4 giờ sáng theo giờ địa phương, chuyến bay của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đáp xuống sân bay Chiang Mai. Bác sĩ Tiêu đưa tay ngăn cơn ngáp, kéo theo cảnh sát Vương bước xuống cầu thang, vừa lên xe buýt đã muốn dựa vào cửa kính ngủ gục. Thật ra, bọn họ không muốn ngồi "chuyến bay buồn ngủ" thế này đâu, lịch trình ban đầu sẽ đáp lúc 6 giờ tối, nhưng vì nhiệm vụ đột xuất của Vương Nhất Bác mà phải vội vã đổi chuyến.
Chẳng qua là lãng phí tiền phòng một đêm mà thôi, Tiêu Chiến không cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao, đây cũng là kì nghỉ 4 ngày mà hai người họ đã phải làm việc cật lực để có thể ở bên nhau, bất kể thế nào cũng phải đi một chuyến. Cảnh sát Vương đáng thương phải ngồi trong phòng, quan sát camera qua các màn hình lớn suốt 6 tiếng đồng hồ mới có thể tan ca. Lúc gặp Tiêu Chiến, mắt Vương Nhất Bác giăng đầy tơ máu, ngay cả vùng da xung quanh hốc mắt cũng ửng đỏ bất thường, khiến bác sĩ Tiêu đau lòng không thôi.
"Làm sao vậy, mắt đỏ như thế kia..."
"Còn đau nữa."
Cảm thấy máy bay đã ổn định, Vương Nhất Bác nghiêng đầu tựa vào vai Tiêu Chiến làm nũng.
"Haizz, thật đông người...em mau đeo cái này vào, ngủ một giấc đi."
Tiêu Chiến lấy từ trong túi ra đồ bịt mắt màu hồng có thể xông hơi mùi hoa anh đào, cười híp mắt đưa cho Vương Nhất Bác. Vẻ tinh nghịch trong mắt anh khiến hắn cảm thấy buồn cười. Tiếp theo, chỉ thấy cảnh sát Vương ngoan ngoãn nhận lấy, không chút do dự đeo lên, sau đó yên tâm thoải mái dựa vào người bác sĩ Tiêu nghỉ ngơi.
Trong khoang máy bay mờ tối, hai thanh niên cao to cùng đeo bịt mắt màu hồng, dựa sát nhau ngủ thiếp đi.
====
Sân bay Chiang Mai rạng sáng không hề vắng, ở sảnh đến có không ít hành khách. Có lẽ vì ở nước ngoài cảm giác tự do, Tiêu Chiến không muốn buông tay Vương Nhất Bác ra. Cuối cùng, khi cả hai đến được khách sạn DE NAGA nằm bên cạnh cổng Tha Phae của thành phố cổ Chiang Mai, đã là 6 giờ sáng. Sau khi tắm rửa qua loa, Vương Nhất Bác sải cánh tay dài quấn lấy Tiêu Chiến cùng ngã xuống chiếc giường êm ái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng Tiêu Chiến bên cạnh suy nghĩ miên man một lúc mới thiếp đi.
Vừa nhìn thấy chiếc giường đôi lịch sự tao nhã trong căn phòng lớn, anh cảm thấy có chút nghẹn lời. Đều trách Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới phải chạy đi chuẩn bị bất ngờ kiểu này, bây giờ xem ra thật giống đi hưởng tuần trăng mật. Ai bảo cảnh tượng lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí chứ? Một cảnh sát Vương như vậy, Tiêu Chiến muốn quên cũng quên không được.
Rõ ràng đó là một buổi tối bình thường, hai người như thường ngày làm ổ trên sô pha xem video khiêu vũ trên tivi. Vương Nhất Bác đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến chăm chú, hỏi anh có muốn nhảy không? Bác sĩ Tiêu nghe xong liền ngơ ngác rồi bật cười "haha", bảo tay chân mình cứng đơ, thật sự không thích hợp để nhảy.
"Nhưng xoay tới xoay lui một chút cũng được mà nhỉ?"
"Ờ thì...vận động cũng có thể. Mà khoan, em hỏi chuyện này làm gì?"
Vương Nhất Bác ghé vào tai Tiêu Chiến, khàn giọng nói:
"Nếu em muốn xem anh nhảy thì sao? Vừa nhảy vừa cởi."
Hơi thở nóng bỏng phả vào người Tiêu Chiến, khuôn mặt anh gần như đỏ bừng trong khoảnh khắc. Anh nhanh chóng bịt chặt đôi tai, lùi về sau, cố gắng hét lớn che giấu vẻ ngại ngùng của mình.
"Anh không làm! Em có giỏi thì nhảy đi."
Nói thật lòng, đến bây giờ, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy may mắn vì bản thân đã nói ra câu đó.
Chỉ thấy Vương Nhất Bác từ từ đứng dậy, từng chút một kéo ra áo sơ mi trắng đang mặc, lắc người về phía trước, cúi xuống dùng ánh mắt khóa chặt người đang ngồi ngây ngốc trước mặt. Tay trái vuốt ve ở bờ vai đối phương, tay phải cố tình thả chậm động tác cởi nút áo. Đến khi nút áo thứ ba cuối cùng cũng thoát ra, Vương Nhất Bác bắt đầu nhảy theo âm nhạc phát ra trên tivi. Khoảnh khắc đó, trong đầu bác sĩ Tiêu không còn phòng bệnh trắng xóa hay bệnh nhân đau khổ, toàn bộ đều trống rỗng.
"Above us all the stars are watchin'
There's no place I'd rather be in this world"
Vương Nhất Bác khẽ đánh ngực, để cho từng đợt sóng nhịp nhàng cuốn lấy toàn bộ cơ thể đến tận mũi chân. Hắn khom người ôm lấy eo Tiêu Chiến, kéo người dính sát vào mình, chóp mũi khẽ chạm nhau rồi tách ra, giây tiếp theo không nhịn được lại cọ vào. Tiêu Chiến cảm nhận bàn tay rộng lớn của Vương Nhất Bác dùng sức vuốt ve một đường từ trên đỉnh đầu đi xuống. Cảm giác tê dại của da đầu lập tức lan tràn bao trùm lấy cơ thể, anh chỉ biết run rẩy đứng một chỗ.
"Your eyes are where I'm lost in
Underneath the chandelier"
Theo động tác đung đưa qua lại của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bị ôm trong lòng cảm nhận được đôi cánh tay sau lưng đang siết chặt lấy mình, đến mức làn da đang dần nóng lên. "A..." một tiếng hét hoảng sợ vang lên khi cặp mông đầy đặn bị bao bọc bởi lòng bàn tay rộng lớn.
"Em, sao lại......"
Tiêu Chiến thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình, cả người như bốc hơi, chỉ có thể để ý thức mơ hồ lên tiếng. Nhưng Vương Nhất Bác đã đặt một ngón tay vào giữa môi anh, khẽ "suỵt" một tiếng rồi lập tức áp sát hôn sâu.
We're dancin' all alone
Không thể hôn được nữa, Tiêu Chiến khóc nấc lên chìm giữa sóng tình mãnh liệt, mặc dù cuối cùng không biết anh đã phải khóc tiếp bao nhiêu lần trên giường. Lần kí ức đó để lại ấn tượng sâu đậm, khiến Tiêu Chiến ngoại trừ dáng nhảy dính chặt như keo của cảnh sát Vương ra, chỉ nhớ được bờ ngực trắng như tuyết, cùng sợi dây chuyền tình nhân sáng lấp lánh vắt ngang trên ngực.
====
Sau một giấc ngủ say, cả hai cùng thức dậy, bắt đầu cuộc hành trình đến Chiang Mai. Đi dọc theo bức tường của thành phố cổ một đoạn ngắn, sẽ thấy được điểm cho thuê xe máy khiến bác sĩ Tiêu đời này nhớ mãi không quên. Anh quả thật không biết lái motor, nghĩ chỉ cần có Vương Nhất Bác là ổn rồi. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ yên sau lại khó ngồi như vậy. Trên đường, Vương Nhất Bác không ngừng nhắc nhở Tiêu Chiến đang hoảng sợ: "Cứ xem mình như hàng hóa là được rồi". Chọc cho bác sĩ Tiêu hung hăng nhéo tay cảnh sát Vương một cái, nhưng lại làm cho xe loạng choạng, thế là vội vàng ôm chặt eo người ta. Chiều tối, lúc hai người chuẩn bị đi chợ đêm chủ nhật ở thành cổ, Tiêu Chiến mới thấy dưới hai đầu gối của Vương Nhất Bác có vết bầm tím rõ ràng.
"Do thắng xe gây ra."
"Hả? Em thắng xe bằng đầu gối?"
"Còn không phải do chân em quá dài sao? Mỗi lần thắng xe đều bị đụng vào tấm ngăn."
Cộng thêm trọng lượng của mình ở phía sau đè lên mới nghiêm trọng như vậy phải không? Tiêu Chiến lập tức hiểu ra. Nhóc ngốc nghếch này, sao có thể vừa hiểu chuyện vừa tốt như vậy, lúc nhảy lại biết ghẹo người thế kia. Đôi mắt to trong nháy mắt trở nên ướt át, trên mặt lộ ra vẻ tức giận cùng tia tủi thân nho nhỏ, khiến Vương Nhất Bác vội vàng hôn lên trán dỗ dành ai kia.
"Gì vậy, là em bị đau mà, sao lại đi dỗ anh?"
"Em không đau, nếu đau em đã nói từ lâu rồi."
Còn lâu ý, nếu đau em sẽ càng không chịu nói ra.
====
Hai người vui vẻ ăn uống một vòng ở chợ đêm. Sau khi trở về phòng, Tiêu Chiến vội vàng đi tắm. Mặc dù đã luyện tập nhiều lần và giáo viên dạy nhảy cũng nói không có vấn đề gì, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nói thật, theo nghề bác sĩ lâu như vậy, bản thân cũng chưa từng lo lắng đến thế. Vấn đề không phải nhảy sai hay nhảy không tốt, mà lỡ không có chút hấp dẫn nào thì xấu hổ biết bao. Anh khẽ bĩu môi, mặc vào áo sơ mi trắng đêm đó của Vương Nhất Bác.
Kì lạ, Tiêu Chiến đi tắm thôi mà làm gì lâu như vậy không nghe thấy tiếng nước? Ngay khi cảnh sát Vương chuẩn bị đi tới gõ cửa, "lạch cạch" ổ khóa được mở ra. Tiêu Chiến trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chậm rãi bước ra, cúi thấp đầu. Một đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ thẹn thùng từ từ ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác. Điện thoại di động trên tay bị ném đến trên giường, phát ra tiếng nhạc du dương. Âm thanh piano hòa cùng saxophone triền miên, nhẹ nhàng len lỏi vào tim Vương Nhất Bác.
Hắn nhìn chăm chú người con trai đang nhảy trước mặt mình, áo sơ mi trắng làm lộ ra hõm eo tinh xảo cùng đường cong cánh mông khiến người miệng lưỡi khô khốc. Điểm chết người là chiếc khăn lụa màu trắng bạc quấn quanh cổ anh, theo động tác bị nới lỏng làm lộ ra yết hầu trông cực kì quyến rũ. Đang lúc Vương Nhất Bác ngẩn ngơ, đôi chân dài của Tiêu Chiến đã lướt tới bên cạnh, còn như có như không khẽ móc lấy bắp chân của cảnh sát Vương rồi lại buông ra, câu dẫn qua lại thẳng đến khi mắt người bốc lửa. Vương Nhất Bác chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng kéo lấy khăn lụa trên cổ Tiêu Chiến, dẫn người từng bước về phía trước. Một bước, hai bước, cho đến khi ai kia ngã ngồi ở mép giường.
Bác sĩ Tiêu toàn thân toát lên vẻ kiều diễm quyến rũ tựa trái cây chín muồi. Mặc dù gương mặt đã hồng thấu vẫn ngoan cố vòng chân ngồi lên người cảnh sát Vương đang ánh mắt âm trầm. Làn môi mềm mại chu du ở sau gáy người trước mặt, sau đó cực kì nhu thuận gối lên cánh tay chính mình, nhưng hơi thở nóng bỏng lại hoàn toàn phả vào cổ đối phương.
"Có thích không?"
Tiêu Chiến hỏi nhỏ, ngẩng đầu nhìn cảnh sát Vương của anh. Ánh sáng trong mắt lóe lên, trong tích tắc biến thành tia lửa bắn ra khắp nơi, dễ dàng thiêu rụi lý trí người khác.
Muốn trở thành vì sao, thành ánh sáng của em. Chỉ cần nói cho anh biết, anh có phải là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm trong cuộc đời em không.
Dù sao, sau đó Vương Nhất Bác cũng không còn lại bao nhiêu kí ức. Hắn chỉ nhớ có rất nhiều luồng ánh sáng trắng lóe lên, còn có vết lấp lánh của nước mắt và nước bọt trên chiếc khăn lụa trắng bạc bị Tiêu Chiến thấm ướt.