"Anh không biết vì sao", một lúc lâu sau Cố Diễn Sinh mới khàn khàn lên tiếng, "Anh không biết sao mình lại ở trên giường Nguyễn Miên, Nhan Nhan, em hãy tin anh, anh thật sự không có... Anh chưa từng chạm vào người khác, anh chỉ không phục mà thôi, những người mẫu kia đều là giả, anh đang đợi em mở lời... Nhan Nhan...".
Nhan Thấm nắm lấy chiếc nhẫn bên cạnh, là nhẫn cưới của cô và Cố Diễn Sinh, ném thẳng vào Cố Diễn Sinh, nó đập vào mắt anh, tóe ra máu.
"Tôi thấy anh thật bẩn thỉu, Cố Diễn Sinh, anh thật bẩn thỉu, anh có hiểu hay không", Nhan Thấm giận dữ.
Cố Diễn Sinh chịu hai tầng áp lực, người nhà và Nhan Thấm, trong lúc nhà họ Cố rối như tơ vò này thì thành phố G lại gửi đến thông báo thúc giục Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh liên tục gặp phải sự từ chối, Nhan Thấm từ chối gặp anh, nói rằng nếu Cố Diễn Sinh bước vào nhà cô một bước, cô sẽ nhảy lầu, chuyện này dù sao cũng là lỗi của Cố Diễn Sinh, không ai dám nói lời nào, ngược lại bà Tần thở phào, "Trước kia Nhan Thấm còn mang thai con không nói, bây giờ đứa bé rất rồi, Diễn Sinh, con còn không buông tay?"
Cố Diễn Sinh đâu nghe vào tai, ngày ngày quỳ gối trong vườn hoa nhà họ Nhan, quỳ đến mấy tiếng đồng hồ, sau đó trong cổ họng anh dâng lên vị ngọt, bắt đầu nôn ra máu, những giọt máu đỏ rơi xuống bàn đá.
Cuộc sống của Nguyễn Miên cũng không tốt hơn chút nào, đi đi lại lại trong phòng, gọi cho Nhan Thấm hết cuộc này đến cuộc khác đều không bắt máy, đành phải nhắn lại: Nhan Thấm, chiêu này cậu chơi đẹp lắm, khi tớ còn lăn lộn ở nhà họ Nguyễn, cậu đang ở đâu, tớ lại bị cậu đùa bỡn, cậu đã ép tớ làm ra chuyện đó, xem tớ làm sao trừng trị cậu.
Nhan Thấm nhất định phải ly hôn, cả ngày không ăn cơm, Lâm Thanh chỉ có một đứa con gái, cũng cực kỳ sốt ruột, đến nhà họ Cố nói chuyện, Cố Diễn Sinh cả ngày nôn ra máu, phải dựa vào dịch dinh dưỡng, nhưng thà chết không buông tay, Lâm Thanh trông thấy Cố Diễn Sinh như vậy thật đúng là không nỡ.
Nhà họ Cố chỉ có một đứa con trai, tất nhiên cũng đau lòng.
Một người thà chết cũng phải ly hon, một người chết cũng không buông.
Cục thịt trong bụng Nhan Thấm không mất, thế nhưng cân nặng sụt đi, ngay cả thể lực đi lại trong sân cũng không còn, Cố Diễn Sinh thì bị giày vò, ngược lại thân thể không quá tổn hại, anh đã trải qua không ít đau khổ, năm đó khi viên đạn găm vào bụng, cửu tử nhất sinh cũng còn không có việc gì, chỉ như trong tim có một cái lỗ, máu chảy rỉ rả, thà chết thà quên, dự định ban đầu của anh là nếu như Nhan Thấm sinh con sẽ có cơ hội, có thể cứu vãn, xảy ra chuyện, ngay cả Cố Diễn Sinh cũng không biết làm sao mình lại cùng với Nguyễn Miên, lại còn để Nhan Thấm bắt gặp.
Chết sống ầm ĩ náo loạn, vẫn là ông bố quyết đoán, đánh Cố Diễn Sinh ngay trước mặt Lâm Thanh, cầm lấy roi da, năm ông còn ầm ĩ ở thành phố A, thằng lỏi này còn chưa ra đời, hôm nay làm khổ Nhan Thấm đến mức ấy, ông tuyệt đối không nhẹ tay, đánh là ra máu, Cố Diễn Sinh quỳ trong sân, trên người không chỗ nào lành lặn, tất cả mọi người không nỡ, cầm thứ gì đó lau người Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh ngửa đầu không chịu thua, gằn ra hai từ "Không bỏ".
Cố Diễn Sinh không muốn ly hôn, dù Nhan Thấm tố cáo anh, đó cũng không coi là vi phạm, huống chi Cố Diễn Sinh nắm binh lính trong tay, ngay cả cán bộ Trung ương cũng không dám làm gì, đây lại là chuyện trong nhà, người một nhà thương yêu nhau, nhất thời không ai dám quản.
Nguyễn Miên cuối cùng cũng gọi được cho Mộ Thanh, dường như anh ta lại đang có hành vi phóng đãng, sau khi nghe điện, lười biếng đáp lại, "Cô Hai nhà họ Nguyễn gọi điện cho tôi, thế nào, chuyện tốt với Cố Nhị sắp đến nên gửi lời mời hả?", mỗi câu từ đều mang theo sự lười biếng, âm thanh như giảm dần, bên cạnh còn phát ra tiếng cười duyên của phụ nữ.
"Mộ nhị thiếu điển hình là loại người ngư ông đắc lợi, thấy chúng tôi biểu diễn, anh tiêu diêu ngồi xem, ngẫu nhiên giúp đỡ, xong liền phủi sạch", Nguyễn Miên tức giận trong lòng, giọng điệu nói ra lại nhẹ nhàng như đang trêu chọc.
"Vở diễn của cô là tam giác tình yêu, sao có thể để tôi thêm chân được, lời Nguyễn nhị tiểu thư sai rồi."
"Chị dâu anh ngược lại không phải bớt đi một việc."
Mộ Thanh xoa trán cười "Ba người không phải bớt phiền", sau đó cúp điện thoại, người bên cạnh hỏi, "Cục trưởng Mộ nhức đầu à?". Mộ Thanh cười nhẹ nhàng, "Chỗ ma túy của em lấy ra ít thôi, coi chừng bị bắt vào cục, đừng trách anh chưa nhắc".
Sau đó lại là tràng cảnh trêu ghẹo mập mờ, trong làn khói, đôi mắt Mộ Thanh hiện lên màu máu đỏ, như một màn sương đẹp đẽ, chớp mắt đã biến mất, không đếm xỉa tới khói thuốc, nhìn người bên cạnh ăn chơi đàng điếm, khóe miệng nhếch lên như có như không: Nếu như bớt phiền, sao có thể có vở kịch hay như thế, giống như lời tiểu Ngôn.
Cố Diễn Sinh gặp lại Nhan Thấm là khi Nhan Thấm chủ động đến Cố gia, cô được người khác đỡ, tóc đã dài đến mông, đen nhánh, làm tôn lên nước da mặt trắng như tuyết, môi cũng tái nhợt đến kỳ lạ, Cố Diễn Sinh vẫn quỳ gối trong vườn hoa, nói sao cũng không bỏ, nhà họ Cố hết cách, cầu xin Nhan Thấm đến để chấm dứt tất cả.
"Cố Diễn Sinh", giọng nói Nhan Thấm nhẹ vô cùng.
Cố Diễn Sinh ngẩng lên liền thấy Nhan Thấm, trước kia khi còn nhỏ đôi môi hồng hào ấy gọi anh là "Anh Diễn Sinh", khi cực kỳ tức giận liền lôi cả họ anh ra gọi "Cố Diễn Sinh", sau khi kết hôn ngẫu nhiên xấu hổ gọi "chồng", bây giờ ngay cả huyết sắc cũng không thấy đâu, được người bên cạnh nâng đỡ, nhẹ nhàng gọi anh "Cố Diễn Sinh", từng từ phát ra mang theo lời cầu khẩn.
"Anh không có, anh thật sự không biết vì sao", Cố Diễn Sinh dịu dàng khe khẽ lặp đi lặp lại hai câu "Nhan Nhan...".
"Cố Diễn Sinh, đứa bé không còn nữa, anh còn cố chấp làm gì", Nhan Thấm khàn cả giọng, "Nếu anh không muốn ly hôn, vậy sao không yên tĩnh lại đi, vậy sao lại trèo lên giường của Nguyễn Miên".
"Không có..." Cố Diễn Sinh nhấp nháy môi phát ra hai từ.
"Cố Diễn Sinh, anh có hiểu hay không, cho dù chúng ta không ly hôn, mỗi ngày em nhìn thấy anh, trong đầu em đều hiện lên hình ảnh người đàn ông trước mặt từng cùng lớn lên với tụi em, thỉnh thoảng lại trò chuyện với phụ nữ. Ngày nào cũng thấy đầu đề báo là tin tức về anh, mỗi ngày anh ôm em, em cũng không biết anh đã ôm bao nhiêu người phụ nữ, Cố Diễn Sinh, em không chịu nổi anh nữa. Dù anh chịu được em, em cũng đã quá chán ghét anh rồi", giọng Nhan Thấm lớn hơn, "Nếu chém một nhát dao không thấy máu, em thật sự muốn chết trước mặt anh".
Cơ thể Cố Diễn Sinh chấn động, giày vò mấy ngày qua có là gì, khi còn ở trường quân sự nước ngoài anh đã chịu không ít khổ cực, không phải anh liều sống liều chết chịu đựng, khéo làm sao hai câu nhẹ nhàng của Nhan Thấm khiến cổ họng anh ngòn ngọt, phun ra một búng máu.
Nhan Thấm nhìn Cố Diễn Sinh đổ về phía sau, gọi người cầm tài liệu đến, trước mặt nhà họ Cố kéo lấy tay Cố Diễn Sinh ký lên, Nhan Thấm cũng tự ký tên mình, giao cho ông cụ Cố gia, "Việc này coi như xong, cám ơn chú Cố đã tha cho cháu một mạng".
"Vẫn là nhà chúng ta có lỗi với cháu."
"Chúng cháu còn trẻ, không có gì đáng ngại", Nhan Thấm thuận theo, mặt đẫm nước, cô không giơ tay lên lau, có người bên cạnh đỡ cô, lên xe, cầm vé máy bay, đến một quốc gia tư bản, rõ ràng đã đi ngược lại những gì đã học khi còn bé.