-Cô... Cô..!- Hắn lắp bắp, tay chỉ vào nó vẫn còn đang cứng đơ người, dù đã chuẩn bị tinh thần cho sự trùng hợp này.
-Hàn Dương! Con không được chỉ tay như vậy! Giới thiệu với con, đây là giađình ông Lam, bạn chí cốt của ta, sở hữu tập đoàn Lam Y Vũ không hềnhỏ.- Ông Mạc trầm trầm.
-Kính chào Lam chủ tịch! Kính chào Lam phu nhân!- Hắn cúi xuống, hôn lên mubàn tay mẹ nó làm nó tức điên. Hắn có đúng là người đã ném tiền vào mặtnó hôm nay không chứ?
-Con cứ gọi chúng ta là ông bà Lam được rồi!- Ba mẹ nó mỉm cười
-Con có nhìn thấy cô bé kia không? Đó là Lam Y Linh- con gái út của gia đình nhà ông Lam. Chúng ta sẽ rất vui nếu con có thể kết thân với cô bé đó.- Bà Mạc chỉ tay vào nó vẫn đang mắt tròn mắt dẹt.
”C..Cái gì mà kết thân chứ...? Thì là cậu con trai mà Mama nói là tên này sao?!”
-Xem nào Y Linh, con đã rất hào hứng khi mẹ nhắc đến cậu ta mà? Sao giờ con trầm thế?- Bà Lam bật cười
-Con không có!!- Nó nhăn nhó. Nó muốn rút lại mấy suy nghĩ lúc đấy.
-Được rồi. Được rồi! Để xem nào! Linh Linh, cháu học lớp nào.- Ông Mạc hiền từ.
-Dạ cháu học lớp 8A.
-Thế còn con? Dương Dương?
-Con cũng... Lớp 8A ạ...
-Thì ra là 2 con cùng lớp sao? Haha! Chắc là quen biết hết rồi nhỉ!!- Ông Lam cười.
-2 đứa chắc gặp nhau ở lớp rồi phải không? Quen biết nhau cả rồi mà cứ để chúng ta giới thiệu mãi...
-Con không quen cậu ta!..- Giọng nói nhẹ nhàng mà vang lên như sấm sét. Đôi mắt xám mơ hồ lạnh lẽo.
Phải rồi, người hôm nay nó đưa vào viện, người đã ném tiền vào mặt nó và làm nó xấu hổ giữa chốn đông người... Không phải là tên tóc vàng đang cư xử lịch thiệp kia.
Hắn đanh mặt, môi giật giật...
Cô ta vừa nói cái gì cơ..?”
-Ơ kìa, hôm nay 2 con đi học không gặp nhau sao.- Bà Lam hỏi.
-Không ạ!- Y Linh chắc nịch. Hôm nay nó đi học thực sự không gặp hắn mà.
-Hàn Dương? Con còn không mau giải thích?- Ông Mạc nhìn hắn khó hiểu.
-Hôm nay Lâm Sơn vào viện, con đến chăm cho nó!- Hắn luống cuống.
-Lâm Sơn bị sao vậy con?- Bà Mạc lo lắng.
-Nó bị ngã xe, con đến chăm thôi, giờ không sao rồi ạ! Chương trình học dù sao con cũng hoàn thành rồi.- Hắn trầm trầm.
Im lặng... 1s... 2s...3s....
-Ô hoho! Hàn Dương! Cháu quả là 1 người bạn tốt. Y Linh được làm bạn vớicháu quả là rất may mắn!- Ông Lam cười phá lên, bà Lam cũng cười theo.
-Ông cứ quá khen!- Ông Mạc cũng bật cười.
”ÔI GIỜI ƠI!!!”
Tay nó nắm chặt nổi cả gân, run run. Nó muốn hất tung cái bàn trà này lênvà cho hắn 1 cước vào mặt. Hắn diễn quá hoàn hảo. Cái gì mà nghỉ họcchăm bạn? Cái gì cơ??
Aaaaaa..!! Thật tức chết mà!!
Từ người làm nó khóc chiều nay, trở thành con người hoàn hảo không tì vết trong mắt bố mẹ nó...
Nó cắn chặt môi, liền bị anh nhìn thấy.
Anh mỉm cười, kéo tay nó làm nó mất đà ngã xuống đùi anh. Anh liền mỉm cười vuốt tóc nó.
-Anh hiểu mà!- Anh thì thầm.
-Được rồi, Hàn Dương, con lên thay đồ đi! Ta để quần áo trên bàn học của con. Chúng ta ra xe. Con nhanh chân lên!- Bà Mạc nhắc.
-Vâng!- Hắn bước lên cầu thang rồi mất tăm.
-Trong lúc chờ Tiểu Dương, mời mọi người ra vườn chơi.- Bà Mạc mỉm cười hiền hậu.
Nó bước theo cả đoàn ra vườn.
Khu vườn giờ được thắp đèn mờ ảo, đẹp quyến rũ kì lạ.
Cơn gió lùa vào mái tóc nó. Mái tóc tím tung bay.
Ánh sáng đom đóm lập loè không thể rọi sáng cho những suy nghĩ miên man.
Nó cùng mọi người ngồi xuống những chiếc ghế đá hình khúc cây, xếp xung quanh 1 chiếc bàn đá.
Nó ngồi chống cằm nhìn ra xa. Anh để ý tất cả...
Anh đã nhớ ra cậu bé này là ai...
Không đơn giản chỉ làm nó khóc vào hồi chiều, mà còn là 1 phần trong nguyên nhân gây ra căn bệnh của nó. 3
Anh nhếch môi... Trái Đất quả thật rất tròn...
***
Yu: 2 con người cùng thích nói dối!!!