Buổi gặp mặt đồng hương hôm chủ nhật tựa như cơn mưa xuân lướt qua không tiếng động, như gió thổi không để lại chút vết tích. Chẳng mấy chốc, Tiêu Chiến đã bị những chương trình học nặng nề ép tới choáng váng đầu óc, vừa nghĩ đến ngày tháng sau này thi nghiên cứu sinh, đầu anh càng đau hơn nữa. Lúc đó, gần năm mươi người sẽ chen chúc nhau trong phòng học rộng lớn nghe giảng viên thao thao bất tuyệt. Không khí nóng bức thoang thoảng mùi mồ hôi nhớp nháp, điều hòa hai bên chạy hết công suất cũng vô dụng.
Tiêu Chiến không chịu được nóng, đưa tay nắm lấy cổ áo sơ mi quạt quạt, mi mắt rũ xuống như thể một giây sau sẽ lập tức ngủ gật.
Điện thoại trên bàn rung lên, lập tức đánh thức Tiêu Chiến khỏi cơn buồn ngủ đang kéo tới. Anh cầm điện thoại lên xem, vui vẻ nhanh chóng ấn vào nút trả lời tin nhắn của vị trụ cột giới cảnh sát tương lai.
Lịch sử trò chuyện QQ của hai người cũng đã được vài trang, toàn là những chuyện tán gẫu linh tinh, từ đề tài sở thích của bản thân đến việc tối hôm qua Vương Nhất Bác mất ngủ. Tiêu Chiến còn rất nghiêm túc dùng kiến thức chuyên môn của mình chẩn đoán cho hắn. Đến cuối cùng không biết làm thế nào, trực tiếp gọi điện thoại sang, còn bị Vương Nhất Bác dụ dỗ dùng ca hát để trị chứng mất ngủ của hắn.
Tiêu Chiến ngốc ngốc hát hết một bài "Ước định" qua điện thoại, lúc này nhớ lại thật muốn tát bản thân một cái cho tỉnh táo. Sau đêm qua, hai người cũng chuyển từ trò chuyện QQ sang nhắn tin. Vào học không bao lâu, Tiêu Chiến đã gửi tin "Lên lớp chán quá" sang để chọc Vương Nhất Bác. Bây giờ hắn mới trả lời, kể một câu chuyện cười lạnh còn nhàm chán hơn, nhưng vẫn khiến Tiêu Chiến phút chốc đã cười tươi như hoa.
"Cảnh sát bình thường có ăn khuya không?"
"Nhất định sẽ ăn, người trẻ tuổi tiêu hóa nhanh."
"Cũng chỉ nhỏ hơn có một tuổi..."
"Anh không cần ăn khuya nữa rồi đúng không?"
"Ai nói anh không cần!"
"Ồ? Ăn khuya món gì?"
"Hả? Sao cơ, sao cơ?"
"Anh muốn ăn khuya món gì?"
"Ừm...cháo thịt heo...đi."
"Được thôi, tối nay mang đến cho anh."
Tiêu Chiến còn chưa kịp hồi phục tinh thần, máy móc quay về kí túc xá, trong lòng không ngừng lẩm bẩm rằng mình giờ này còn chưa ăn cơm chiều, sao chưa gì đã nghĩ đến ăn khuya?
Chạng vạng tối, huấn luyện của Vương Nhất Bác mới kết thúc. Mồ hôi đầm đìa ướt đẫm chiếc áo ba lỗ xám tro rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần xanh quân đội. Ống quần được quấn vào bên trong đôi bốt da, thắt lưng hắn cũng đã sớm ướt sũng mồ hôi.
Hắn tùy tiện dùng tay lau những giọt mồ hôi trên mặt, đem tóc bị rẽ sang hai bên vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán bóng loáng, trắng mịn. Bạn cùng phòng hét gọi Vương Nhất Bác cùng đến nhà ăn. Trên đường đi gặp rất nhiều nữ sinh của học viện mỹ thuật bên cạnh chạy đến bên này nếm thử món mới. Thậm chí có vài người còn lượn qua lượn lại trước mặt Vương Nhất Bác rất nhiều lần, khiến hắn cũng có chút ấn tượng.
Vương Nhất Bác mắt nhìn thẳng lướt qua đám đông, lưu lại làn da đẫm mồ hôi có chút chói mắt dưới ánh hoàng hôn. Từ đầu đến cuối, hắn đều tỏa ra khí chất bĩnh tĩnh, trầm ổn, tạo cho người ta cảm giác an tâm có thể dựa vào. Vương Nhất Bác, người nhận được rất nhiều sự chú ý trong suốt quãng đường đi, vẫn đang suy nghĩ xem tối nay nên mua thức ăn khuya lúc mấy giờ.
Kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh của trường Y do năm nay tuyển sinh sai lệch nên vẫn còn dư hai tầng phòng trống. Vì vậy, toàn trường tiến hành bốc thăm quyết định xem ai có thể vào ở kí túc mới này. Kết quả, nhờ bàn tay vàng của lớp trưởng mà cả lớp Tiêu Chiến đã tiến vào kí túc xá nghiên cứu sinh rộng rãi, sáng sủa.
Mỗi ngày học xong, Tiêu Chiến đều mua thức ăn mang về kí túc xá. Dù sao nơi đầy mùi nấu nướng khét lẹt như nhà ăn, quả thật là cực hình với người ghét mùi hôi thối như Tiêu Chiến. Hơn bảy giờ tối, Tiêu Chiến đã tắm rửa xong, mặc áo tay ngắn rộng thùng thình và quần đùi, ngồi trước máy vi tính, bắt đầu xem các video về lý thuyết y học khác nhau. So với sự siêng năng của các sinh viên y khoa khác trong lớp, thái độ "lười biếng" của Tiêu Chiến chính là điều khiến các giáo viên cho rằng anh giống với sinh viên ngành nghệ thuật hơn.
Đối với Tiêu Chiến, kiến thức trên lớp dĩ nhiên quan trọng, nhưng việc bổ sung kiến thức vào thời gian rảnh lại càng không thể thiếu. Suy cho cùng, nhân viên y tế chắc chắn là một trong số những người phải học hành cả đời.
Đợi Tiêu Chiến rời mắt khỏi máy tính đã là mười giờ tối. Anh vội vàng cầm điện thoại, nhấn mở tin nhắn, trùng hợp tin của Vương Nhất Bác vừa gửi đến.
"Bác sĩ Tiêu, cháo của anh đến rồi."
"Xuống ngay đây!"
Không kịp thay quần áo, anh đã vội đi dép chạy xuống cầu thang, Tiêu Chiến từ xa nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở con đường trước cổng kí túc xá. Một tay hắn xách đồ ăn, tay kia đang không ngừng lướt điện thoại, các học sinh đi ngang qua đều len lén liếc mắt nhìn. Nghe thấy tiếng bước chân "loạt xoạt" dẫm lên đá, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nhìn về phía Tiêu Chiến.
Thật ra lúc Tiêu Chiến nhận được tin nhắn đem đồ ăn khuya kia, nội tâm anh đã căng thẳng không sao giải thích được. Dù chỉ là việc làm bình thường, hẹn gặp ở nơi quen thuộc, anh tự nhủ với chính mình đây chỉ là sự quan tâm giữa bạn bè mà thôi, nhưng vẫn không thể áp chế được sự mong đợi nho nhỏ. Đó là hương vị đẹp đẽ trong quá trình lên men của mối quan hệ. Sự mông lung và ẩn số của nó mới khiến con người ta không kiềm được, muốn thử mạo hiểm một lần.
Tiêu Chiến chạy bước nhỏ từ trên cầu thang xuống, tóc bay trong gió, chiếc kính gọng vàng chỉ đeo khi học bài vẫn còn gác trên sống mũi. Dáng người cao lớn chạy từ xa đến không giấu được tâm tình vui vẻ. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hoạt bát đáng yêu không sao giải thích được, nụ cười trên mặt hắn càng đậm thêm, cất điện thoại vào túi.
Tiêu Chiến dừng lại cách Vương Nhất Bác hai bước chân, không biết là do chạy gấp hay sao mà mặt anh ửng đỏ, cũng có thể là do cơn gió vô tình lướt qua. Vệt hồng ấy kéo dài đến tận đuôi mắt, càng tô thêm phần xinh đẹp cho gương mặt vốn dĩ đã rất anh tuấn. Mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người Vương Nhất Bác có lẫn vị mặn của mồ hôi, thế nhưng lại không làm cho Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu.
"Thì ra ở dưới môi anh có nốt ruồi mỹ nhân."
"Bây giờ em mới biết?"
"Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai thôi."
"Lần thứ hai gặp đã ân cần đưa thức ăn khuya?"
Là vì em thích anh đúng không?
Tất nhiên, Tiêu Chiến không hỏi nửa câu sau. Việc thích người cùng giới, từ sau năm 18 tuổi anh đã hiểu rõ không ít. Nhưng anh thật sự không biết Vương Nhất Bác có phải là đồng loại hay không. Mặc dù, Tiêu Chiến biết rõ cả nam lẫn nữ đều yêu thích gương mặt này của anh.
Vương Nhất Bác chỉ cười, không nói thêm câu nào, nâng bàn tay đưa thức ăn sang. Ngón tay của hai người vừa chạm vào nhau đã lập tức tách ra. Vẻ mặt Vương Nhất Bác không có gì thay đổi, nhưng đã trộm đưa bàn tay vừa cầm thức ăn ra sau lưng, nhẹ nhàng xoa ngón tay vào giữa các nếp quần. Xúc cảm ấm áp đến từ đùi kia như hóa thành dòng diện thiêu đốt truyền thẳng vào trái tim.
"Cảm ơn nhé. Mau trở về đi, lần sau anh mời em."
"Ừ."
Vương Nhất Bác cúi đầu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Thứ bảy gặp", sau đó quay lưng rời đi. Nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Vương Nhất Bác, mặt Tiêu Chiến càng đỏ hơn, anh nhanh chóng xoay người trở về kí túc xá, sợ Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu lại sẽ bắt gặp dáng vẻ xấu hổ của mình.
Bỏ qua những ánh nhìn trên đường, Vương Nhất Bác một đường cúi đầu quay về học viện cảnh sát, lao thẳng vào thao trường còn bật đèn sáng choang, một hơi chạy hết hai vòng sân mới xem như tỉnh táo trở lại.