<!--StartFragment--><[email protected]> Chương 715 Chỉ cần em trở về là tốt rồi
"Không thấy sao, Lãnh Nhiên cũng đẹp trai nha, hình như tôi yêu mất rồi."
"Rõ ràng là Yến Thanh Ti soái hơn mà, cô xem cô ấy vừa mới xuất hiện đã soái muốn chết luôn. Cô nhìn xem, tấm này..."
Đột nhiên di động trong tay y tá bị giật mất, cô sợ hãi vội quay người về sau liền nhìn thấy di động của cô trong tay Du Dực.
Cô muốn nổi giận nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó, hai mắt liền sáng như sao.
Cặp mắt hoa đào cháy bỏng của Du Dực nhìn chằm chằm vào màn hình di động. "Cô gái này tên gì?"
"Yến... Yến Thanh Ti... Cô ấy đang là ngôi sao được yêu thích gần đây."
"Yến… Thanh… Ti..."
......
Chừng 10 phút sau, Diệp Thiều Quang xuất hiện.
Trên đường về, Yến Thanh Ti không nói một lời, trong đầu cô đang suy nghĩ về lời nói của Du phu nhân. Bà ấy nói mặt dây đó là cái duy nhất, là bà ấy không biết hay thật sự hai sợi dây không có liên quan đến nhau?
Còn có Du Dực nữa, tại sao ông ta chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô đã mất không chế như vậy?
Yến Thanh Ti sờ gương mặt mình, nếu như nói cô giống ai thì người đó chỉ có thể là... mẹ cô!
Yến Thanh Ti cảm thấy sự việc càng ngày càng trở nên phức tạp. Chân tướng dường như mãi mãi không thể tìm ra.
Đến khách sạn, Diệp Thiều Quang đột nhiên nói: "Yến Thanh Ti, cô xuống xe trước đi, tôi có chuyện cần nói với Quý Miên Miên."
Quý Miên Miên đã khom người chuẩn bị xuống xe, nghe thấy vậy thì kinh ngạc nói: "Anh muốn nói gì với tôi? Hai chúng ta có gì để nói?"
Diệp Thiều Quang không trả lời, nói với Yến Thanh Ti: "Tôi sẽ không làm gì cô ấy, chỉ muốn nói vài lời thôi."
"Nếu tôi không đồng ý?"
"Vậy thì cô đừng xuống, nhưng mà nể mặt cô nên tôi sẽ nhắc cô, Nhạc Thính Phong về rồi."
Yến Thanh Ti còn chưa kịp tức, Quý Miên Miên đã nổi giận: "Anh có biết xấu hổ hay không? Chị, chị xuống trước, chờ em giết anh ta xong sẽ xuống."
Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng: "Cô xem, cô ấy như vậy thì tôi có thể làm gì?"
Yến Thanh Ti nheo mắt lại, "Được, tôi có thể xuống trước, nhưng mà anh chỉ có 15 phút, không thể nhiều hơn."
"Được..."
Diệp Thiều Quang thẳng thắn đáp ứng, Yến Thanh Ti vỗ vỗ Quý Miên Miên rồi mở cửa xuống xe.
Cô trở về khách sạn, vừa mở cửa đã nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang thu dọn đồ đạc.
Anh xoay người nhìn thấy Yến Thanh Ti thì cười hỏi: "Về rồi à?"
Trong lòng Yến Thanh Ti có chút khó chịu, cô gật đầu một cái: "Anh... trở về lúc nào, về sớm thế?"
Nhạc Thính Phong đi tới, xoa đầu cô: "Cũng không còn sớm, sắp một giờ rồi đó, em đói không?"
"Không đói."
"Vậy thì tốt, đồ đạc đã thu dọn xong rồi, em nhìn xem còn thiếu cái gì không?"
Yến Thanh Ti nắm lấy tay Nhạc Thính Phong, hỏi: "Anh... không hỏi em đi đâu sao?"
Nhạc Thính Phong cười, tiện tay búng cái trán của Yến Thanh Ti: "Có cái gì mà hỏi, dù sao thì có bao giờ em làm được chuyện gì tốt đâu, trở về được là tốt lắm rồi. Nhưng mà nếu có phóng hỏa giết người thì nhớ báo anh một câu để giúp em xử lí hậu quả nhé!"
Yến Thanh Ti bỗng thấy trong lòng ấm áp: "Thật ra thì... em cũng không làm chuyện gì xấu mà..."
Nhạc Thính Phong ôm cô: "Được rồi, nên đi ăn cơm thôi..."
Yến Thanh Ti vừa rời khỏi khách sạn thì Nhạc Thính Phong đã biết, thậm chí còn biết cô đi cùng Diệp Thiều Quang, nhưng mà anh lựa chọn tin tưởng Yến Thanh Ti.
Anh biết được tính khí của cô, cũng hiểu được con người cô. Cô không dễ dàng hứa hẹn cái gì, nhưng đã hứa thì chắc chắn sẽ tuân thủ.
Nhạc Thính Phong kéo tay Yến Thanh Ti ra cửa: "Em cũng không hỏi anh đi làm cái gì sao?" <!--EndFragment-->