầu đổ mưa. Thời Sênh liền kéo cửa xe vào: “Bác tài, về...”
Câu nói tiếp theo còn chưa nói xong, cô lại đẩy cửa xe ra, “Không có gì đâu bác tài.”
Cô lấy từ trong không gian ra một cái ô và giương lên, đi tới gần cô gái nhỏ đang ngồi xổm ngoài cổng trường.
Cô gái đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt tội nghiệp, “Chị ơi!”
“Ngồi đây làm ăn mày à?”
Tinh Thuần đứng lên, vẫn cứ giữ bộ dáng tội nghiệp như cũ, “Chị ơi, chị có thể cho em ở nhờ mấy ngày được không?”
“Đừng, anh trai em không giết chị mới lạ ấy.” Cô không muốn trêu vào cái tên cuồng em gái Tinh Qua kia.
“Em... em cãi nhau với anh trai em.” Tinh Thuần bẹp miệng, “Chị, chị hãy cho em ở nhờ mấy ngày đi mà.”
Nước mắt của Tinh Thuần lập tức rơi xuống. Thời Sênh thấy thật đau đầu, cuối cùng vẫn phải thu nhận người. Hôm nay cô không nên tới trường mới đúng, ai bảo cái chân này bị điên chứ!
Nhưng đến khi cô về đến nhà, thấy trên sofa có một người đẹp đang nằm thì thật sự muốn chửi bậy một câu.
Người đẹp tâm thần kia ngóc đầu lên nhìn Thời Sênh rồi lại cúi xuống, nói với vẻ cực kỳ vô lực: “Mượn nhà cô tránh tạm mấy bữa, thù lao tôi chuyển vào thẻ cho cô.”
Bài học lần trước dạy cho Thời Sênh biết rằng, không thể tin vào mấy lời này.
“Cô không sợ tôi giết cô à?” Sao cô lại tìm được nhà của ông đây chứ hả?
Chẳng lẽ đám huyết tộc đều được buff hết à?
“Cô không phải loại người như thế.” Hề Mạn tỏ vẻ như đã hiểu thấu lòng người, “Nếu cô muốn giết tôi thì lần trước cô đã ra tay rồi.”
“Vậy chắc là cô nhìn nhầm rồi.” Thời Sênh móc kiếm ra, bổ về phía Hề Mạn không hề lưu tình chút nào. Hề Mạn lăn xuống khỏi sofa, thiết kiếm lập tức chẻ chiếc sofa ra làm hai nửa.
Quần áo trên người Hề Mạn cũng bị kiếm khí cắt vào, rách thành mấy mảnh, lộ ra da thịt trắng như tuyết ở bên trong.
Thời Sênh: “...”
Hề Mạn không để ý, gom vải vụn lại che người rồi đứng lên: “Cô đã nhìn thấy cơ thể của tôi rồi, cũng nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”
“Gì cơ?”
Hề Mạn chỉ vào nơi nào đó của mình, thậm chí còn cố tình ưỡn ra.
Thời Sênh: “...” Cút ngay!
Trong phòng lâm vào một trận tiếng động rối loạn, Hề Mạn bị ném văng ra ngoài. Nhưng sau đó cô ta lại nhanh chóng quay trở lại. Thời Sênh phát hiện bùa của mình chẳng có tác dụng gì với thuật thuấn di của huyết tộc cả.
Thời Sênh: “...”
Lật bàn, biết thuấn di thì ghê gớm lắm sao!
Tinh Thuần lùi sát vào chân tường, nhìn trận chiến trước mặt, chóp mũi đỏ lên, mắt trợn trừng, rõ ràng đã bị dọa cho phát ngốc.
“Chúng ta chính là kẻ thù, thế mà cô còn dám tới ăn vạ ông đây!”
Thời Sênh kéo Hề Mạn ném ra cửa. Hề Mạn ôm lấy khung cửa một cách mất hình tượng, vẻ mặt xinh đẹp đầy kiêu căng, “Có đôi khi kẻ thù còn an toàn hơn.”
“Cô buông tay ra cho tôi. Thế giới này lớn như thế, cô tùy tiện tìm một chỗ ở khác không được à?”
“Tôi không có tiền mà.”
Thời Sênh: “...”
Một huyết tộc có thể tùy tiện lái loạn siêu xe của người khác đi mà lại nghèo như thế sao?
Báo cảnh sát thôi!
Thời Sênh buông Hề Mạn ra, gọi 110 báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng mang Hề Mạn đi, vì đã có hành vi trộm xe lúc trước nên có khi còn bị giam tới mấy năm ấy chứ. Mặc dù Thời Sênh có cảm giác nơi đó chẳng giam nổi cô ta.
Quả nhiên, Hề Mạn vừa bị bắt đi mấy phút đã lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Thời Sênh rồi.
Cô ta không trốn, chỉ là đổi một phân thân khác để vào mà thôi.
Hề Mạn có thiên phú là có thể tạo ra rất nhiều phân thân, cũng có thể khống chế lực lượng ở từng phân thân một. Phân thân tiến vào Cục Cảnh sát chỉ có thể nói chuyện, chẳng có tí sức lực nào, tương đương với một con búp bê giấy.
Có một câu rất bậy bạ, không biết có nên nói hay không nữa!
Thời Sênh phát hiện chẳng những đám huyết tộc không biết giữ lời hứa mà còn không biết xấu hổ là gì!
“Tinh Thuần?” Hề Mạn ngồi dựa vào sofa, quan sát cô gái nhỏ, vẫn còn là một huyết tộc chưa trưởng thành, trên người lại có hơi thở của Tinh Qua, “Tinh Qua là gì của cô em thế?”
“Anh trai... tôi.” Tinh Thuần vẫn dán sát vào tường. Thời Sênh đang gọi điện thoại chửi ầm lên ở phòng bên cạnh.
“Sao tôi không biết Tinh Qua có em gái nhỉ?” Hề Mạn quan sát Tinh Thuần với vẻ kỳ quái. Cuối cùng cũng không biết nghĩ tới cái gì nên cười đầy quái dị.
Thời Sênh xách thiết kiếm từ trong phòng ngủ ra. Hề Mạn vẫn hơi kiêng kỵ thanh kiếm kia nên ngồi bật dậy khỏi sofa: “Tôi nói rồi, cô không giết được tôi đâu,tôi có rất nhiều phân thân. Cô cứ để tôi ở nhờ một thời gian đi thôi.”
Thời Sênh cắm thiết kiếm vào sofa, ánh sáng lạnh hắt lên mắt Hề Mạn, giọng thiếu nữ vang lên rất rõ ràng: “Tốt nhất cô đừng để ông đây tìm được bản thể của cô.”
Hề Mạn cười quyến rũ: “Vậy thì chắc chắn là cô không thể tìm ra rồi. Trên thế giới này... không ai có thể tìm được đâu.”