Bà Tần đồng ý để Nhan Thấm mang Cố Ngôn về nhà, bởi vì Nhan Thấm nói chỉ sợ hai ngày nay Cố Ngôn lại muốn phát bệnh rồi, trong lòng sợ hãi, bà Tần suy tư một chút rồi cũng đồng ý, Cố Ngôn được Nhan Thấm mang về nhà, trong lòng tiểu tử này hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nắm vạt áo của cô không chịu buông tay, cô dỗ (dỗ dành) rồi lại dỗ, vừa đau vừa thương, cô cũng không muốn, đêm trước ngày mở phiên tòa, ở bên kia Tiểu Tam bỗng nhiên xảy ra một chuyện lớn, con gái của cô ta bị xe đụng chết, xe vượt ẩu, theo người trong cuộc nói, sọ não cũng đều bị rơi ra, tuổi của bé gái đó cũng cực kỳ nhỏ, bánh xe cán qua đầu, máu tươi đầy đất, quỷ dị mà mộng ảo, sau đó Tiểu Tam khóc rồi lại khóc, lên cơn sốc phải đưa vào bệnh viện.
Nhan Thấm không tính là nhân vật công chúng, nhưng bởi vì chuyện này quá ồn ào, vì vậy đi nơi nào cũng đều sẽ bị người khác ném trứng gà, lúc mở phiên tòa, Tiểu Tam kia cũng không có trình diện, một mình Nhan Thấm ngồi ở phía sau, chung quanh không có người khác, phải tốn không ít tiền để mời luật sư, vả lại rất hiếm khi cãi thua.
Phía dưới áp lực từ công chúng quá lớn, quan tòa chỉ có thể liên tiếp lau mồ hôi, luật sư cũng đã nói chuyện này phải tốn chút tiền để làm mọi chuyện lắng xuống, nếu không cần thiết đừng làm mọi chuyện ngày càng phức tạp hơn. Nhan Thấm xoa nhẹ trán, huyệt thái dương không ngừng truyền đến đau đớn, cô ngồi ở trên ghế, trên tay là chiếc nhẫn kim cương cực lớn, cô thích cuộc sống phù phiếm, thích những viên kim cương lớn được bao bọc bởi những sợi tơ vàng, cũng thích những hạt trân châu lớn rải đầy trên đất.
“Tôi không hiểu, tôi không có việc làm, dựa vào cái gì ép buộc tôi nhẫn nhịn những chuyện không liên quan đến mình.” Cuối cùng cô cũng chỉ nói có một câu, luật sư cúi đầu: “Tôi đã cố hết sức rồi, chuyện này xảy ra quá đúng lúc, chẳng lẽ không đúng sao? Khó trách mọi người nghi kỵ cô.”
Lúc này Mộ Thanh thân là cảnh sát trưởng cuối cùng cũng có chút dùng được, để cấp dưới từ từ điều tra, tạm thời không cần đổ lên đầu Nhan Thấm, lúc đó Mộ Thanh còn đùa vui nói: lần này giúp cô một chuyện lớn, sau này nhớ phải mời tôi ăn cơm, cuối cùng còn nói, chúc mừng cô cuối cùng đã ly hôn với Cố Diễn Sinh.
Khi đó Nhan Thấm còn có thể cà lơ phất phơ nói một câu: “ Bây giờ? Còn muốn theo đuổi tôi?” Nhan Thấm đơn thuần nói đùa một câu, chỉ là lời nói Mộ Thanh lại không rõ ràng, nở nụ cười, nhàn nhã nói một câu: không hẳn là không thể.
Nhan Thấm cười lạnh: “Mộ Thanh, không phải anh quá nhàm chán chứ.”
Tòa án lặp đi lặp lại tạm nghỉ nhiều lần, quan toà khuyên, tất cả mọi người cũng khuyên, Mộ Thanh lại cười như không cười, cả người giống như một đóa hoa đang nở rộ, đóa hoa xinh đẹp mà tuyệt mỹ, từ chỗ sâu bắt đầu lan ra, lưu chuyển đến trên mặt, cực kỳ xinh đẹp: “Những lời này, chẳng lẽ là muốn để cho người khác nắm mũi dẫn đi?”
Trong lòng Nhan Thấm chính xác là những lời này, kết quả xét xử, thua kiện. Nhan Thấm không phục, tiếp tục kiện lên, tâm tình không như tưởng tượng là không thể chịu được, cũng không tốt lắm, bất quá lại cao hứng nhanh chân đến xem cảm xúc của Nhan Thanh, lúc ấy Cố Ngôn quậy ầm ĩ cũng muốn đi, Nhan Thấm đồng ý, dọc theo đường đi Cố Ngôn bi bô tập nói, tiếng nói không rõ ràng lắm.
Lúc trên xe, bỗng nhiên Cố Diễn Sinh gọi điện thoại tới, cô chỉ nghe được tiếng hít thở nhỏ nhẹ của anh, đầu ngón tay Nhan Thấm nắm chặt, đầu ngón tay tê dại: “Làm sao vậy?” Giọng nói của cô mềm nhẹ, như là nước chảy, thanh nhã lại lịch sự, bờ môi lại nở rộ một đóa hoa, xinh đẹp, thanh nhã.
Bạn đang đọc truyện tại http://diendanlequydon.com
Cố Diễn Sinh đứng ở phi trường người đến người đi, đi vào phòng VIP, trước kia, Cố Diễn Sinh hỏi cô, biết VIP có ý gì sao?
Very im¬por¬tant peo¬ple.
Lúc ấy Nhan Thấm chỉ cười, người nào sẽ hiểu được đầy đủ như vậy chứ, mặt mày cũng cong cong, cũng chính là vào lúc đó, gặp Mộ Lương, anh đứng ở chỗ rất xa, vẻ mặt lịch sự, giống như là một đóa hoa sen, cũng chính là cái nhìn kia, thực sự chỉ cần liếc nhìn một cái, cũng đã đủ rồi.
Cố Diễn Sinh nhìn bầu trời xanh biếc, trước kia lúc Nhan Thấm viết văn vô cùng thích nói thầm một câu: em nhìn thấy, bầu trời xanh lam chảy nước mắt. Lúc ấy Cố Diễn Sinh không để ý, nhưng mà bây giờ cũng học xong những lời này, như vậy khổ sở trong thời gian này, giống như là thân thể và tâm hồn bị đào rỗng, thật sự là mất hết, trái tim, phổi, thậm chí hết thảy mọi thứ, cũng chỉ còn khối thân thể này, tâm hồn ở nơi nào.
“Anh yêu em.” Sau khi Cố Diễn Sinh nói xong câu đó, liền nhắm mắt lại, không có nước mắt, không có gì cả, sau đó mở mắt, trên bàn vừa vặn có một chậu cá vàng, thậm chí đang nhàn nhã vui đùa, dứt khoát ném điện thoại di động vào, sau đó lên máy bay, đeo bịt mắt, không ai biết cuối cùng anh có khóc hay không, Cố Diễn Sinh chỉ là đùn đẩy nói mình mệt mỏi, không cần người nào quấy rầy, sau đó chính là an tĩnh vô cùng an tĩnh, sau đó nữ tiếp viên hàng không nhớ lại nói, cô nhớ, cái dáng vẻ kia của Cố Diễn Sinh, giống như là không có gì cả, tình yêu, tiền bạc, danh lợi, không có gì cả, ngay cả linh hồn cũng không có.
Bên này Nhan Thấm cũng không khá hơn chút nào, sau khi nghe được ba chữ kia, trong tai chính là một trận tiếng gầm rú, giống như là âm thanh xe lửa, Cố Ngôn ở bên người ngọt ngào gọi cô: “Mẹ. . . Mẹ. . . . Mẹ. . . Mẹ ở đây. . . Làm gì. . . . Mẹ. . . Mẹ có phải đang khóc hay không. . . . Mẹ! ! ! ! . . . . Mẹ. . . .”
Điện thoại trong tay rơi xuống, không liên quan tới tình yêu, chỉ là một trận sầu não, thì ra khổ sở không phải chỉ có một mình cô, Cố Diễn Sinh vì cô, cả linh hồn và thể xác đều tiều tụy, Nhan Thấm chỉ có chút sầu não mà thôi, sau đó nước mắt liền trào ra, một giọt một giọt rơi xuống.
Máy bay lấy một tư thái không nể nang bay xẹt qua Vân Đóa, Nhan Thấm bảo tài xế lái về nhà, không đi sở cai nghiện, tài xế yên lặng lái xe trở về, trên đường Tiểu Tam bỗng nhiên lao ra, dáng vẻ tuyệt vọng đứng ở trước xe, may mắn tài xế kịp thời thắng xe, sau đó cô liền mở cửa xuống xe, vẻ mặt kích động, Nhan Thấm xuống xe, bảo tài xế khóa chặt cửa, cô vừa xuống xe, Tiểu Tam đã vươn tay muốn bóp chết cô, ánh mắt Nhan Thấm lạnh nhạt: “Nếu như là tôi, nhất định sẽ là cả nhà cô, mà không chỉ là con gái cô, thủ đoạn hạ cấp như vậy hoàn toàn không phải là phong cách của tôi, tôi tin tưởng cảnh sát sẽ tìm ra hung thủ, trả thanh bạch cho tôi.”
Dù sao tố chất không cao, cho nên đánh nhau cũng chỉ là kéo tóc, cào cấu người khác, Nhan Thấm không tránh thoát, liên tiếp bị cào trúng, vô cùng đau đớn, giống như bị hàm răng bén nhọn cắn xuống một cái, máu thịt lẫn lộn, Nhan Thấm bị đau, may mắn tài xế báo cảnh sát, Mộ Thanh cũng coi là người chính nghĩa, trực tiếp phái một nhóm mấy người đến.
Sau khi tách ra, Nhan Thấm bị móng tay của Tiểu Tam đâm bị thương rất lợi hại, từng đường từng đường vết máu, da với máu xen lẫn cùng một chỗ, thật sự Nhan Thấm rất đau, đau đến nhe răng trợn mắt, Mộ Thanh thảnh thơi bước xuống xe, tay phải chống cằm của mình, bộ dáng cười như không cười: “Nhìn bộ dáng này của cô, thật sự khiến người khác cực kỳ đau lòng.”
Nhan Thấm cắn răng, nhìn Mộ Thanh, giống như sau lưng anh là một tầng hào quang phát sáng, bộ dạng anh cười như không cười, vẫn vô cùng chói mắt như cũ.