Editor: Thủy Tiên.
———————-
Cái hắt xì này thế nhưng lại khiến lực chú ý của Mộ Lăng Thiên lại đấy.
Thời điểm Ôn Hướng Dương che miệng lại, xuyên qua ánh đèn đường ngoài cửa sổ, rõ ràng thấy Mộ Lăng Khiêm nháy mắt nhíu chặt mày.
“Không, ngại quá.” Ôn Hướng Dương xoay người muốn rời đi.
Còn chưa kịp bước chân, ngay lập tức đã bị Mộ Lăng Khiêm bắt được.
Ôn Hướng Dương nhìn hắn.
Mộ Lăng Khiêm duỗi tay đóng cửa sổ, lôi kéo cô đi đến trước giường, ấn xuống công tắc.
Phòng, nháy mắt sáng như ban ngày, điều hòa bắt đầu hoạt động, trong phòng dần dần ấm lên.
Mộ Lăng Khiêm kéo chiếc chăn trên giường qua, duỗi tay liền đem Ôn Hướng Dương bọc lại, bọc đến Ôn Hướng Dương chỉ còn lộ ra mỗi cái đầu.
Ôn Hướng Dương chớp chớp mắt.
Mộ Lăng Khiêm lại chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, liền xoay người bước chân rời đi, ra khỏi phòng cô, cũng không hoi cô đi đâu, vì sao giờ này mới trở về.
Tựa hồ, Mộ Lăng Khiêm không hỏi mới là bình thường.
Nhưng Ôn Hướng Dương vẫn cảm thấy hôm nay Mộ Lăng Khiêm có chỗ nào đó thật kì quái.
Cô ở trong phòng nửa giờ, càng nghĩ càng thấy Mộ Lăng Khiêm không thích hợp.
Hắn vừa đi chính là vài thiên, cô không có liên lạc gì với hắn, hắn cũng không có gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, hắn rời đi trước, rõ ràng là cảm thấy cô lả lơi ong bướm.
Quan trọng nhất à, sau khi bị hắn bao dưỡng, hắn chưa hề chạm qua cô một lần nào.
Chẳng lẽ hắn đã bắt đầu chán ghét cô, tính toán muốn bỏ đi quan hệ bao dưỡng cô?
“Mộ Thiếu, anh ở đâu?” Ôn Hướng Dương cuối cùng vẫn là đi đến trước phòng Mộ Lăng Khiêm, gõ vang cửa phòng Mộ Lăng Khiêm.
Trong phòng, không có bất luận phản ứng nào đáp lại.
Ôn Hướng Dương cắn chặt răng, lại gõ cửa lần hai.
Như cũ không có người trả lời.
Ôn Hướng Dương giơ tay, vừa định gõ cửa lần thứ ba, cửa phòng ở trước mặt cô đột nhiên mở ra.
Mộ Lăng Khiêm trên người chỉ mặc một bộ áo tắm dài, mái tóc ngắn đen nhánh vẫn còn vài giọt nước vẫn đang nhỏ xuống, rõ ràng là vừa từ phòng tắm đi ra.
Ôn Hướng Dương nhìn dáng người Mộ Lăng Khiêm tốt như vậy, nuốt nuốt nước miếng, trên đỉnh đầu liền truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh băng của Mộ Lăng Khiêm, “Chuyện gì?”
“Ta…..” Ôn Hướng Dương đầu óc vừa chuyển, lộ ra một nụ cười mỉm, “Mộ Thiếu, anh có đói không? Tôi đi làm điểm tâm cho anh ăn khuya nha?”
Mộ Lăng Khiêm nghe được Ôn Hướng Dương nói xưng hô với hắn, nhíu mày quet mắt liếc Ôn Hướng Dương một cái, “Phanh” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Ôn Hướng Dương bị tiếng đóng cửa phòng này làm cho trong tâm đều kinh hoàng một chút.
Cái này xong rồi, xem bộ dạng này, hắn hiển nhiên là đã chán ghét cô.
Cô nói qua, hắn có thể tùy thời ngưng hẳn bao dưỡng cô….
Nửa giờ sau, Ôn Hướng Dương bưng một nồi cháo nóng hầm hầm, lại lần nữa đi tới ngoài cửa phòng Mộ Lăng Khiêm, đôi tay đã dùng để bứng nồi cháo, cô chỉ có thể dùng chân nhẹ nhàng đá vào cửa.
“Mộ thiếu, tôi nấu cháo cho anh.” Nói xong còn bổ sung một cấu, “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không bỏ thứ anh không thích ăn vào.”
Không có người để ý tới.
Ôn Hướng Dương hít sâu một hơi, cố ý dùng một loại ngữ khí tội nghiệp, mở miệng cầu xin tha thứ, “Mộ thiếu, tôi biết trở về muộn như vậy, là tôi không đúng. Tôi hẳn là ở nhà chờ anh trở về, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy tha thứ cho tôi lần này được không?”
Không phản ứng, như cũ không phản ứng, Ôn Hướng Dương biết, Mộ Lăng Khiêm không ngủ sớm như vậy.
“Mộ thiếu, anh nếu là…..” Ôn Hướng Dương vừa định mở miệng nói lần nữa, cửa phòng liền mở, cô liền lộ ra tươi cười, còn tưởng cô dã cố tình nói đến nồi cháo làm riêng cho hắn, hắn còn không chịu mở miệng, Mộ Lăng Khiêm thanh âm lạnh băng cũng vang lên, “Cô không định cút ra khỏi phòng tôi. An tĩnh trở lại phòng cô đi”
Ôn Hướng Dương buông nồi cháo trong tay xuống, kéo Mộ Lăng Khiêm, muốn hỏi ý tứ hắn, xem có phải hắn thật sự không còn muốn bao dưỡng cô nữa không, cô sẽ sớm nghĩ đường lui.
Nhưng cô vừa mới đụng vào Mộ Lăng Khiêm, Mộ Lăng Khiêm liền duỗi tay bắt lấy tay cô quăng cô ra ngoài.
Ôn Hướng Dương bị ném, dưới chân uốn éo, cả người trong tâm không vững, hướng tới chỗ nồi cháo ngã xuống.