Sau hôm đó Cố Diễn Sinh trực tiếp đáp chuyên cơ bay đến đảo không biết tên, nghe nói là muốn huấn luyện đội binh, Nguyễn Miên nhàn nhã đi tới thành phố G, Nhan Thấm vừa mới mở cửa, Nguyễn Miên đã nở nụ cười: "Ôi, cậu làm phu nhân Thiếu tướng cũng không tệ lắm." Trong tay là điếu thuốc trắng như tuyết, môi Nguyễn Miên đỏ như máu, nhấp một chút rồi ngậm điếu thuốc.
"Ôi, một hủ nữ không nhiễm thế tục giả bộ mệt mỏi?" Nhan Thấm bỗng nhúc nhích ngón tay, tay của cô, dùng lời Cố Diễn Sinh nói chính là: Tôi không quen nhìn tay đẹp, còn đẹp hơn gương mặt của mình. Lúc đó Nhan Thấm hết chỗ nói, câu này là khen cô hay mắng cô đây?๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
"Đây là tác phong làm nhiệm vụ của chồng cậu, trước khi anh ta đi bên kia, trực tiếp đưa ra một thông báo để tớ đi làm nhân viên y tế, tớ không thể kéo cậu cùng đi." Nguyễn Miên cũng không phải là một người biết nhìn xa, cùng tốt nghiệp một trường quân đội với Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh từ Thiếu úy leo lên Thiếu Tướng, Nguyễn Miên vẫn giữ chức vị nhân viên y tế.
Nghĩ đến Cố Diễn Sinh lại muốn làm một chút hành động vô nhân đạo, chuyện bình thường chắc sẽ không gọi Nguyễn Miên là nhân viên y tế như vậy, dường như Nguyễn Miên là hủ nữ dịu dàng vô hại, không biết được là đi qua bao nhiêu lần sống chết, thấy thi thể còn nhiều hơn Nhan Thấm nhìn thấy anh ta, trước kia Nguyễn Miên thường nói cho Nhan Thấm, trên chiến trường không đủ thiết bị, cô trực tiếp lên, rất lâu rồi cô không tiêm thuốc tê cho những quân nhân kia, là Cố Diễn Sinh ra lệnh, bảo là muốn huấn luyện những quân nhân này cái gọi là năng lực ý chí.
Có lúc Nhan Thấm thật sự lặng lẽ rơi lệ, mẹ kiếp, sao những người này cũng lật đổ chúng sinh như vậy.
Nguyễn Miên ngừng một chút: "Không phải chồng cậu để cho tớ bảo cậu đi cùng, là tớ tự mình quyết định, Nhan Thấm, nếu như cậu muốn sống cùng Cố Diễn Sinh thật tốt, nhất định phải tham gia vào phải hiểu được rốt cuộc anh ta sống trên mũi đao như thế nào. Chuyện Mộ Lương đã qua, mỗi người ở thành phố A đều truyền lại câu chuyện của hai người, Nhan Thanh đã thu liễm bớt, gần đây mẹ cậu cũng nắm giữ quyền to, nhưng mong muốn của cậu Cố Diễn Sinh đều giúp cậu làm được rồi." Nguyễn Miên dùng sức tắt điếu thuốc, lập tức miễng cưỡng cười: "Một lát nữa tớ đi sân bay, cùng đi chứ?"
Nguyễn Miên nói vô cùng khéo léo, trong lúc đó Nhan Thấm nhất thời cũng không biết phải làm thế nào, ừm, cô quyết định muốn sống cuộc sống thật vui vẻ, cô quyết định dùng hết toàn bộ sức lực thay đổi hình tượng một người anh trai của Cố Diễn Sinh thành một người chồng của cô.
Nhan Thấm nheo mắt lại nhìn Nguyễn Miên, trong mắt Nguyễn Miên gần như có một chút ánh sáng kỳ lạ, gương mặt cậu ấy hoàn toàn mang nét đẹp phương Đông, thỉnh thoảng mang theo chút quyến rũ dịu dàng, suy nghĩ của cô gái này rất khó đoán.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Trong nháy mắt máy bay cất cánh, Nhan Thấm lập tức hối hận, trong lòng suy nghĩ lúc này nhảy xuống có thể tan xương nát thịt hay không, trái lại Nguyễn Miên nói chuyện với những người kia vô cùng vui vẻ, tình cờ nhìn thấy mặt Nhan Thấm trắng bệch, nhẹ nhàng nói một câu: "Được rồi, oán phụ, đã tới rồi thì cứ yên tâm."
Vừa xuống máy bay Nguyễn Miên đi tới, nói một chút cũng không sao cả, sau đó khẽ cười, Nhan Thấm phát hiện trên cái đảo này thoạt nhìn thật sự cực kỳ đáng sợ, tĩnh mịch u ám, giống như lúc nào cũng sẽ xông tới một mãng xà nuốt bạn xuống.
Nhìn thấy Nhan Thấm, Cố Diễn Sinh cười: "Sao tới chỗ này của anh vậy?"
"Đây không phải là muốn nhìn một chút cách anh huấn luyện bộ đội đặc chủng thế nào sao." Đoán chừng cái này khác với tướng quân và binh lính, vừa mới đi tới phía trước đã nhìn thấy những binh lính này bò sát dưới đất, chuyện đứng dưới mặt trời chói chang hai ba tiếng trên ti vi là chuyện nhỏ, trên mặt tổng giáo quan có thêm vài vạch, còn ánh mắt gần như hung dữ, Nhan Thấm nắm chặt bàn tay, nhìn về phía Cố Diễn Sinh: "Cố Diễn Sinh, em quyết định muốn cùng sống thật vui vẻ với anh."
Cố Diễn Sinh chợt dừng lại quan sát tổng giáo quan đang báo cáo, trong tay xoay cái bật lửa, cực kỳ tinh xảo tinh tế, đó là Nhan Thấm đưa, thỉnh thoảng anh sẽ hút thuốc lá, nhưng tuyệt đối sẽ không rút ra trước mặt Nhan Thấm, là một loại trường hợp quỷ dị, Cố Diễn Sinh nheo mắt lại cười, khóe mắt anh dài nhỏ, giống như một con hồ ly, Nhan Thấm đột nhiên cảm thấy bộ dạng này quá đáng đánh đòn, cố chấp không chịu nói lời nào, ngón tay Cố Diễn Sinh bấm di động, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, ngọn lửa màu xanh lóe lên một cái lại trong nháy mắt dập tắt, rốt cuộc anh khẽ nhếch khóe môi, giọng nói mềm mại ấm áp: "Thời gian kỳ sinh lý hẳn đã tới rồi, trong phòng bếp có nước ca cao, uống trước cái đã, rồi quay lại đây anh giúp em tìm thuốc giảm đau."
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Nhan Thấm ngoan ngoãn nghe lời Cố Diễn Sinh nói, quay đầu lại nhìn Cố Diễn Sinh đang nhìn về phía màn hình to để xem tình hình huấn luyện, quả nhiên huấn luyện vô nhân đạo, Nguyễn Miên nói tất cả đạn trong lần huấn luyện này đều là đạn thật, khi cô ấy lấy viên đạn ra, máu tươi trực tiếp bắn ra, lúc đó được gọi là quyến rũ nhất.
Từ năm giờ rạng sáng đến mười một giờ tối, lúc ngủ còn có thể bị ép buộc đánh thức, thịt tươi, hoặc là bánh bột ngô, ngày thứ nhất đã có người không chịu nổi tuyên bố buông tha, Cố Diễn Sinh thật tốt số, chỉ cần ở bên trong phòng làm việc nhìn băng ghi hình huấn luyện.
"Xem ra muốn bảo vệ quốc gia là một chuyện không dễ dàng, nhìn những người hai mươi mấy tuổi này một chút, vẫn gọi là bộ đội đặc chủng, bị các người chỉnh đến khủng khiếp." Ngày hôm qua Cố Diễn Sinh nói thật không sai, bây giờ kỳ kinh nguyệt của cô đã tới rồi, đau đến hợp với tim gan cũng cùng đau.
"Nhan Thấm, lời của em nói, giống như anh chưa trải qua vậy." Cố Diễn Sinh rõ ràng đang cười, mặt mày cũng cong cong, chính lúc này anh dịu dàng cắt từng chút một mái tóc dài của cô, cô nhắm mắt lại, trên lông mi giống như có tóc rơi, trên cổ gáy có cảm giác nhột.
Trong nháy mắt Nhan Thấm không thể nói được gì, khuôn mặt trắng như tuyết, anh có kết quả thế nào ở trường quân đội, cô chưa từng nghĩ tới, cô chỉ biết khi anh xuất hiện ở trước mặt cô, anh đã là Thiếu tướng lục quân, anh đã là thiên chi kiêu tử (con cưng của ông Trời), cô chưa từng thấy anh chật vật hoặc nhận sai một lần nào. Cố Diễn Sinh này, cho dù là cả người đều máu, cũng còn lại dáng vẻ kiêu ngạo.
Cố Diễn Sinh dùng khăn lông trắng như tuyết bọc lại đầu của cô, móng tay của anh kéo chỗ cổ khăn lông ra, không cẩn thận chạm vào da của cô, móng tay của anh không dài, được cắt tỉa ngọn gàng, Nhan Thấm che cổ, âm thầm mắng: "Cố Diễn Sinh, anh rất phiền phức." Trong giọng nói của cô mang theo một chút quyến rũ, trong làn da trắng như tuyết có một chút đỏ ửng, lần đầu tiên Cố Diễn Sinh thấy dáng vẻ này của Nhan Thấm, trong con mắt nhanh chóng có một ngọn lửa.
"Cố Diễn Sinh." Nhan Thấm nổi da gà, kéo khăn lông ngẩng đầu nhìn anh, Cố Diễn Sinh nhìn cô, cô là điển hình mặt trái xoan, nho nhỏ, đôi mắt lại cực lớn, thẹn thùng e lệ, Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng nở nụ cười, vuốt lông mi của Nhan Thấm, cô cắn miệng môi dưới, Cố Diễn Sinh lập tức dán môi lên, sau đó dừng sức hôn.
Nguyễn Miên cắn bông băng liếc nhìn những binh lính bị trúng đạn, mặt không biểu hiện gì: "Không cho phép rút ra, tôi còn muốn tiếp tục làm kiểm tra, nếu không anh chết, sẽ thật sự không phải việc của tôi." Nguyễn Miên lộ ra hàm răng trắng tinh, rõ ràng đang mỉm cười, trong mắt lại có mùi máu tanh đang lưu chuyển: "Tôi mặc kệ trước đó anh là Thiếu úy gì đó, bây giờ anh nằm ở trên giường bệnh chính là bệnh nhân của tôi, tôi có quyền cũng có nghĩa vụ, cho nên, phải phối hợp nghe không?" Rõ ràng là dùng lời nhỏ nhẹ, nhưng máu tanh sương mù lại càng ngày càng dày đặc.