Sáu tháng sau.
Bụng Nhan Thấm đã nhô lên, bây giờ đứng lên cũng không thể thấy được mũi chân, cô giơ tay, Mộ Thanh đưa tay ra đỡ cô dậy, sau một loạt sự việc xảy ra, Nhan Thấm không biết làm sao lại được nuôi béo, hai má tròn vo, thỉnh thoảng Mộ Thanh lại trêu ghẹo đôi câu, "Hệt như miếng bánh trôi, không biết có thể mọc thêm miếng bánh trôi nữa không".
"Anh im miệng đi", Nhan Thấm lườm anh ta, "Dự sinh là ngày nào?".
"Hai mươi hai", Mộ Thanh nhấp môi, trong mắt ánh lên một màu diêm dúa, như là màu của máu, "Đầu óc không tỉnh táo, thật không hiểu lúc đó đầu cô làm sao mà bỗng nhiên được khai thông, nảy ra sáng kiến hay như thế, thành công thoát khỏi Cố Diễn Sinh". Giọng nói của Mộ Thanh êm ái quỷ dị, anh ta mới từ nước ngoài về thành phố G, cũng may Cố Diễn Sinh đã ra nước ngoài diễn tập, dứt khoát chết bên đó.
"Mộ Thanh", Nhan Thấm mệt nhọc nói, ánh mắt lại mạnh mẽ, "Anh có biết là có chuyện sinh sớm hay không?".
Mộ Thanh sửng sốt, ngay sau đó tỉnh ngộ, thầm mắng mấy câu thô tục, sau đó gọi người bên ngoài, "Ngớ ra gì nữa, từng người một, khi về xem tôi làm sao trừng trị các anh".
Bụng Nhan Thấm cực lớn, ôm bụng kêu khẽ bên tai Mộ Thanh, giống như tiếng mèo kêu, cào vào tim Mộ Thanh.
Với thế lực của Mộ Thanh, lúc đầu đã có bác sĩ chuyên môn chờ Nhan Thấm sinh, Mộ Thanh lại yêu cầu muốn cùng vào phòng đẻ, tay bác sĩ đầy máu, mắt Nhan Thấm mở cực lớn, mặt xoay qua chỗ khác, nước mắt rơi xuống lã chã, chỉ gây tê nửa người.
"Đám đàn ông các anh toàn là lũ vô dụng, chịu khổ đều là phụ nữ", Nhan Thấm la hét, cô chọn sinh mổ còn đỡ, nếu chọn sinh thường mới càng đáng sợ, từng có một phụ nữ chọn sinh thường, đau đến mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn phải mổ, nắm lấy tay Nhan Thấm la hét "Bạn yêu, sau này cậu nhất định phải chọn sinh mổ".
Mộ Thanh hết nói nổi, giữ chặt tay Nhan Thấm, máu dính tay cũng không đến mức dọa người, khá tốt trước đó Mộ Thanh nuôi cô bằng tổ yến vây cá, sinh như vậy coi như thuận lợi, Nhan Thấm mệt gần chết, ngay cả con trai cũng không kịp nhìn, ngược lại Mộ Thanh đón đứa bé, bề ngoài trông như con khỉ, trước giờ Mộ Thanh hay tuôn lời độc, làm gì biết nói điều hay với con trai Cố Diễn Sinh.
Mái tóc đen của Nhan Thấm xõa ra, Mộ Thanh cầm cây lược gỗ chải, Nhan Thấm mơ màng trông thấy dáng vẻ của Mộ Thanh, ngón tay anh ta rất đẹp, thon dài đẹp đẽ như con gái, những đốt ngón tay rõ ràng.
"Dịu dàng như thế, hay sợ tôi không chia cổ phần cho anh", Nhan Thấm vừa mở miệng đã không có lời hay.
Mộ Thanh thu lại cây lược gỗ, lười biếng tựa vào sofa, mặt xinh như con gái, dùng trên người anh ta là đúng nhất, không phân rõ trai gái, diêm dúa vô cùng, giọng nói uể oải, "Con đã sinh rồi, cổ phần của chị dâu cũng nên chia cho tôi chứ hả?".
Cổ phần của Mộ Lương chuyển cho Nhan Thấm, hai mươi phần trăm, Nhan Thấm không có hứng thú với cổ phần của nhà họ Mộ, Mộ Thanh lại dám, đó là lúc cô bỏ thuốc cho Cố Diễn Sinh uống, Nguyễn Miên còn đang choáng váng, hai người thật sự chưa xảy ra quan hệ, Nhan Thấm không đến mức đê tiện như thế, chọn đúng thời điểm, thả túi máu giữa hai chân, chọc vỡ, tất cả đều đã được tính toán, chỉ trừ duy nhất đứa bé trong bụng, nếu không phải con trai, nếu không phải con của Cố Diễn Sinh, cô nhất định sẽ sinh.
Cô có bệnh, phải cắt tử cung, Nhan Thấm tất nhiên không muốn, bác sĩ nói cô có thể sinh đứa bé xong rồi cắt, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Nhan Thấm khuất phục, lại không muốn sống cả đời với Cố Diễn Sinh, sống cùng người đó, không nói đến những tin tức truyền thông, là thật hay giả, cô cũng chẳng quan tâm.
Điều cô quan tâm là, Mộ Lương thật sự đã chết dưới chân anh.
Mộ Thanh thấy cô lại mất tập trung, híp mắt cười nhẹ nhàng, hàm răng trắng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, "Chị dâu...", như một con rắn độc, với hàm răng trắng, cắn một cái có thể chết không toàn thân.
"Gọi luật sư đưa tài liệu đến", Nhan Thấm đưa tay ra, "Ôm con đến cho tôi xem".
"Chị dâu, chị không sợ tôi nói cho Cố Diễn Sinh biết à, nếu nói cho Cố Diễn Sinh, chỗ tốt của tôi sợ là không chỉ nhiêu đây thôi", Mộ Thanh cười.
"Mộ Thanh, chẳng lẽ tính anh thế nào tôi còn không hiểu, diêm dúa, thích xem kịch, vở kịch như thế, làm sao anh lại bỏ qua", Nhan Thấm giùng giằng, y tá đưa tay ra muốn giúp đỡ, ngược lại Mộ Thanh chìa tay, cười nhã nhặn, giống như kề tai nói nhỏ với cô, "Nếu không phải cô từng là vị hôn thê của anh tôi, có lẽ tôi thật muốn thử xem hương vị của cô thế nào đấy".
Anh ta nói là thật, sống lưng Nhan Thấm lạnh toát, "Anh yêu bản thân thì tốt, yêu người khác thì đúng là chuyện vô cùng đau khổ".
"Nguyễn Miên không ngốc, sợ là bây giờ đã khám phá ra, cô chờ xem cô ta mài vuốt đến đòi mạng cô thế nào đi", Mộ Thanh cười miễn cưỡng, người giúp việc ôm đứa bé đến, Nhan Thấm chống người lên nhìn, không nhìn ra là con trai của ai, chỉ hy vọng về sau đừng càng lớn càng giống Cố Diễn Sinh mới tốt, đứa con trai này cô không nói tới có bao nhiêu tình cảm, cuộc đời này chỉ có một đứa con trai, lại chính là của Cố Diễn Sinh.
Phẫu thuật bỏ tử cung thực hiện vào ba tuần sau.
Đơn giản là không cách nào thay đổi.
Đây là số mệnh, không phải bệnh.
Từ lần đó Mộ Thanh không xuất hiện nữa, văn kiện được đưa tới, Nhan Thấm xem xong ký vào, nhắm mắt, có giọt nước, nhưng chỉ thoáng chốc liền biến mất.
Việc Nguyễn Miên tới đã trong dự liệu, Mộ Thanh híp mắt nhìn Nguyễn Miên, "Chào Nguyễn nhị tiểu thư".
"Chào cục trưởng Mộ."
"Có liên quan đến Nhan Nhan cũng được, không có liên quan cũng được, tôi không phải người ngu, chẳng qua bây giờ Nhan Nhan được anh che chở, tôi không động đến cô ấy được, nhưng Cố Diễn Sinh cũng không ngốc, nếu không phải bây giờ ký giấy sinh tử ra nước ngoài huấn luyện, chỉ sợ anh cũng không tốt hơn đâu."
"Lời này của Nguyễn nhị tiểu thư là sao đây."
Mộ Thanh từ đầu đến cuối đều cười, Nguyễn Miên cuối cùng chịu thua, ngược lại mỉm cười ngồi bên cạnh uống trà, nhìn Mộ Thanh, "Hôm nay thời tiết rất đẹp", sau đó là một nụ cười trang nhã, như một đóa hoa nở ra trên môi, thanh khiết mà xinh đẹp.