Vương Nhất Bác cùng tiểu Ngô kéo theo con trai của Đạt ca và Cổ Phúc Nhã đang bị còng hai tay xuống xe. Bốn người đều bị cảnh tượng đấu súng trước mắt làm cho có chút chấn kinh. Bạn nhỏ giơ tay lên che mắt không dám nhìn. Cổ Phúc Nhã thấy Đạt ca bị bao vây càng liều mạng vùng vẫy.
Mặc dù khu vực hỗn loạn hơi xa so với vị trí Vương Nhất Bác đứng, nhưng ánh mắt tóe lửa như muốn ăn thịt người của Đạt ca chính xác lọt vào tầm mắt cảnh sát Vương. Vương Nhất Bác bất giác sầm mặt, cặp mắt dán chặt vào người Đạt ca, bàn tay vững vàng giữ lấy bạn nhỏ bên cạnh. Nhìn qua có vẻ như đang đứng sau lưng đứa trẻ, thật ra nửa người đang nghiêng bên cạnh che chở cho nó.
Đạt ca nhìn thấy "nỗi lo" của mình đang nằm trong tay cảnh sát, trước mắt nhất thời tối đen, cảm thấy mình không còn tia hi vọng nào. Không, vẫn còn một cách. Vì vậy, hắn ta hướng họng súng về phía bốn người Vương Nhất Bác, từng bước tiến đến gần dưới sự yểm trợ của đàn em.
Tiểu Ngô cùng cảnh sát Vương đồng thời rút súng ra, song song hướng vào Đạt ca đang từng bước đến gần. Vương Nhất Bác không nghĩ suy đoán của mình sẽ thành sự thật, nhưng bất cứ khả năng nào cũng có thể xảy ra, dù cho có khiến người khác khó chấp nhận đến đâu đi nữa.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, họng súng Đạt ca nghiêng sang bên, chuẩn bị bóp cò. "Đoàng", một tiếng nổ lớn vang lên ở phía bốn người, Đạt ca cũng theo đó ngã xuống đất, tốc độ nhanh như thể người vừa nổ súng không chút do dự. Tư thế bắn súng của Vương Nhất Bác vẫn duy trì vững vàng, cơ bắp căng lên, mí mắt hơi nhếch che giấu cảm xúc phức tạp. Đứa trẻ bên cạnh hoảng sợ trợn tròn mắt, miệng há to hét lên một tiếng, sau đó lập tức khóc nấc lên.
Một khắc kia nó nhìn thấy, rõ ràng là họng súng của cha hướng thẳng vào mình.
Có vài người tồn tại để trở thành động lực giúp người khác đối đầu sinh tử, nhưng cũng có một số người chết đi mới có thể khiến kẻ khác tiếp tục được sống. Những thời khắc cảm động hay hoang đường này vẫn không ngừng diễn ra, không có lựa chọn "không", chỉ biết chấp nhận khi gặp phải. Bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu đều sẽ như thế. Vương Nhất Bác đã sớm hiểu được đạo lý này, hơn nữa còn đang không ngừng trải qua nó hết lần này đến lần khác.
====
Hành động bắt giữ diễn ra khá thành công, những người bị thương được đưa đến các bệnh viện khác nhau để điều trị. Tiêu Chiến tập trung nhìn những người được đưa vào cấp cứu, tim đập nhanh bất an, xác nhận kĩ không có Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tiến hành chữa trị.
"Nhất Bác, cậu làm rất tốt."
Vương Nhất Bác đứng nghiêm trước bàn đội trưởng, nghe đánh giá xong cũng chỉ gật đầu. Không có chuyện tốt hay không tốt, hắn chỉ làm theo mệnh lệnh. Lúc cảnh sát Vương nhận được chỉ thị bí mật ngăn chặn Cổ Phúc Nhã và con trai Đạt ca, hắn đồng thời cũng nhận được lệnh tuyệt mật "không bắt sống".
Chính tay giết tội phạm không phải là điều khiến Vương Nhất Bác khó chịu, điều khiến hắn thật sự thất vọng là lựa chọn của Đạt ca. Vì để sống mà ngay cả tính mạng con trai mình cũng có thể tự tay kết liễu, rốt cuộc khiến cảnh sát Vương chân chính cảm nhận được sự hung ác cực độ của bọn tội phạm. Nghĩ đến sự an toàn của Tiêu Chiến, hắn thậm chí có chút hối hận vì quyết định gia nhập cảnh sát ban đầu của mình.
====
Sau khi hoàn thành ca trực 24 giờ vào đêm giao thừa, đây thường được gọi vui là "khảo nghiệm cuối cùng", bác sĩ Tiêu sẽ có thể tập trung vào khóa học chuyên sâu của chương trình nghiên cứu sinh. Nói cách khác, không lâu sau, anh sẽ trở thành một bác sĩ chân chính, cầm trên tay bằng chứng nhận hành nghề. Bác sĩ Tiêu bị sốt nhẹ mấy ngày liền do phải xoay ca trực liên tục cùng với cái lạnh đột ngột của mùa đông khắc nghiệt. Cho dù chóng mặt khó chịu vẫn cố gắng hoàn thành tốt công tác, dù sao nếu xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến kì nghỉ được mong đợi nhất suốt một năm bận rộn của các đồng nghiệp khác.
Tình trạng mấy ngày nay chính là bệnh nhân truyền dịch ở phòng bệnh, Tiêu Chiến truyền dịch ở phòng trực.
Mà tất cả những chuyện này, anh đều không nói cho Vương Nhất Bác đang làm nhiệm vụ biết. Mỗi ngày đều chỉ gửi tin nhắn báo bình an cho người kia mà thôi. Tiêu Chiến đã chán ghét việc dựa dẫm vào người khác, anh muốn trở thành người chăm sóc đối phương. Tiêu Chiến đã phải trả một cái giá rất đắt để có thể thông suốt những ý nghĩ hoàn toàn khác với trước đây.
Nếu bạn muốn thoát khỏi hố đen trong trái tim mình, phải luôn thường xuyên chống lại ý thức. Bạn vốn dĩ muốn làm điều đó, nhưng phải thuyết phục bản thân đi thực hiện. Loại cảm giác mâu thuẫn dày đặc cao độ này có thể khiến con người ta phát điên bất cứ lúc nào trước khi bạn chân chính thoát khỏi nó.
Suy nghĩ của anh bị tiếng ồn ào hỗn loạn ngoài cửa cắt ngang, bác sĩ Tiêu vội vàng uống vài ngụm nước rồi lao ra ngoài. Mỗi bàn làm việc ngổn ngang sữa chua chưa mở, trái cây và đồ ăn vặt, đây là phần ăn thêm bệnh viện dành cho các nhân viên y tế trực đêm giao thừa.
Phòng cấp cứu đêm 30 Tết xem ra khá náo nhiệt.
Đứa trẻ chẳng may nghịch pháo bị thương ở tay, không còn sức để khóc chỉ biết thở dốc, đôi tay bê bết máu bị khăn bông quấn chặt, máu từ bên trong rỉ ra thấm đỏ cả giường cấp cứu, người mẹ lo lắng nhìn các y bác sĩ đi ngang qua, hi vọng có ai đến kiểm tra giúp cho con mình; trong góc, người đàn ông còn mặc đồng phục giao hàng không nhịn được nhỏ giọng kêu đau, vì chạy xe máy bị ngã dẫn đến gãy xương chân nghiêm trọng; người đàn ông trung niên bị y tá đưa vào phòng cấp cứu, thân trên cởi trần chỉ kịp khoác một cái áo bông, bất tỉnh vì uống quá nhiều, trên người đầy chất nôn chưa được dọn dẹp.
Cảnh tượng náo nhiệt đến đau lòng.
Tiêu Chiến đang bận không thể rời tay, phòng cấp cứu lại tràn vào một nhóm người sau đó nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang. Người đàn ông cao to mặc quần áo thô kệch theo phía sau đột nhiên nhìn về hướng bác sĩ Tiêu, đúng lúc anh vừa ngẩng đầu lên. Tầm mắt giao nhau, sau đó vội vàng cúi đầu chạy đi.
Tim bác sĩ Tiêu đập lệch một nhịp, nhanh chóng ổn định tinh thần xử lý xong việc trong tay liền vội vàng chạy về hướng đó, người sắp khóc nấc lên.
Đúng như dự đoán, người đàn ông cao to đang đứng ngoài cửa phòng cấp cứu nhìn vào trong, vừa thấy bác sĩ Tiêu vội đứng thẳng, xoay người chặn cửa.
"Chiến, anh Chiến!" Tiểu Ngô cố gắng ngăn Tiêu Chiến đang muốn đi vào.
"Cậu đang làm gì! Tại sao ngăn tôi! Có phải Vương Nhất Bác ở bên trong không!"
"Anh Chiến! Anh Chiến! Anh nghe em nói, anh đi lo ca trực trước có được không!"
"Trực cái đầu cậu ấy! Vương Nhất Bác xảy ra chuyện rồi đúng không? Tiểu Ngô, tránh ra!"
Tiêu Chiến đẩy mạnh cửa, lao vào phòng cấp cứu, ngẩng lên liền thấy Vương Nhất Bác đang băng bó vai. Mắt ưng của Vương sir quét qua tiểu Ngô "làm việc bất lực" ở phía sau, dọa đối phương sợ đến mức nhanh chóng trốn đi. Bác sĩ Tiêu bước đến tiếp nhận công việc của đồng nghiệp khoa ngoại, nói: "Tôi biết làm, giao cho tôi đi."
"Ui da......đau......bác sĩ Tiêu băng bó vết thương thật là mạnh mẽ."
"Không phải đã nói rồi sao? Đừng để anh thấy em ở bệnh viện số 3.". ngôn tình hoàn
"Thì đó, em đã dặn bọn họ đừng đưa em tới bệnh viện số 3 rồi...... á đau mà!"
Vương Nhất Bác bị ấn mạnh kêu đau thành tiếng, xấu hổ ngậm miệng lại, một lúc sau mới thong thả cất lời:
"Em chuyển sang làm công việc văn phòng có chịu không?"
Tiêu Chiến nghe vậy dừng một chút, rồi lại tiếp tục động tác trên tay.
"Em chỉ cần nghĩ đến bản thân là được, không cần để ý anh."
Sau khi băng bó xong, bác sĩ Tiêu dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cảnh sát Vương bằng cả hai tay, từng câu từng chữ rõ ràng nói ra:
"Vương Nhất Bác, em nghe đây. Không có em, anh vẫn sẽ cố gắng sống tốt, thật khỏe mạnh và hạnh phúc. Vậy nên, đừng lo cho anh."
Đó dường như là một câu thần chú mang theo phép màu của hạnh phúc, sưởi ấm vị cảnh sát và bác sĩ đêm giao thừa vẫn xả thân nơi tiền tuyến. Mặc dù giờ phút này, nhìn cả hai có chút chật vật, một người mồ hôi nhễ nhại, người kia bê bết vết máu, nhưng không cách nào giấu đi nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.
"Bác sĩ Tiêu của em, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn."
Hoàn chính văn