Nhan Thấm thật sự chưa từng tin tưởng một người như vậy, Cố Diễn Sinh đối với cô mà nói là một loại tồn tại vô cùng đặc biệt, cô sẽ không tin tưởng một người nào đó giống như tin tưởng Cố Diễn Sinh, nhưng cũng chính một người như vậy, hạ dược, lên giường, kết hôn trở thành người bạn đời thân mật nhất..
Cố Diễn Sinh cảm thấy mệt mỏi, xoa huyệt Thái Dương cười lạnh: "Nhan Thấm, nếu như em thật sự tin tưởng anh, chuyện Mộ Lương thì có là gì? Em ngàn lần đừng thử khiêu chiến tĩnh nhẫn nại của anh, mỗi một lần anh nhìn thấy em luôn tự cho là đúng, muốn dựa vào cái gọi là tình cảm thanh mai trúc mã, anh đều không có hứng thú với những thứ gì mà tình cảm anh em, thứ đồ gì lộn xộn đó, anh chỉ hiểu được, em là vợ của anh, em là mẹ của đứa con trong tương lai của anh. Em chẳng quan tâm anh bên ngoài có người phụ nữ khác, càng không quan tâm anh đang nghĩ gì, hoặc là lúc trước đừng gả, hoặc là lập tức đi theo anh cả đời."
Nhan Thấm nheo mắt, Cố Diễn Sinh nhức đầu, có người tới đây đỡ, anh liếc mắt một cái, trong mắt thoáng qua một tia sáng lạnh lùng, sau đó lại lười biếng nở nụ cười, đôi mắt tự nhiên nhếch lên, tương đối tà mị quyến rũ: "Nhan Nhan, đầu anh đau, giúp anh xoa bóp."
Suy nghĩ của Cố Diễn Sinh xưa nay khó đoán, Nhan Thấm cũng không muốn đoán, hơi nhếch môi trừng anh: "Bình thường bảo anh ít tức giận anh lại không nghe, hôm nay tốt rồi."
Cố Diễn Sinh cười, lúc trước phòng ngủ của anh toàn màu đen, bị ảnh hưởng, Cố Diễn Sinh quen chia phòng ngủ với vợ, lúc bắt đầu Nhan Thấm còn thở phào nhẹ nhõm, hôm nay Cố Diễn Sinh lại có xu hướng xâm nhập vào phòng ngủ của cô, phòng ngủ của cô trắng toát kỳ lạ, gần như có thể nhanh chóng làm con ngươi nhìn không rõ, hơn nữa ở trên bàn còn bày mảnh vải tơ tằm màu vàng bọc lấy từng hạt trân châu lớn, là Cố Diễn Sinh đưa, Nhan Thấm chuẩn bị thu gom đủ số lượng sẽ đi làm thành dây chuyền ngọc trai, chỉ là đáng tiếc, Tần Thì mới đưa cho cô một bộ đồ trang sức trân châu, từng hạt từng hạt lớn.
"Nhìn dáng vẻ của em thế này, phải sửa lại đưa em kim cương mới đúng." Cố Diễn Sinh nằm ở trên đùi Nhan Thấm, đầu tiên là nhẹ nhàng nói một câu, sau đó lười biếng cười.
Nhan Thấm cũng chẳng thích nhẫn kim cương, hoặc được khảm kim cương xung quanh, giống như trước kia cô thích nhìn chuyên gia người nước ngoài gia công những nguyên thạch kia, ở bên trong giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, kim cương bên dưới đôi bao tay màu trắng sáng lên kỳ lạ, Nhan Thấm là người phàm tục, thích mỗi một viên kim cương sáng lên trong đêm tối, trong két sắt của cô có viên kim cương lớn, mặc lệ là kim cương mà hồng phấn hay đá quý, đều chỉ còn chờ được khảm mà thôi.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Đúng vậy, em đặc biệt có năng lực, chờ anh thất thế, em sẽ lập tức ly hôn." Đầu ngón tay Nhan Thấm dịu dàng, cô không thích để móng tay dài, cảm giác món đồ kia sẽ hút lấy dinh dưỡng của mình, cho nên luôn đúng giờ tỉ mỉ cắt móng tay, hôm nay xoa huyệt Thái Dương cho anh, anh cũng chỉ cảm thấy ấm áp, sẽ không bị móng tay đâm vào.
"Nói như em vậy, xem ra anh còn phải nắm chặt quyền lực này không thả." Rốt cuộc Cố Diễn Sinh mệt mỏi, nheo mắt ở trên đùi cô ngủ thiếp, người đàn ông Cố Diễn Sinh này là một quái thai, trước kia anh cũng thích ở trên đùi cô ngủ, cô hơi để anh đến trên giường, hai mắt của Cố Diễn Sinh sẽ mở ra, trong mắt còn gần như có lạnh lùng thoáng hiện, lúc đó Nhan Thấm ngây người, cô chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của anh, mặc dù ngày thường luôn nóng này rồi đột nhiên thay đổi sang hư hỏng, nhưng sẽ không lạnh lùng trong nháy mắt như vậy. Sau đó Nhan Thấm mới hiểu được Cố Diễn Sinh sẽ bực bội rất nghiêm trọng khi thức dậy, ngay cả ông trời cũng không sợ, cho nên từ đó về sau Nhan Thấm cũng không dám để cho Cố Diễn Sinh ngủ ở trên chân cô nữa. Dù Cố Diễn Sinh tốt tính cầu xin, nói rằng sẽ không tức giận mỗi khi thức dậy nữa, Nhan Thấm cắn răng không đồng ý, cho dù Cố Diễn Sinh lấy kim cương hấp dẫn cô, cô cũng nói không.
Sau nhiều năm như vậy, Cố Diễn Sinh lại ngủ ở trên đùi Nhan Thấm lần nữa, Nhan Thấm không biết hiện tại tâm trạng của mình thế nào, tất nhiên Cố Diễn Sinh khốn kiếp, làm nhiều chuyện bỉ ổi như vậy, nhưng từng chữ từng câu của anh cũng không nói sai, anh thừa nhận tất cả chuyện mình làm, Nhan Thấm trăn trở suy nghĩ chuyện này, cảm thấy dường như đầu cũng muốn nổ tung, coi như không thể ở cùng nhau thật vui vẻ, nhưng cũng không đến nỗi biến thành như thế, rốt cuộc Cố Diễn Sinh là người thế nào, Nhan Thấm không dám nói mình đều hiểu hết cả mười phần, nhưng nếu thật sự trôi qua tốt đẹp, cũng khó.
Cố Diễn Sinh, chuyện này tôi nhẫn nhịn, tôi cũng chấp nhận, không phải không có lỗi, chỉ tôi cảm thấy, cũng cho rằng, cuộc sống có thể giản lược thì sẽ đơn giản.
Hơn nhiều năm sau Nhan Thấm nhớ lại chuyện này, phát hiện thế sự vô thường như vậy, không phải bạn nghĩ, không phải bạn cam chịu, không phải bạn cảm thấy như vậy cũng tốt, chuyện sẽ biến thành như vậy, Thiên Hồi Bách Chuyển (thay đổi liên tục), đều là tự bản thân mình đang liều mạng so với chính mình, sau đó không chịu hết hy vọng, sau đó rốt cuộc đến tuyệt vọng.
Sau khi Cố Diễn Sinh tỉnh lại, anh ngủ không quen lắm, tỉnh lại thì nhìn thấy Nhan Thấm dùng một dáng vẻ vô cùng kỳ quái nhìn mình, anh nắm thấy một chút tóc, sợi tóc đen nhánh nằm ở trên đầu ngón tay anh sinh ra một loại cảm giác triền miên kỳ lạ, anh khẽ cười, hàm răng trắng tinh kỳ lạ: "Gần đây anh muốn ra nước ngoài, không biết có thể trở về trước năm mới hay không nữa."
"Được." Nhan Thấm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Anh ra nước ngoài làm cái gì?"
"Diễn tập quân sự, anh là quân nhân, quên rồi sao?" Cố Diễn Sinh đứng dậy, nhìn anh như vậy ngược lại thật không giống như người cầm binh, nào có người xinh đẹp như vậy, nhưng sự lợi hại của anh tất cả mọi người đều biết, nhỏ tuổi nhất, nắm giữ chức Thiếu tướng, lên Baidu Google một cái cũng có thể tùy thời tra được, phương diện chính trị vẫn có một ít kiêng kỵ, Nhan Thấm cũng không tiện hỏi, ngược lại Cố Diễn Sinh không kiêng kỵ cái gì, chợt giống như nhớ tới một ít chuyện gì đó: "Gần đây khủng hoảng tài chính thật nghiêm trọng, em chơi cổ phiếu không có việc gì chứ?"
"Gần đây bởi vì khủng hoảng tài chính nhưng tiền bạc của em không tổn thất gì, nhưng những khách hàng của em thì thảm, lúc đó khuyên bọn họ thu tay lại không muốn, hôm nay xảy ra chuyện lại quấn lấy em." Có lúc Nhan Thấm thật sự rất bội phục những người đó, sau khi đổi lại cổ phiếu còn có thể tìm được, tối thiểu cô tốt hơn nhân viên nghiệp vụ trong ngân hàng nhiều, khách hàng của cô không phải không có nhảy xuống từ tầng sáu mươi, trực tiếp phơi thây tại chỗ, cảnh sát đều nhúng tay, bởi vì quan hệ với Cố Diễn Sinh, ngược lại vẫn chưa tìm tới cô, bởi vì dáng vẻ này của cô làm thật sự không dám lại gần.
Cố Diễn Sinh nheo mắt: "Lần này toàn thế giới đều lỗ, em chơi cổ phiếu không bồi thương?"
"Ý của anh là rất muốn em bồi thường, Cố Diễn Sinh, anh không nhìn thấy, những người được gọi là sẽ đầu tư sẽ quản lý tài sản, muốn tiền, mỗi ngày đều đỏ con mắt nhìn máy vi tính, 24h không ngừng, mỗi ngày đều chờ cái gọi là anh hùng xuất hiện cứu vớt, người táng gia bại sản không phải số ít." Nhan Thấm học đúng là khoa tài chính, bởi vì chỉ chơi cổ phiếu, không kiếm được lời, cũng không bồi thường lớn.
"Ngược lại anh thật sự rất muốn nhìn dáng vẻ đổ máu của em ngay tại chỗ." Cố Diễn Sinh cười như không cười, hạt ngọc nằm trong tay là hạt trân châu rất tròn, rất lớn.
"Vậy không phải là anh sẽ khóc đến chết sao." Nhan Thấm mím môi cười: "Em là thanh mai trúc mã của anh đấy." Hai chữ cuối kéo rất dài, trong mắt cũng có ý cười.