1 tháng sau
Cũng may lần đó viên đạn chỉ cách tim của Anh Lạc 3 cm, nên có thể qua được ải. Hiện giờ đã được đón về nhà để nghỉ ngơi. Nhiếp Khuynh Ngang tuy mỗi ngày đều ở lại chăm sóc cho cô nhưng cả hai cũng chưa mở miệng giải quyết chuyện tình cảm của mình, cứ như gần như xa khiến cho mọi người nhìn thấy cũng tức.
Bạch Mai cũng Nhiếp Hùng sau chuyện đó cũng đã ra tòa đầu thú, vì sự việc năm đó đã qua rất lâu, lại rất lớn nên tòa đã phán xét tội, Nhiếp Hùng chung thân vì giết người. Bạch Mai 15 năm tù vì là đồng lõa cấu kết giết người, bắt cóc. Mộ Dung Địch cũng được khai ra bà ta được Anh Lạc quyết định giao cho pháp luật xử lí tòa tuyên án tử hình với nhiều tội danh hình sự không kể hết.
"Em muốn đi dạo một chút" Anh Lạc ngồi trên giường ngước mắt nhìn người đàn ông dạo này rất hay mặc áo sơ mi trắng, nhớ lúc trước lúc nào cũng mặc có mỗi một màu đen chán ngắt.
"Được" Nhiếp Khuynh Ngang đang cắt cho cô một quả táo nghe thấy vậy liền bỏ xuống đứng lên đỡ cô.
...
Hai người đi dạo hóng mát trong hoa viên bệnh viện, nhưng lại không hề nói với nhau một câu nào. Đi được một lát, sợ cô mệt anh đỡ cô ngồi xuống một cái ghế đá gần đấy.
Hôm nay gió mát thổi vào mặt khiến cô tươi tỉnh hơn một chút.
"Anh có hận em không, vì em mà ba mẹ anh phải vào tù" Cô nhắm mắt hóng mát, môi mấp máy hỏi.
"Sao em lại nghĩ vậy?" Nhiếp Khuynh Ngang hỏi.
"Vì khi em biết bố mẹ mình bị bọn họ giết em cũng như vậy"
"Giống nhau sao? Bố mẹ em là do ba mẹ anh hãm hại, còn ba mẹ anh vào tù là vì bọn họ tự nguyện bọn họ muốn trả giá cho những việc họ đã làm"
"Anh nghĩ vậy sao?" Cô quay sang giương đôi mắt to tròn nhìn anh. Trông cô lúc không trang điểm lại càng xinh đẹp hơn.
"Còn Tôn Thành Thắng, Mộ Dung gia thì thế nào rồi?" Thấy anh im lặng cô cũng không bám mãi một chủ đề mà lái sang chuyện khác.
"Tôn Thành Thắng bị bắn chết, Mộ Dung Đức đã bị Thượng Quan Dực cùng Lăng Thiếu Phàm tố giác mọi tội danh, cách chức bị tống vào tù. Cả Mộ Dung gia cũng bị truy cứu cả thảy đã trừng trị thích đáng" Nhiếp Khuynh Ngang sơ lược kể lại cho cô nghe.
"Ừm, thượng tướng Tổng bộ tham mưu Thượng Quan Dực là bố của chị Thượng Quan Dao à?"
Anh gật đầu.
Thảo nào cô lại thấy tác phong của chị ấy chuẩn mực như vậy không giống một người trong giới hắc đạo như Tôn Bách chút nào.
Không khí lại trở về yên lặng, nhìn nhau rồi không nói gì cứ thế trở bề phòng.
***
Trại giam
"Số 9065 có người nhà đến thăm"
"Số 9080 có người nhà đến thăm"
Bạch Mai, Nhiếp Hùng hai người ngồi ở hai trại giam nam, nữ khác nhau đều bị gọi đi.
Bước đến phòng, khi thấy là Anh Lạc cùng Nhiếp Khuynh Ngang đến gặp bọn họ thì lại do dự không muốn vào, lúc đến đây đã biết trước nhưng vẫn là không có dũng cảm gặp cô cùng anh. Lúc trước khi Tuyết Ánh vào gặp bọn họ cũng không sợ hãi như bây giờ.
"Mau vào đi, chỉ có 10 phút" Cảnh sát bên cạnh thấy bọn họ lề mề liền nhắc nhở.
Lúc này cả hai mới bước vào.
Cô cùng anh ngồi đối diện hai ông bà mà không lên tiếng cứ thế im lặng nhìn nhau.
"Cái đó... Tôi muốn xin lỗi cô" Bạch Mai lên tiếng đầu tiên, ngập ngừng nhìn cô.
"Bà đã đi gặp bác sĩ tâm lí chưa?" Cô nhìn bà ta hỏi, cô biết tâm lí của bà ta là do bị thời gian tạo thành nên hiện tại càng sớm càng tốt nên chữa trị.
Bạch Mai lắc đầu cúi thấp.
"Con sẽ để người đến chữa cho mẹ, bất kì khi nào mẹ muốn" Nhiếp Khuynh Ngang thấy cô trừng mắt nhìn mình thì lúc này mới lên tiếng.
"Ông không có gì muốn nói với tôi sao?" Anh Lạc lại chuyển sang nhìn Nhiếp Hùng.
"Tôi... tôi..." Ông ta ngập ngừng.
"Thôi được rồi không muốn nói thì thôi vậy. Hai người ở đây có thể cố gắng cải tạo, tôi đã hỏi một chút về tình hình của hai người, bên trên nói nếu thấy hai người tiến bộ vượt bậc thì sẽ giảm án" Nói đến đây, cảnh sát bên ngoài cũng đi vào.
"Hết thời gian, đi thôi"
Bạch Mai cũng Nhiếp Hùng gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi mất, Nhiếp Hùng còn hơi dừng lại mở miệng nói:
"Xin lỗi và rất cảm ơn"