"Nhưng hình như bọn chúng không có ý định ra tay trên đường lớn này, mà muốn dồn chúng ta về con dốc phía trước" Lăng Hách quan sát những chiếc xe đang kiềm chặt bọn họ mà nói ra phán đoán.
"Cố An Ngôn, bây giờ anh có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi" Anh Lạc vỗ vỗ bờ vai vì căng thẳng mà cứng ngắc của Cố An Ngôn. Nói thật tình trạng bây giờ cô đang gặp phải cũng có nguy hiểm hơn khi ở trong tộc người Hunza một chút đấy, à không mà là rất nguy hiểm nhưng cô cảm thấy không sợ một chút nào. Vì nếu bây giờ mất bình tĩnh sẽ chỉ đưa ra phán đoán sai lầm, đây chính là một trong những bài học mà lúc nhỏ Nhiếp Khuynh Ngang đã từng dạy cô.
"Lăng Hách, anh cứ theo ý bọn họ mà thẳng đến con dốc phía ấy đi, rồi ngừng lại" Rồi cô bình tĩnh quay lên nói với Lăng Hách.
"Được" Không hiểu sao anh ta lớn bằng tuổi này rồi lại có thể hoàn toàn tin tưởng một con nhóc nhỏ tuổi hơn thiếu gia nhà mình. mà còn răm rắp nghe theo.
[Có nghe không, không được lỗ mãng hành động nữa. Đi theo bọn chúng đi] Lăng Hách lại thông qua thiết bị kết nối với hai người cuối cùng còn lại đang đi theo bọn họ.
Tiếng súng bên ngoài vẫn cứ vang lên đều đều nã về phía xe của bọn người Anh Lạc, nhưng nếu để ý kĩ thì những viên đạn được bắn ra đó không hề có ý sát thương người bên trong xe, vì có thể diệt được toàn bộ người của Cố gia mang theo cũng là không tầm thường, mà nó chỉ đại khái bắn tên mui xe, bánh xe.
Chạy đến dốc lớn trước mặt, đèn đường càng lúc càng ít dần đến không còn nữa. Đường chạy cũng ngày càng gồ ghề, mà nhiều chiếc xe lại đuôi nối đuôi vây quanh một chiếc xe tiến về phía trước. Người của bên kia cũng đã ngừng nã đạn về phía họ.
Lại chạy thêm một đoạn đường nữa, bọn họ cứ như là bị vờn cho quay một vòng. Giống như là đoàn xe đi tiễn bọn họ mà nhàn hạ đi sát bên cạnh.
"Này, Cố An Ngôn người của nhà anh phải rèn luyện lại một chút rồi đấy. Đã là vệ sĩ thì không nên chỉ biết lái xe, bắn súng, ngày ngày trưng ra cái bộ mặt lạnh băng, cố tỏ ra là mình ngầu, mình đáng sợ nữa" Rồi bỗng dưng cô nói một câu đầy ẩn ý.
"Nhiếp Anh Lạc, tôi gọi cô một tiếng tiểu thư tức là tôi còn tôn trọng cô. Tốt xấu gì bọn họ cũng đã xả thân bảo vệ cô, do chính tôi một tay huấn luyện làm sao năng lực có thể... coi thường được" Nghe cô khinh thường người của mình như vậy, Lăng Hách liền nóng nảy nhưng chỉ khi nói ra những lời đó anh ta mới cứng đờ suy ngẫm lại một vấn đề rất vô lí.
Phải, lần này bọn họ lập nên kế hoạch này. Tức là đã chọn ra tinh anh trong tinh anh, dốc toàn lực để bảo vệ cô. Mà người của Mộ Dung gia lại không thể nào lợi hại một cách bất ngờ như vậy, ban đầu nhân lực hai bên cũng được xem là đồng đều. Nhưng chỉ trong tích tắc lại bị giải quyết hết chỉ còn lại hai tên, còn là hai tên có trình độ tệ hại nhất về các hạng mục huấn luyện của anh ta nữa chứ. Điều này chỉ cỏ thể kết luận lại thành một vấn đề.
"Cố gia các anh đã nuôi dạy gian tế bao nhiêu năm rồi, Lăng Hách?" Anh Lạc cũng không kiêng kị mà nói, rồi hếch mặt về một cái đồng hồ được để gần tay lái.
"Em đang nói gì thế, bên anh có gian tế. Cái này là cái gì?" Cố An Ngôn vẫn rất ngốc nghếch hỏi lại cô, rồi nhìn về phía đồng hồ đang nhảy giây mà bất giác lạnh sống lưng.
Lăng Hách lúc này mới để ý mà nhìn qua, nhìn thấy con số chạy giây bất thường trên đồng hồ mà đáy lòng anh ta run lên.
"Là... bom" Anh ta khó nhọc nói.
"Dừng tại phía trước đi, giây trên đồng hồ chỉ là muốn hù dọa chúng ta thôi, thực tế công tắc nằm trên tay người phụ nữ ở chiếc xe phía trước" Cô cười nhạt.
"Làm sao cô biết được điều này?" Lăng Hách nhìn một hồi sau khi xác định được đúng như lời cô nói, liền nhanh chóng hỏi lại cũng là câu hỏi trong lòng của Cố An Ngôn.
"Anh đừng quên, tôi dù không tiếp xúc với ngành hàng của Nhiếp thị nhiều, đặc biệt là các mặt hàng vũ khí nhưng tôi cũng rất thích chế tạo 'bom mùi hương', nên cũng đã đặc biệt chuẩn bị cho mình một vài kiến thức chuyên sâu" Anh Lạc như chẳng có gì to tát mà nói.
Lăng Hách nghe thấy như vậy mà chỉ muốn đập cho cô một trận, nếu cô không phải đối tượng của thiếu gia thì tốt rồi. Có biết một người như anh ta học kiến thức về bom điện tử, bom hạt nhân,... đặc biệt là những loại bom như thế này muốn chết đi sống lại vẫn là chỉ có một số người có thể nhìn sơ qua liền phân biệt được loại bom này. Vậy mà cô bảo chỉ tùy tiện tìm một vài kiến thức để chế tạo bom của cô ta là có thể nhìn ra.
Xe càng đến gần, người phụ nữ xinh đẹp phía trước liền hiện rõ trước mắt. Da dẻ phải nói là bảo dưỡng rất tốt, nếu như không để ý đuôi mắt sắc sảo còn có vết nhăn thì thực sự sẽ không nhận ra được người phụ nữ trước mắt là bằng tuổi Bạch Mai.
Xe dừng lại, Anh Lạc vấn một tay chống lên thành cửa hướng đôi mắt về phía trước. Lăng Hách định mở cửa đi ra ngoài thăm dò trước tiên nhưng mới phát hiện cửa mở có thế nào cũng không ra, lại đổi sang của bên ghế phụ cũng không được, Cố An Ngôn bên dưới cũng mở cửa mà không được.
"Gà nhà các anh nuôi cũng được đấy chứ, còn có thể cắn ngược lại gài bẫy, qua mắt cả chủ" Đôi mắt to tròn của cô giờ đây lại phủ đầy khí lạnh, nồng nặc mưu mô cùng toan tính.
Hai người đàn ông cũng chỉ biết im lặng, vì như lời cô nói quả thực bọn họ đã bị qua mắt hoàn toàn. Đến cả người lớn tuổi nhất, làm biết bao nhiêu là chuyện lớn nhỏ cho Cố gia như Lăng Hách cũng không thể tin nổi mình có ngày lại bị chính người của mình gài bẫy.