“Không biết, chẳng phải các cô rất trâu bò sao? Tự tìm hiểu đi.”
Hề Mạn chắn chắn là Thời Sênh biết, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó: “Cô đừng có không biết điều như thế. Cảnh Mộ cũng không dám đánh với tôi. Cô tưởng là cô thật sự có thể thắng tôi à?”
“Cứ tới đây thử xem?”
Hề Mạn đột nhiên thốt lên: “Cô nói cho tôi thì tôi sẽ dùng bản thể đánh với cô.”
Thời Sênh nghiêng đầu: “Thật không?”
“Thật.”
“Cô ta là Lương Sắt. Đánh lúc nào? Đánh ở đâu?”
Hề Mạn đóng lại cửa xe trong cái nhìn chăm chú của Thời Sênh, quay đầu, đuổi theo hướng mà Lương Sắt vừa rời đi.
Thời Sênh: “...” Mẹ kiếp, sao bảo đánh nhau cơ mà!
Chữ tín giữa con người với con người vứt đi đâu rồi?
À không phải, chữ tín giữa con người và huyết tộc đâu rồi?
Thời Sênh tìm được Hề Mạn ở trong một ngõ nhỏ. Cô ta đứng tựa vào xe, ngẩng đầu lên trời một góc 35 độ với vẻ mặt ưu thương, trong tay kẹp một điếu thuốc lá đã hút hết một nửa, có điều tàn thuốc vẫn chưa rơi xuống, rõ ràng là cô ta chưa hút một hơi nào.
“Đã nói là đánh nhau mà, cô chạy cái gì chứ? Sợ không đánh lại tôi à?” Thời Sênh chưa từng đánh nhau với huyết tộc tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Hề Mạn chẳng thèm để ý tới Thời Sênh, vẫn ngẩng đầu một góc 35 độ nhìn lên trời.
“Này!” Thời Sênh duỗi tay phất phơ trước mặt cô ta. Lúc này tròng mắt Hề Mạn mới khẽ đảo, sau đó ném điếu thuốc xuống, lên xe, nổ máy...
“Rầm!”
Hề Mạn nhìn Thời Sênh cũng ngồi lên xe theo, mặt không cảm xúc: “Làm gì thế hả?”
“Đã nói là đánh nhau mà, tôi muốn giết chết cô.” Thời Sênh cười tủm tỉm.
“Nói lúc nào nhỉ?” Hề Mạn lập tức mất trí nhớ, “Tôi không muốn đánh với cô, xuống xe.”
Thời Sênh: “...” Sao trên đời lại có loại huyết tộc như thế này chứ!
Lúc trước là ai sống chết muốn giết cô hả?
Như cô bây giờ thì bảo tôi phải ra tay đánh thế nào đây hả!
Xin các người nghiêm túc tí được không, đừng làm kịch bản loạn xị ngậu lên nữa.
Đạo diễn, trừ cơm cô ta ngay!
Thời Sênh không xuống xe. Hề Mạn liền bỏ xe, thuấn di đi luôn.
Thời Sênh: “...” Biết thuấn di thì ghê gớm lắm sao!
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể so đo với đám thần kinh được.
Thời Sênh đang định đẩy cửa xe đi ra thì phía trước lại có một chiếc xe cảnh sát đi tới.
Trong lòng Thời Sênh lập tức có dự cảm không lành.
“Xuống xe.” Cảnh sát gõ cửa xe bên chỗ Thời Sênh.
Bình tĩnh.
Không thể đánh cảnh sát được.
Thời Sênh đẩy cửa xe ra. Anh cảnh sát khom lưng nhìn vào trong xe một cái, sau đó hỏi thông tin cá nhân của Thời Sênh, cuối cùng...
“Xe này của ai?”
Thời Sênh hoàn toàn không ngờ chiếc xe này lại do Hề Mạn tùy tiện lấy ở bên đường rồi lái đi. Lấy xe gì không lấy, lại còn lấy một cái siêu xe. Loại siêu xe này ở trong thành phố cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô ta còn lái nó chạy như điên trên phố, thảo nào lúc chạy trốn lại chạy nhanh như thế.
Thời Sênh lập tức khai hết những gì liên quan tới Hề Mạn ra. Dù sao thì cô ta cũng là người không có đạo nghĩa giang hồ, lật lọng trước mà.
Thời Sênh ôm cái hộp đựng xương trong tay. Lúc cảnh sát đòi kiểm tra, mà xương bên trong có vẻ không giống đồ giả, Thời Sênh sao dám để họ nhìn thấy chứ, quanh co nửa ngày mới thoát ra khỏi Cục Cảnh sát, đến lúc ra ngoài thì trời đã tối rồi.
Cô ả thiểu năng trí tuệ Hề Mạn.
[Ký chủ, không phải cô muốn giết chết Hề Mạn sao?]
“Bọn thần kinh khó giết lắm!” Ai biết chân thân của cô ả ở đâu chứ, làm sao mà giết được.
[...] Sao lại cảm thấy Ký chủ có vẻ thích kẻ thần kinh kia nhỉ? Quả nhiên là đứa thần kinh thì cũng sẽ thích đứa thần kinh!
“Mi lẩm bẩm cái gì đó hả?”
[...] Không có gì, Ký chủ, tôi offline bảo trì đây.
Thời Sênh kinh ngạc, “Mi mà cũng cần bảo trì á?”
[...] Cái này chẳng phải là chuyện bình thường ư? Bản Hệ thống là Hệ thống đứng đắn mà, bảo trì thì có gì đâu cơ chứ?
Thời Sênh không ngừng cười nhạo: “Mi có bảo trì hay không bảo trì thì vẫn cứ ngu như thế, đừng lãng phí tài nguyên nữa.”
[...] Đã bị một vạn điểm tổn thương. Ký chủ, tâm tình của cô không tốt, đừng có trút giận lên người bản Hệ thống được không hả? Có phải bản Hệ thống bóp méo cốt truyện đâu. Cô mà cứ thế thì cô sẽ mất đi bản Hệ thống đấy.
Thời Sênh tỏ vẻ lạnh nhạt, “Chưa từng có được thì sao có thể nói là mất đi.”
[...] Offline! Không bao giờ gặp lại!
#Ký chủ bắt bẻ tôi thành nghiện rồi, đây là bệnh, cần phải chữa#
...
Gặp phải một kẻ thần kinh, Thời Sênh ôm một bụng ấm ức từ Cục Cảnh sát về nhà.
Ông bà Trì đều có nhà, có lẽ Trì Ninh đã ra ngoài lêu lổng nên không thấy đâu cả.
Lúc cô vào cửa liền bị nụ cười “hiền hậu” của bà Trì làm cho sợ đến mức phải bật lùi ra khỏi cửa, nhìn lại số nhà mấy lần, xác định mình không vào nhầm cửa mới lại tiến vào một lần nữa.
Bà Trì vẫn cứ duy trì nụ cười “hiền hậu” kia, nhưng ở trong mắt Thời Sênh thì lại có vẻ cực kỳ quỷ dị. Có khi nào bà Trì cười như thế với nguyên chủ đâu chứ.
“Bình thường tí được không hả? Dọa chết người rồi.” Thời Sênh thấy da gà của mình rơi đầy trên đất, “Hai người có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Trong mắt bà Trì hiện lên vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn cứ duy trì nụ cười, “Tiểu Tây, qua đây ngồi đi, uống nước đã.”
Thời Sênh cầm cái hộp và nhìn cốc nước trên bàn, “Không bỏ độc vào đấy chứ?”
“Con bé này, sao có thể nói chuyện như thế được hả?” Bà Trì mở miệng trách cứ, “Mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ sẽ hại con chắc.”
“Cũng chẳng biết đâu được, không có việc gì thì tôi lên phòng đây.” Hôm nay gặp phải kẻ thần kinh đã đành, giờ đến bà Trì cũng có vẻ phát điên rồi, dọa chết bản cô nương, muốn chơi game để bớt sợ hãi.
“Tiểu Tây, mẹ muốn nói với con mấy câu.” Bà Trì gọi Thời Sênh lại.
“Không, tôi bận lắm.” Vừa thấy đã biết là không có ý gì tốt rồi.
Thời Sênh nhấc chân định đi lên lầu. Bà Trì nhìn ông Trì một cái. Ông Trì nháy mắt với bà ta. Bà Trì không tình nguyện đi lên cùng cô, lúc đến gần Thời Sênh lại bày ra cái bộ dáng mẹ hiền kia.
“Tiểu Tây à, mấy năm nay ba mẹ quả thực đã khiến con thua thiệt rồi. Mẹ cũng biết là mẹ có lỗi với con. Con không vui trong lòng cũng đúng. Có điều, mỗi ngày ba mẹ đều có rất nhiều chuyện phải làm, nếu không sao có thể cho con sống một cuộc sống dư dả như bây giờ chứ, đúng không? Sau này mẹ sẽ...”
“Rầm...”
Suýt chút nữa thì cái mũi của bà Trì bị đập trúng. Cuối cùng bà ta không nhịn nổi cơn tức nữa, duỗi tay định phá cửa. Nhưng tay vừa chuẩn bị đập xuống lại khựng lại, bà ta trừng mắt nhìn cánh cửa rồi xoay người đi xuống lầu.”
Thời Sênh vừa vào cửa đã bị người nào đó ép lên cửa, cổ lập tức bị cắn.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, cô từng tiếp xúc với hắn một lần rồi, hơi thở không quen thuộc lắm nhưng cũng không tính là xa lạ gì.
Cái cổ trắng nõn bị người đàn ông cắn, nhưng hắn không có cơn khát như lần trước mà chỉ thong thả mút vào. Thậm chí Thời Sênh còn cảm giác được máu đang chuyển động trong cơ thể mình.
Thời Sênh chống một tay vào cửa, một bàn tay ôm lấy cổ hắn, cái hộp đựng xương rơi xuống chân, “Có thể hút nhanh lên được không, khó chịu lắm.”
Người đàn ông hơi sửng sốt. Hắn hút mạnh hai cái, đầu lưỡi liếm miệng vết thương, sau đó mới buông Thời Sênh ra.
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau. Thời Sênh duỗi tay sờ cổ, hơi đau nhưng không chảy máu gì, “Anh mới ăn chưa được bao lâu mà đã đói bụng nhanh thế hả?”
Dựa theo thái độ của Tinh Qua thì người đàn ông này chắc chắn rất khủng bố. Huyết tộc càng mạnh thì thời gian cần ăn càng xa mới đúng.
Người đàn ông nắm lấy cái tay đang sờ lên miệng vết thương của cô: “Nghĩ đến đâu rồi?”
“Cái gì?”
“Làm người nối dõi của tôi.”
Thời Sênh: “...” Chuyện đã qua mấy ngày rồi chứ? Sao tên ngốc này vẫn nhớ thương nó vậy? Lần trước hắn cũng đâu bảo là sẽ cho cô thời gian suy nghĩ gì đâu? Có bệnh à?
Một đám thần kinh.
Thời Sênh đẩy hắn ra, nhặt cái hộp trên mặt đất lên, “Em không thích, em đã nói rồi.”
Người đàn ông lại một lần nữa đè cô vào cánh cửa, lại tiếp tục cắn vào miệng vết thương vừa rồi, mút máu vào bụng.
Cảm giác hơi đau, lại hơi tê dại, dường như có điện đang xuyên qua khắp các mạch máu trong cơ thể. Đầu óc Thời Sênh hơi trống rỗng, cái hộp lại rơi xuống đất một lần nữa. Bộ xương trong thùng lăn long lóc ra ngoài, dừng ở dưới ánh trăng.