Tối hôm đó, Tiêu Chiến chạy trốn như bay về trường với mái tóc hãy còn ướt. Một người ngày thường đanh đá, tùy ý như anh, ở trước mặt Vương Nhất Bác nói sợ liền sợ. Tiêu Chiến ngồi trong kí túc xá, vừa ghi chép video y khoa, vừa suy nghĩ sao bản thân không tìm cách ở lại qua đêm chứ? Biết đâu mối quan hệ của hai người sẽ có tiến triển sau đêm nay.
Loại chuyện này, hay nói đúng hơn là loại chiêu trò này anh đã sớm gặp qua, thuận nước đẩy thuyền là loại ít hao tâm tổn sức nhất. Thế nhưng, cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều cố tình giữ chút khoảng cách khi thân mật với đối phương.
Tiêu Chiến lắc đầu, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh, tập trung vào màn hình lần nữa. Số ghi chép dày cộp trên bàn đã sắp dùng hết, những cuốn sổ ghi chú mới đã được chuẩn bị sẵn sàng. Trong sổ có những phân loại, chỉnh sửa, suy luận của riêng anh, đồng thời anh còn sử dụng các giấy ghi chú khác màu để đánh dấu từng phần trong sách, thuận tiện cho việc tìm kiếm, đọc và ôn lại kiến thức sau này. Học tập đối với anh là chuyện cả đời, sẽ không tạo thành gánh nặng và áp lực.
Về điểm này, Tiêu Chiến lại khá thích hợp để trở thành bác sĩ.
====//====
Ngày mà kì nghỉ hè cuối cùng của đại học đến, các cảnh sát tương lai đã bắt đầu đem một số hành lý về nhà. Khi đó, mỗi người đều mang trong mình hoài bão muốn truyền giáo chính nghĩa cho thế giới, như thể kết thúc thời sinh viên càng sớm thì càng có thể nhanh chóng tự lập, đảm đương nhiệm vụ. Chỉ là phần lớn thời gian, mọi người chưa thực sự đem câu nói: "Mỗi người trong xã hội là một cá nhân nhỏ bé nhưng lại không thể khuyết thiếu." suy nghĩ cho thấu đáo.
Vương Nhất Bác bước ra khỏi căn phòng trong cùng của tòa nhà văn phòng, tiếng bước chân đều đều vang vọng giữa hành lang không một bóng người.
Vương Nhất Bác buổi sáng vừa chạy bộ xong đã nhận được tin nhắn của giáo viên phụ trách, muốn hắn đến văn phòng một chuyến. Mở cửa ra, ngay cả lãnh đạo của học viện đều chờ sẵn bên trong, Vương Nhất Bác nhìn qua một vòng rồi im lặng ngồi vào chỗ trống.
Cục cảnh sát thành phố H gửi thông báo đến, nói đội chống ma túy cần tuyển thành viên tuyến đầu, yêu cầu học viện cảnh sát đề cử những chiến sĩ có kĩ năng điều tra, khả năng đánh cận chiến, phẩm chất tâm lý vững vàng, ý chí kiên định, ngoan cường. Trường học nghĩ ngay đến Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác, chúng tôi muốn hỏi ý kiến của em."
Mọi người đều biết tội phạm ma túy rất nguy hiểm, hung ác, mà thành viên đội chống ma túy như những người đi trên mũi dao, từng thời khắc đều ý thức được việc sẽ hi sinh mạng sống của mình. Học viện đã điều tra kĩ càng hoàn cảnh gia đình của Vương Nhất Bác, không phải con trai độc nhất, cha là nhân viên cảnh vụ đã về hưu, có sẵn trong mình tư tưởng chính nghĩa. Quan trọng nhất là tính cách của Vương Nhất Bác rất thích hợp để trở thành thành viên tuyến đầu, cho dù là cải trang tra xét hay phụ trách bắt giữ. Dáng vẻ bình thường ít khi nói cười của hắn cũng đem lại cảm giác vừa chính vừa tà, khiến người khác không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì, không khỏi sinh ra tâm lý sợ hãi.
"Em tuân theo sự phân phó."
Trong vòng 10 giây, Vương Nhất Bác đã đồng ý mà không cần gọi điện thoại cho gia đình hay cần quay về suy nghĩ thêm. Đứng trước những lựa chọn quan trọng trong đời, hắn vẫn luôn bình thản đối mặt. Vương Nhất Bác biết không phải do năng lực chuyên môn xuất sắc mang đến cho hắn sự tự tin, mà do hắn trong tiềm thức chưa từng suy nghĩ vì bản thân. Đây là điều kiện tiên quyết lớn nhất khiến hắn muốn gia nhập vào giới cảnh sát.
Có người sinh ra đã thiếu thốn tình cảm và cần phải nỗ lực học cách yêu thương, nhưng cũng có người đã quen dành tất cả tình yêu cho thế giới xung quanh, chưa từng thử tìm hiểu xem bản thân mong muốn điều gì. Khuyết điểm của mỗi người đều khác nhau, sự thấu hiểu giữa người với người vẫn luôn là vấn đề nan giải hơn nữa. Cuối cùng, chỉ có thể chọn lựa giả vờ như không biết hoặc là chấp nhận thay đổi.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, việc thực tập vào kì nghỉ hè của Vương Nhất Bác đổi thành trực tiếp đến đội chống ma túy báo danh.
Gần 2 giờ chiều, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác gặp nhau ở cổng học viện cảnh sát, cùng trở về thành phố H. Cả hai mang theo một chiếc ba lô đơn giản, cùng lên xe buýt. Chiếc xe chật ních học sinh, hai người bị đẩy về phía sau. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều bám vào tay vịn trên đầu, cánh tay và bả vai như có như không chạm nhau, không gian có hạn càng khiến xương hông của cả hai dính sát vào nhau.
Đường phố bên ngoài vùn vụt lướt qua, tia nắng mặt trời rải rác từ ngoài xe vào bên trong, chiếu lên thân hình và ánh mắt của hai người.
"Vương Nhất Bác, anh đã quyết định quay về thành phố H thi nghiên cứu sinh rồi. Nghỉ hè sẽ đến bệnh viện số 3 của thành phố báo danh."
Tiêu Chiến nói với âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy, mắt vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, không dám quay sang bên cạnh. Rõ ràng là một nội dung trò chuyện đơn giản, lúc này lại sinh ra chút cảm giác triền miên day dứt: "Anh đi cùng em."
"Quyết định nhanh như vậy?"
"Ừ, cũng đến lúc rồi."
"Em cảm thấy rất tốt."
Tim Tiêu Chiến đập nhanh, mở to mắt hướng ra ngoài cửa sổ, còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ của câu nói này, đối phương đã lập tức ném tiếp một trái bom.
"Như vậy, chúng ta sẽ không cần phải yêu xa."
Vương Nhất Bác nói xong liền đem khuỷu tay của mình đặt lên khuỷu tay đang đung đưa trên không của người bên cạnh, một mảng nhỏ da thịt tiếp xúc sinh ra cảm giác nóng bỏng. Trong đầu vang lên một tiếng "rầm", tiếng ồn ào của xe buýt biến mất không thấy tăm hơi. Tiêu Chiến rõ ràng đang hoảng sợ. Anh cứng ngắc quay đầu lại nhìn góc nghiêng không chút thay đổi của Vương Nhất Bác, tự hỏi là mình nghe thấy ảo giác hay là đối phương bị ngốc rồi.
"Em......"
"Chính là ý đó."
"Đây là đang tỏ tình sao?"
"Đúng vậy."
"Sao em bỗng nhiên lại tỏ tình vậy?"
Giọng điệu mềm nhu đột ngột của Tiêu Chiến khiến trái tim Vương Nhất Bác mềm tan thành nước. Hắn cuối cùng cũng trải nghiệm được uy lực làm nũng của người này.
"Không phải vì em mới chọn trở về thành phố H phát triển à?"
Lần này, Tiêu Chiến còn kinh ngạc hơn, không ngờ Vương Nhất Bác vẫn mặt dày như vậy, không khỏi cười lạnh quay đầu nhấn mạnh từng chữ.
"Ai. Nói. Vậy?"
"Có hay không, anh tự mình biết ha."
Vương Nhất Bác giọng mang ý cười, quay mặt sang đối diện với Tiêu Chiến, nhàn nhã nhìn anh đang tức giận đến trợn trắng mắt. Xương hông bị Tiêu Chiến hung hăng đụng vào, tỏ ý bất mãn. Vương Nhất Bác không cam lòng yếu thế, đụng trở lại. Hai người đàn ông trưởng thành cao lớn ở trên xe buýt, trước mặt mọi người bày trò con nít, chơi đến vô cùng cao hứng.
Đến cuối cùng, Vương Nhất Bác vẫn không nói cho Tiêu Chiến biết những chuyện xảy ra vào buổi sáng.
====//====
"Về rồi à?"
"Vâng, con về rồi."
Khi Tiêu Chiến vừa bước vào nhà, mẹ kế bước ra từ phòng bếp, nói tối nay có hầm canh, bảo anh uống nhiều một chút để bồi bổ sức khỏe. Anh "vâng" một tiếng, nhìn theo bóng lưng của mẹ kế, suy nghĩ một chút mới nói:
"Mẹ, con không muốn gặp người anh đó."
Bóng lưng mẹ kế hơi khựng lại, một lúc sau mới quay lại mỉm cười nói:
"Vậy sao? Con không cần nghĩ cho mẹ. Con muốn gặp thì cứ đi, đều là người trưởng thành cả rồi."
"Không cần, con không muốn gặp."
Nghe Tiêu Chiến xác nhận lại lần nữa, bà thầm thở ra an tâm. Tiêu Chiến cũng không nói gì thêm, quay trở về phòng mình, sau đó nặng nề thả mình xuống giường nệm. Anh cũng rất muốn gặp mẹ ruột một lần, hỏi bà vì sao lại bỏ rơi anh.
Nhưng mà, có ý nghĩa gì chứ?
====//====
Cảnh sát Vương toàn chơi bóng thẳng khiến người ta đỡ không kịp mà (〜 ̄▽ ̄)〜