Editor: Hyna Nguyễn
Ôn Hướng Dương chỉ cảm thấy tay phải bị một trận đau, bên tai liền truyền đến thanh âm phẫn nộ của Mộ Lăng Khiêm, “Ôn Hướng Dương, cô nữ nhân này còn có thể lại ngu xuẩn thế sao?”
Ôn Hướng Dương bị ôm lên, chờ cô lấy lại tinh thần, đã bị ôm ngồi ở trên giường, mà Mộ Lăng Khiêm đang hướng chỗ cô bị phỏng trên tay bôi một lớp thuốc mỡ.
Lúc thuốc mỡ mới vừa chạm đến da cô, làm cô nhịn không được đau hít ngược một hơi khí lạnh.
“Kiên nhẫn một chút!” Mộ Lăng Khiêm động tác nhanh nhẹn mà nhanh chóng đem chỗ bổng của Ôn Hướng Dương xử lý một lần.
Ôn Hướng Dương an vị ở trên giường, nhìn nam nhân trước mặt nửa ngồi xổm trước mặt cô.
“Mộ thiếu, anh nếu là không nghĩ muốn bao dưỡng tôi……”
“Cô nói cái gì?” Ôn Hướng Dương nói còn chưa nói xong, Mộ Lăng Khiêm liền mạnh mẽ đánh gãy lời nói của cô, lúc giúp cô thoa thuốc tay cũng tăng thêm lực độ, làm Ôn Hướng Dương đau nhíu mày.
Nhìn Mộ Lăng Khiêm biểu tình lạnh nhạt nhíu mày, Ôn Hướng Dương không dám lại tiếp tục nói.
“Hiện tại biết đau?” Mộ Lăng Khiêm sắc mặt lạnh băng như cũ, nhưng lúc nhìn Ôn Hướng Dương đau đến mức nhăn lại mày, liền thu hồi lực độ.
Đem chỗ bị phỏng trên tay Ôn Hướng Dương đều xử lý một lần, Mộ Lăng Khiêm đứng lên, gọi điện thoại, Ôn Hướng Dương chỉ nghe được Mộ Lăng Khiêm kêu người nọ lập tức lại đây. Cô không biết chính mình lại chọc Mộ Lăng Khiêm cái gì, cô hiện tại thậm chí không dám cùng anh nói chuyện, cô chỉ dám cúi đầu, xem ngón tay chính mình, bên tai liền vang lên tiếng bước chân. Cô ngẩng đầu, liền thấy Mộ Lăng Khiêm đang định đi rửa sạch chỗ cháo bị đổ. Ôn Hướng Dương thấy như vậy một màn, vội vàng đứng lên, chạy qua đi, “Mộ thiếu, để cho tôi làm cho.”
Mộ Lăng Khiêm lạnh lùng quét liếc mắt Ôn Hướng Dương một cái, tầm mắt dừng ở trên tay cô, hiếm thấy nói một câu, “Tôi không có thói quen “ăn” như thế này.”
Cô cũng không có, chỉ là trừ bỏ cái này, cô tìm không thấy lý do khác tới tìm hắn.
“Đi vào!” Mộ Lăng Khiêm ra lệnh, “Một câu, tôi không nghĩ nói lần thứ hai!”
Ôn Hướng Dương bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, cô cho rằng thời điểm anh là Ngưu Lang, tính tình của anh tựa hồ liền rất không ổn định, nhưng giống như không có không xong đến loại trình độ này. Anh quả thật là chán ghét cô. Chỉ là, nếu chán ghét cô, giọng luôn như vậy lạnh nhạt đối với cô, cần gì phải đáp ứng bao dưỡng cô chứ? Ôn Hướng Dương yên lặng trở về phòng.
Nhưng mới vừa đi ra khỏi phòng Mộ Lăng Khiêm, bên tai liền truyền đến thanh âm lạnh bang của Mộ Lăng Khiêm, “Cô muốn đi đâu?”
“Về phòng a?” Ôn Hướng Dương theo bản năng trả lời nói.
Trả lời xong, liền phát hiện Mộ Lăng Khiêm sắc mặt càng khó nhìn, đầu óc cô đột nhiên tự động truyền phát tin Mộ Lăng Khiêm vừa rồi nói qua nói, cô vội vàng xoay người, trở về phòng Mộ Lăng Khiêm. Anh là tính toán muốn cô sao? Anh không có ghét bỏ cô sao? Ôn Hướng Dương ngồi ở trên giường Mộ Lăng Khiêm, nhưng là, so khác với lúc cùng anh cùng nhau ngủ mang đến an tâm, thì lúc này cô đang có rất nhiều thấp thỏm bất an. Nam nhân này nhìn như lạnh lẽo, nhưng ở trên giường anh lại có một cổ dã tính, anh quá mức cuồng dã, trải qua hai lần cuồng dã, cô cũng đã có chút sợ hãi bị anh đè ở dưới thân, cảm giác bị anh chiếm cứ.
Thân thể này của cô, không thỏa mãn được nhu cầu của hắn …… Chính là, đây là chính cô điểm cô lo sợ. Anh muốn thật sự sử dụng nhiều tiền bao dưỡng cô, lại không chạm vào cô, cô mới nên lo lắng. Ôn Hướng Dương không biết chính mình ở trên giường ngồi bao lâu, chỉ là Mộ Lăng Khiêm vẫn luôn không có trở về, chờ anh lại lần nữa về phòng, Ôn Hướng Dương lập tức đứng lên. Vừa định nói chuyện, liền phát hiện phía sau Mộ Lăng Khiêm còn có một người khác. Một thân áo blouse trắng Hoa Úc nhìn qua rất có khí chất, chỉ là biểu tình anh ta cợt nhả, làm như thế nào đều mang theo vài phần không đứng đắn.
Hoa Úc vươn tay, hướng tới Ôn Hướng Dương liền nói, “Tiểu tình nhân của Mộ thiếu gia, cô hảo a, chúng ta lại gặp mặt.”