Beta: Stuki
Lời Nghiêm Hân vừa nói ra khiến Ôn Hướng Dương không cách nào không khó chịu với bản thân mình. Nghiêm Khắc bởi vì cứu cô mới bị thương như vậy, cô thế nhưng lại vì một người đàn ông xa lạ lạnh lùng với anh.
Nghiêm Hân thấy Ôn Hướng Dương cúi đầu trầm mặc không nói, liền ngồi xuống cạnh cô, nắm tay Hướng Dương:”Chúng ta là bạn tốt không phải sao? Nếu có chuyện gì đừng giấu trong lòng, hãy nói với mình. Mình biết chuyện ngày hôm qua là anh trai mình không đúng, nếu lúc ấy mình có ở đó tuyệt đối không để ai khi dễ cậu, quản làm gì người đó là anh trai hay chị dâu tương lai. Nhưng mà Hướng Dương à, anh trai mình là cái dạng gì cậu còn không rõ sao? Mình vừa đưa anh ấy về đã cãi nhau. Mình…”
Ôn Hướng Dương nhìn bạn thân, không phủ nhận, cô nói:”Tiểu Hân, mình với anh ấy trở nên như bây giờ không phải chỉ do anh ấy, cũng là do chính bản thân mình. Trương Tử Nguyệt không hy vọng bọn mình còn dính líu gì tới nhau, mình cũng không muốn họ vì mình mà cãi vã mẫu thuẫn. Cho nên tiểu Hân, cậu hãy hiểu cho mình!”.
Nghiêm Hân không biết nói gì, giờ phút này cô thực sự chán ghét Trương Tử Nguyệt, nếu không phải chị ta thì cả ba người họ vẫn có thể giống như khi còn nhỏ, như hình với bóng.
“Tiểu Hân, cậu cũng đừng trách anh ấy, Nghiêm Khắc cũng cố gắng hết sức rồi, nếu không phải nhờ có anh ấy thì lần này chúng ta e là không tránh khỏi tai hoạ.”
“Cậu lại còn vì anh ấy biện giải?”
Tuy nói vậy nhưng lo lắng trong lòng Nghiêm Hân cũng hoá thành bọt nước. Thôi thôi, dù không thể dính nhau như hồi xưa nhưng Hướng Dương vẫn là Hướng Dương, là người vẫn luôn quan tâm, suy nghĩ cho anh em họ. Nghĩ thế cô cũng không muốn nhắc lại chuyện không vui này nữa, nhất là bây giờ Hướng Dương còn đang trong giai đoạn hồi phục, nên vui vẻ mới phải.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi Nghiêm Hân cười nói:”Hướng Dương, câu nói thế giới này có phải rất nhỏ không? Vị hôn phu của Tiểu Lam thế mà lại là người lần trước giả mạo bạn trai cậu. Mình lúc thấy anh ta còn lắp bắp kinh hãi đấy, may mà che giấu kịp thời không để tiểu Lam biết.”
Nói tới đây cô lại ca thán một tiếng:”Hướng Dương, cậu chắc cũng vậy đi, tiểu Lam nếu biết chuyện này trong lòng sẽ không thoải mái, cho nên chúng ta đem chuyện này giữ trong lòng được rồi, hy vọng Mộ thiếu kia là người tốt đừng, cô phụ tiểu Lam.”
Mộ Lăng Khiêm xưa nay đều không phải người tốt. Dù anh ta luôn giúp cô vô điều kiện nhưng cô vẫn cảm thấy hai chữ người tốt này cùng anh chẳng liên quan. Nhưng mà tiểu Hân nói vậy thực sự khiến cô tỉnh ra, may mà tiểu Hân vẫn còn biết giữ bí mật.
Không muốn tiếp tục đề tài này cô nói lảng sang chuyện khác:”Tiểu Hân, Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi thế nào rồi? Mình hỏi Nghiêm Khắc, anh ấy cũng không rõ lắm.”
“Không biết, lúc mình tỉnh lại đã ở bệnh viện”. Thậm chí về bệnh viện thế nào cô cũng không nhớ rõ.
Tiểu Hân cũng không biết?
Như vậy hai kẻ chết tiệt kia cuối cùng ở đâu rồi? Sống hay chết?
“Hướng Dương, cậu nếu muốn biết thì để tớ đi hỏi. Chuyện này dù cậu không truy cứu nhưng tớ tuyệt đối không bỏ qua như vậy!”
Nghiêm Hân ánh mắt lạnh xuống, có chết cô cũng không quên hai kẻ kia đánh đập cùng nhục nhã Hướng Dương như thế nào. Nửa tháng nay những hình ảnh ấy liên tục xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô, khiến cô nửa đêm bừng tỉnh mà lòng còn sợ hãi.