Editor: Bông Béo
Beta: Stuki
Mộ Lăng Khiêm cảm nhận được người trong lòng vẫn luôn run rẩy, nhưng lại không dám giãy giụa.
Thế nhưng...
Trong đầu lại hiện lên chính là hình ảnh kiều diễm của cô khi liều mạng khẩn trương mà kẹp lấy bộ dáng của hắn.
Loại trừng phạt này tựa hồ so với phương thức khác đều rất hiệu quả.
Mộ Lăng Khiêm cảm thụ được Ôn Hướng Dương khẩn trương, duỗi tay vuốt ve phần lưng của cô, để tâm tình của cô giảm lo lắng.
Xem dáng vẻ này của cô, Mộ Lăng Khiêm khép lại con ngươi, thôi, hôm nay liền tha cho cô một lần, lần sau nhất định phải tìm một cơ hội tốt mà dạy dỗ cô một phen.
“Hướng Dương, Khiêm ca, các người ở trong phòng sao? Tại sao đóng cửa vậy, các người lại có thể để em ngoài cửa sao?”
Ôn Hướng Dương cả người đều mềm ở trong lồng ngực của Mộ Lăng Khiêm, đôi mắt tràn đầy khẩn trương mà nhìn Mộ Lăng Khiêm, hy vọng hắn có thể dừng lại.
Mộ Lăng Khiêm không nghĩ đem cô gái này áp bức đến nóng nảy, dù sao thời gian về sau còn có rất nhiều.
Hắn buông người trong lòng ra.
Ôn Hướng Dương vừa được tự do, hai chân mêm nhũn suýt nữa té ngã trên mặt đất. Cô hít sâu một hơi, sửa lại quần áo trên người cùng tóc tai, xác định không có gì hoài nghi, mới bước nhanh đến mở cửa phòng cho Lý Lam Hi.
Lý Lam Hi mang theo ấm nước, đi vào bên trong bèn giải thích nói: “Bên ngoài những người tới đun nước rất nhiều, tớ phải xếp hàng rất lâu, thật vất vả mới lấy được nước ấm, lại gặp mấy người muốn tớ ký tên. Hướng Dương, cậu đợi lâu không?”
“Không có.” Trở về đúng lúc, cô chỉ là bị Mộ Lăng Khiêm cường hôn dọa sợ mà thôi.
Lý Lam Hi thấy Ôn Hướng Dương nói chuyện có chút ngập ngừng, nghĩ khẳng định là bởi vì Mộ Lăng Khiêm ở chỗ này, Khiêm ca đều luôn là mặt lạnh, chính là cô cũng sẽ sợ hãi, càng đừng nói là Hướng Dương.
Cô vốn là tưởng giới thiệu để hai người biết nhau, nhưng là nhìn về phía kia, thực sợ hãi bộ dáng của Khiêm ca, cô cũng không biết nên làm như thế nào giới thiệu để hai người có thể quen biết.
“Hướng Dương, tớ trước cho cậu uống một chút nước ấm.” Lý Lam Hi cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, rót cho Ôn Hướng Dương một chén nước, nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm nói: “Khiêm ca, vị này chính là Hướng Dương, bạn tốt của em.”
“Ân.” Mộ Lăng Khiêm nhàn nhạt trả lời, chỉ là tầm mắt dừng ở trên người Ôn Hướng Dương, sâu không lường được.
Lý Lam Hi thấy bộ dáng hai người không nói lời gì, cô cũng không biết nên làm như thế nào để giảng hòa, dựa theo suy nghĩ của cô, Hướng Dương hẳn là sẽ khen cô thật tinh mắt, Khiêm ca cũng đáp ứng sẽ không dọa đến Hướng Dương.
Chính là, như thế nào liền biến thành bộ dáng tẻ ngắt này?
“Hướng Dương, tớ trước tiên đưa vị hôn phu của tớ về phòng bệnh, cậu một người ở chỗ này, có thể chứ?” Lý Lam Hi chính mình đều cảm thấy không khí có phần xấu hổ, chỉ có thể như vậy hóa giải.
“Có thể, Tiểu Lam cậu trước tiên đưa Mộ thiếu trở về đi.”
“Tốt.” Đối với Ôn Hướng Dương biết Mộ Lăng Khiêm họ Mộ, Lý Lam Hi hoàn toàn không có hoài nghi, hiện tại nếu có người không biết vị hôn phu của cô là người Mộ gia chỉ sợ là chưa bao giờ xem tin tức giải trí trên TV.
Lý Lam Hi mang Mộ Lăng Khiêm về, Ôn Hướng Dương nhìn bóng dáng hai người rời đi, tâm tình rốt cuộc cũng buông lỏng.
Trưa hôm đó, Lý Lam Hi nhận được điện thoại của người đại diện gọi tới, nói là buổi chiều có một buổi chụp hình tạp chí.
Lý Lam Hi tính toán ở lâu mấy ngày liền không thể không trước tiên chạy tới cáo biệt cùng Ôn Hướng Dương, muốn Ôn Hướng Dương nói với Nghiêm Hân một tiếng, liền vội vàng tiến đến đoàn phim.
Lý Lam Hi trước tiên rời đi, Ôn Hướng Dương lại có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm.
Lý Lam Hi rời đi không đến mười lăm phút, Nghiêm Hân đi vào trong phòng bệnh của Ôn Hướng Dương. Cô ấy đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, nhìn cô, thở dài nói: “Hướng Dương, cậu cùng anh trai tớ rốt cuộc làm sao vậy? Tớ như thế nào cảm giác cậu xa lánh anh trai tớ?”