Sau khi kì nghỉ hè bắt đầu, hai người đều bận rộn việc riêng, hoàn toàn không thể gặp nhau ở thành phố H cho đến cuối tháng 7. Nhưng cả hai mỗi ngày vẫn giữ liên lạc bằng cách nhắn tin hoặc gọi điện thoại, dĩ nhiên tương tác trên weibo càng thường xuyên hơn. Hai người công khai tương tác ở khu vực bình luận, mối tình trước đây của Tiêu Chiến nhìn thấy, lập tức gọi điện đến chất vấn một cách vô lý. Anh liền dứt khoát nói thẳng chuyện mình đang yêu đương, để đối phương đừng tới làm phiền nữa. Tiêu Chiến cũng dùng cách tương tự để từ chối hết thảy những đối tượng có ý định tán tỉnh bên cạnh mình.
Tiêu Chiến ở phương diện tình yêu trước giờ luôn không dứt khoát cắt đứt, không muốn làm người xấu cự tuyệt người khác, càng muốn hưởng thụ sự quan tâm của các vệ tinh xung quanh. Tựa như chỉ khi có người ở bên cạnh toàn tâm toàn ý yêu thương anh, thì khoảng trống sâu thẳm trong tâm hồn mới được lấp đầy.
Sau khi cùng Vương Nhất Bác xác định quan hệ, Tiêu Chiến mới thật sự hiểu rõ người này cùng những vệ tinh quanh mình hoàn toàn khác biệt. Người khác hận không thể 24 giờ chiếm cứ bên cạnh anh. Nhưng Vương Nhất Bác ngược lại, trừ phi có việc cần liên lạc, nếu không một ngày sẽ chỉ có vài ba tin nhắn gửi đến.
Điều khiến Tiêu Chiến không nói nên lời nhất, là khi xem lại lịch sử trò chuyện của cả hai, phần lớn đều là do anh chủ động bắt chuyện. Dường như từ ngày hai người quen biết nhau, Vương Nhất Bác đã luôn như vậy, hay là nói, hắn ở trước mặt bất kì ai cũng đều sẽ như vậy. Điều này không giống với cách "yêu" của người khác, khiến Tiêu Chiến bất giác tự hỏi "Em ấy có thật sự thích mình không?". Nhưng trái lại, đây cũng chính là điểm khiến Tiêu Chiến bị thu hút, muốn ngừng mà không được.
Hai người gặp nhau vào một đêm hè cuối tháng 7, cùng ăn tối, xem《Transformers 3》.
Hồ sơ cá nhân của Vương Nhất Bác đã được lưu trữ trong hệ thống của đội chống ma túy thuộc cục cảnh sát thành phố. Sau khi báo danh liền bắt đầu tiếp nhận huấn luyện tâm lý cùng kĩ năng đánh cận chiến chuyên nghiệp. Mỗi ngày đều trải qua trong trạng thái mỏi mệt từ thể chất đến tinh thần. Nhưng chỉ cần có chút thời gian nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác sẽ nhanh chóng lấy điện thoại ra liên lạc với Tiêu Chiến, chỉ là tất cả những việc này, hắn đều không kể tường tận với anh.
Cũng giống như lời cảnh báo thân thiện của bạn cùng phòng về việc "không cự tuyệt bất kì ai tiếp cận", hay những tương tác ái muội trên weibo..., sau lời tỏ tình thẳng thắn và suy nghĩ kĩ càng của Vương Nhất Bác, những gì còn đọng lại chỉ là sự bao dung cần thiết.
Sau khi biết rõ những ưu điểm và khuyết điểm của Tiêu Chiến, hắn mới có suy nghĩ muốn thử một lần. Mặc dù, hắn biết cả hai trên nhiều phương diện có rất nhiều mâu thuẫn khó có thể dung hòa. Nhưng Vương Nhất Bác tin tưởng, chỉ cần cảm thấy xứng đáng, mọi thứ đều sẽ có hi vọng, thời gian sẽ trả lời tất cả.
"Sao em lại đen đi nhiều vậy!"
"Trong cục mỗi ngày đều huấn luyện người mới, hai ngày này mới bắt đầu được nghỉ."
"Sao cơ?!"
Tiêu Chiến tay cầm bắp rang, tay cầm vé xem phim, nhìn qua như đang đi phía trước Vương Nhất Bác, trên thực tế, nửa thân trên đã dính sát vào người hắn.
Nói đùa, hai người vừa ở bên nhau đã bị chia cách gần 3 tuần mới được gặp mặt. Nào có chỉ đơn giản dừng lại ở tiểu biệt thắng tân hôn, Tiêu Chiến tưởng chừng muốn lập tức động phòng luôn đây này.
"Em chưa nói với anh à?"
"Nói bao giờ? Anh còn tưởng em bận quá, hay là..."
Vương Nhất Bác đưa tay bóp nhẹ phần sau gáy nhạy cảm của Tiêu Chiến, khiến anh phải rụt vai lại.
"Hay là gì?"
"Không có gì."
"Hay là em không yêu anh nhiều như vậy." Tiêu Chiến cảm thấy lời này ai nói ra là người đó nhận thua, anh chỉ đành nhanh chóng chuyển đề tài.
"Em có xem hai phần trước của Transformers không?"
"Không nhớ lắm, anh xem hết rồi à?"
"Dĩ nhiên! Anh rất thích xem phim nha, hơn nữa còn xem đi xem lại, mấy chục lần cũng không thấy chán."
"Biết đâu phim mới sẽ hay hơn?"
"Anh cũng biết, nhưng rất khó để đi bước đầu tiên bắt đầu xem một bộ phim mới."
Vương Nhất Bác nghe vậy, trầm ngâm nhìn anh, tay cầm lấy bắp rang, ném một viên vào trong miệng.
"Hôm nay lại có thể đi xem?"
"Đâu giống nhau, đây là đang hẹn hò..."
Tiêu Chiến vừa buột miệng nói xong liền im bặt, bất giác siết chặt tấm vé xem phim trong tay, cứ cúi đầu nhìn mũi chân đi về phía trước. Vương Nhất Bác sững sờ trong giây lát rồi đột nhiên nhét lại bắp rang cho Tiêu Chiến, rút điện thoại ra nhanh chóng lướt, nói không ngừng như bắn liên thanh:
"Còn vài bộ phim em cũng có hứng thú, tháng 8 có [Thiết thính phong vân 2], [Mật mã gốc]; tháng 9 có [Captain America]; tháng 10 có [Sự trỗi dậy của hành tinh khỉ]; cuối năm còn có [Ba chàng ngốc], [Long môn phi giáp], [Kim lăng thập tam thoa], [Trí thủ uy hổ sơn]......"
"Dừng! Cảnh sát Vương muốn chuyển nghề sang làm nhân viên bán vé rạp phim hả?"
"Bác sĩ Tiêu dành chút thời gian xem phim cùng em, nhất định sẽ có bộ anh thích."
Vương Nhất Bác cúi xuống thì thầm bên tai Tiêu Chiến, trong khi tay vẫn đang nhéo nhẹ vành tai nhạy cảm của anh. Hai người đánh qua đánh lại như trẻ con 3 tuổi, nháo đến khi cùng nhau vào phòng chiếu.
Bộ phim khoảng 2 tiếng rưỡi cùng dàn siêu xe và mỹ nhân, kết hợp với những pha hành động hoành tráng, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu "bá chủ phòng vé". Tiêu Chiến dễ hòa mình vào bộ phim, đi theo cảm xúc vui buồn của diễn viên và mạch truyện. Mà Vương Nhất Bác bên cạnh biểu cảm trên mặt lại không chút thay đổi, chỉ khi Tiêu Chiến nhỏ giọng cảm thán, hắn mới khẽ mỉm cười.
"Vương Nhất Bác! Em cảm thấy Rosie thế nào? Anh còn cho rằng cô ấy chỉ là "bình hoa", kết quả lại ngầu như vậy! Bumblebee vẫn nói nhiều thế a. Em thích Autobot nào? Anh thích..."
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm lấy cánh tay nói không ngừng, khiến hắn gần như không thể xen vào. Chỉ cần hắn hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của người bên cạnh, anh ấy còn đang hươ tay múa chân diễn tả như đứa trẻ. Đó là một Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác chưa từng được thấy qua.
Đi dạo suốt một đường trên phố, Tiêu Chiến mới nhận ra Vương Nhất Bác nãy giờ chỉ cười không nói, anh hơi khựng lại, nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn. Lúc này, đôi chân mang giày Martin của Vương Nhất Bác đang khẽ cọ vào mặt đường xi măng, tay hắn nhẹ xoa gáy, không biết để giảm đau nhức hay đang căng thẳng.
"Bạn học cấp 3 nói tuần sau đi biển chơi, đều dẫn theo người nhà tham gia. Anh có muốn đi cùng em không?"
"Dẫn theo người nhà?"
"Em không có ý định giấu diếm điều gì, đây cũng đâu phải chuyện xấu."
"Trời ạ, Vương Nhất Bác, bọn họ sẽ chấp nhận sao?"
"Em cần quan tâm bọn họ nghĩ gì à?"
Tiêu Chiến còn định nói gì đó, nào ngờ bị lời nói của Vương Nhất Bác làm cho nghẹn họng, khẽ cắn răng nói: "Đi chứ! Em không sợ, tại sao anh phải sợ!"
Từ nhỏ, Vương Nhất Bác đã học nội trú tại thành phố G. Nhóm bạn học cấp 3, cả nam lẫn nữ tầm 10 người hẹn tập trung ở đây, cùng lái xe đến bờ biển. Tiêu Chiến ban đầu còn lo lắng, bất an, dáng người cao gầy cứ núp sau lưng Vương Nhất Bác. Mãi đến khi mọi người thi nhau gọi "anh dâu, anh dâu", anh mới vừa giận vừa buồn cười, dần cảm thấy an tâm hơn.
Đoàn người vừa đến biển đã nhận phòng khách sạn. Việc Vương Nhất Bác vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ không dậy nổi cũng không khiến bạn học ngạc nhiên. Lúc này, Tiêu Chiến mới biết Vương Nhất Bác, người thường cần ngủ ít nhất 10 tiếng mỗi ngày, bị việc huấn luyện nghiêm khắc trong cục hành hạ mấy tuần lễ, so với mất ngủ càng đau khổ hơn gấp mấy lần. Lần này có được kì nghỉ, quay lại thời gian sinh hoạt bình thường, hắn liền tranh thủ đánh một giấc thật ngon.
Tiêu Chiến rảnh rỗi không việc gì làm, xỏ dép lê đi ra bãi biển, còn chưa đi được vài bước đã bị hai bạn học nữ thần bí chặn lại bắt chuyện. Hỏi tuổi tác, hỏi chuyên ngành, hỏi quê quán, cuối cùng không nhịn được hỏi đến vấn đề mấu chốt.
"Chiến ca, hai người quen biết nhau thế nào vậy? Không đúng, tụi em muốn biết hai người làm sao lại ở bên nhau ấy. Quan trọng là Nhất Bác theo đuổi anh bằng cách nào!"
"Tụi em chưa từng nghĩ Vương Nhất Bác sẽ hẹn hò. Lúc học cấp 3 còn cho rằng cậu ấy thích nam! Hừ! Cậu ấy đúng là thích nam thật."
Hai nữ sinh mắt sáng lấp lánh, quyết tâm lôi kéo Tiêu Chiến hỏi cho ra lẽ.
====//====
Rủ người ta đi biển mà tới nơi lăn ra ngủ, tức cái lồng ngực(;¬_¬)