“Xem đi, lơ đễnh cái không phải bị chó cắn rồi sao?” Mộ Thanh nhìn cánh tay cô trêu chọc, mặt mày vui vẻ: “Hay là cậu em của chồng trước đối tốt với cô?” Anh ta cười thật, mắt cong cả lên, mang theo sự dịu dàng, nhưng nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện, trước mặt người thanh niên này là vẻ diêm dúa, sau lưng lại có một màn sương bao bọc lại từng lớp, anh ta có vẻ đẹp tuyệt luân, đẹp đến mức khó thể hình dung, bên trong con ngươi ấy lại có mùi máu tanh, sau ấy là một màn sương máu.
Kể từ sau khi Cố Diễn Sinh bị liệt, vẻ diêm dúa đã giảm đi hơn nửa, mãi đến lúc ly hôn, vẻ diêm dúa của anh ta đã hoàn toàn mờ nhạt. Thay vào đó là sự tươi vui hờ hững, khi cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Nụ cười nhẹ nhàng, trên gương mặt tuyết trắng có thêm dấu vết màu xanh, bất chợt hôn cô, có sự ấm áp, dáng vẻ của Cố Diễn Sinh, bề ngoài của Mộ Thanh, hay là Mộ Lương trước kia. Nhan Thấm nhìn xoáy vào Mộ Thanh, sau đó nhanh chóng quay đi, ngồi vào xe, ngôn từ chậm rãi, răng nghiến vào nhau: “Vậy, cám ơn anh.”
Mộ Thanh đáp lại bằng nụ cười mỉm: “Sao phải khách khí, chuyện nhỏ thôi mà. À, nghe nói Cố Nhị ra nước ngoài phục hồi chức năng, cũng coi là có lòng, hy vọng năm sau có thể được thấy anh ta khỏe mạnh trở lại.” Khi anh ta cười, lộ ra hàm răng vừa nhọn vừa sắc: “Đúng rồi, Cải Minh có đến chỗ tôi ghi chép gì đấy, nói rằng bây giờ hiềm nghi lớn nhất chỉ còn cô, dư luận công chúng gây ra áp lực rất lớn, bên tôi cũng không chịu nổi.”
“Lời anh chẳng dễ nghe chút nào, chỉ là điều tra án thôi, cần tôi làm gì, hung thủ là ai anh còn không biết? Thiệt cho anh làm đến chức cục trưởng, không lấy tiền thuế của dân thì không làm được gì, những kẻ thâm ô nghiêm trọng của quốc gia chính là đám sâu mọt các anh.” Cô cười khẽ, giống như chỉ đang nói chuyện đùa: “Lúc còn trẻ đã biết anh là người thích xem trò vui, giờ đã ngoài ba mươi, cái tính ấy vẫn không thay đổi được sao?”
“Chị Nhan, hình như chị còn lớn hơn tôi ba tháng đấy.” Mộ Thanh ngược lại gọi cô là chị Nhan, trước kia khi cô và Mộ Lương cặp với nhau, người đàn ông này luôn ngoan ngoãn gọi cô là “Chị Nhan“. Bây giờ đã qua cái thời đó rất lâu, chợt nghe được câu này từ miệng anh ta, thật đúng là sởn gai ốc.
Mộ Thanh là một người đàn ông kỳ dị, sự kỳ dị của anh ta ở chỗ, anh ta có thể có hành vi phóng túng, cũng có thể tàn nhẫn vô tình, có thể xinh đẹp tao nhã, cũng có thể ăn tươi nuốt sống người khác, một người như vậy, xuất hiện trong cuộc sống, nói ngắn gọn một câu là, hại lớn hơn lợi.
Khi cửa sổ xe được kéo lên, Nhan Thấm thấy được ý cười nhạt bên môi Mộ Thanh, nó cong vòng tạo thành một đóa hoa, cực kỳ hời hợt, nhưng khiến Nhan Thấm đau mắt, cô quay đầu đi. Cố Ngôn là đứa trẻ hám ngủ, không bao lâu đã ngủ thiếp trong ngực Nhan Thấm, khi mọi sự vật đều trở nên tĩnh lặng, Nhan Thấm chỉ nhìn khuôn mặt Cố Ngôn, tuy hơi mập nhưng nhìn kỹ vẫn thấy được nét của Cố Diễn Sinh, bởi nó là con anh.
Cố Diễn Sinh bay qua hơn nửa vòng Trái Đất, đến một đất nước tư bản chủ nghĩa, chấp nhận quyền uy lớn nhất và cũng tốt nhất, chăm chỉ viết thư, để quản gia sắp xếp gửi cho Nhan Thấm, khoảng cách và thời gian xa xôi, dường như chỉ cần ngẩng đầu, dù là đám mây trắng trên bầu trời, cũng giống như thấy được khuôn mặt của người kia.
Tôi nghĩ, nếu nói những việc đó là xa cách, là buông tha, chẳng qua là vì sự theo đuổi tốt hơn.
Từ năm mười tuổi đến giờ đã 35 tuổi, hai mươi lăm năm cũng chịu nổi, huống hồ là hai năm cỏn con này.