Chương 716Quý Miên Miên, em có thích tôi không?
"Vậy anh đi làm gì vậy?"
"Anh đi làm chuyện xấu."
"Vậy có muốn em giúp anh cái gì không?"
Nhạc Thính Phong dừng lại: "Em... đương nhiên là có, giúp anh đếm tiền đi. Nhạc gia của anh lớn tài sản cũng lớn, thiếu một người quản tiền, quản chồng, quản thái hậu, thiếu một Tổng tài phu nhân."
Mây mù bao phủ trong lòng Yến Thanh Ti chỉ vì một câu nói của Nhạc Thính Phong mà tan biến sạch sẽ.
Yến Thanh Ti không hỏi Nhạc Thính Phong đi làm chuyện gì, anh cũng chưa hề nói. Nhưng sau khi bọn họ rời khỏi Hải Thành hai tuần, truyền thông đột nhiên bùng bổ, giữa ban ngày ban mặt, Du thiếu cùng với một diễn viên mới chơi xe chấn, có thể hai người vui chơi đến quên mình đến nỗi xe đột nhiên khởi động mà không biết nên đâm vào hàng rào ven đường. Có người nhìn thấy vội vàng báo cảnh sát, còn kêu cả cứu hỏa. Lúc được nhân viên cứu hỏa đưa ra, hai người đó đều không mặc quần áo, nhiều người chứng kiến, còn chụp hình đăng lên weibo, dân mạng rất nhiệt tình bình luận.
Nhà họ Du tốn rất nhiều tiền mới đưa sự việc lắng xuống, nhưng mà... chuyện này xảy ra cũng khiến danh tiếng của Du Hí bị phá hủy toàn bộ.
Mấu chốt là vừa mới xuất viện xong lại nhập viện, nghe nói chức năng đàn ông bị ảnh hưởng, nhưng mà ảnh hưởng đến mức độ nào thì không ai rõ.
Dĩ nhiên những chuyện này về sau lại nói.
Mà chuyện lần này, Yến Thanh Ti cũng không hề hay biết.
...
Xuống tầng ăn một chút, cũng sắp chuẩn bị rời đi khách sạn mà Quý Miên Miên vẫn chưa có trở lại, Yến Thanh Ti lo lắng nhưng lại không tiện nói cho Nhạc Thính Phong với Tiểu Từ.
Mà lúc này, Quý Miên Miên đang khiếp sợ nhìn Diệp Thiều Quang.
Bởi vì anh ta vừa mới nói: "Quý Miên Miên, tôi chỉ nói một lần. Em có thích tôi không?"
Qua một lúc lâu Quý Miên Miên mới hoàn hồn: "Anh đừng có nói đùa, sao tôi lại phải thích anh?"
Diệp Thiều Quang cắn răng: "Bởi vì tôi..." Tôi cũng thích em.
Mấy chữ phía sau Diệp Thiều Quang không làm cách nào có thể nói ra được, anh chưa từng nói mấy từ này với ai, cũng không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ nói.
Tôi thích em, ba chữ để riêng thì thấy cực kì đơn giản, nhưng chúng hợp thành một câu lại khiến người ta thật khó mở miệng.
Diệp Thiều Quang là một người kiêu ngạo như vậy, càng khó để nói ra những lời này, bởi vì anh biết mình sẽ không được đáp lại. Anh biết rõ cô gái trước mắt này đơn giản đến ngu ngốc nhưng cũng đơn thuần đến tàn nhẫn.
Đối với những người cô không thích, với những chuyện cô không quan tâm, cô sẽ không hề tỏ ra địch ý nhưng cũng chưa bao giờ để tâm đến họ.
Lúc ban đầu, Diệp Thiều Quang chẳng qua là muốn chơi đùa một chút với cô gái ngu ngốc này, nhưng mà... các cụ dạy cấm có sai, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Anh cho rằng mình chính là con mèo, túm được con chuột nhỏ để đùa bỡn trong tay. Lại không nghĩ rằng chính bản thân mới là người bị dắt lỗ mũi. Đến khi anh nhận ra rằng điều này không đúng thì trái tim mình đã không cách nào thu lại.
Mà cô gái ngốc ngếch này vẫn chẳng có phản ứng gì, cô vẫn giữ trái tim mình thật vững vàng, anh ở trong mắt cô không hề là một cái gì cả.
Diệp Thiều Quang nhịn không được tự giễu, không là một cái gì cả...
Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang nói được một nửa lại ngừng, luống cuống hỏi: "Bởi vì sao? Anh không phải người tốt, cũng không phải là nữ thần của tôi, cũng không phải đồ ăn thì sao tôi lại phải thích anh? Anh đừng có đùa với tôi, tôi bận lắm, hết 15 phút rồi, mau để tôi xuống, nếu không tôi đập anh, đập anh thật đấy."