Năm 2011, vào cuối học kì năm ba đại học, đóa hoa cao lãnh của khoa điều tra học viện cảnh sát thành phố G - Vương Nhất Bác bị bạn bè lôi kéo tham gia một buổi gặp mặt đồng hương vô cùng gượng gạo.
Vương Nhất Bác cao 1m8, vóc dáng thon gầy, cân đối, nhờ thường xuyên tập luyện mà cơ thể không chút mỡ thừa. Làn da trắng trời sinh cho dù bị phơi nắng đen cũng sẽ nhanh chóng trở về dáng vẻ ban đầu. Mái tóc ngắn màu nâu sẫm tự nhiên với các tầng nếp rõ ràng. Đôi mắt sắc bén luôn đem lại cảm giác có thể nhìn thấu lòng người ngay lập tức cùng với chiếc cằm thon gọn, sắc nét càng tạo cho hắn vẻ ngoài nghiêm trang, không dễ đến gần. Trên thực tế, những người quen biết lâu với Vương Nhất Bác sẽ vô cùng kinh ngạc, khi phát hiện ra hắn là một cao thủ hài hước, một câu nói hạ gục tất cả.
Chính vì cảm giác tương phản thu hút người khác như vậy nên trong ba năm đại học, hầu hết các nữ sinh trong lớp, vốn là động vật khan hiếm trong trường cảnh sát, đều trở nên say mê hắn. Người ta là không cự tuyệt người khác đến với mình, Vương Nhất Bác chính là tới một người cự tuyệt một người. Vì vậy, ngay khi mọi người còn đang đoán xem, nếu là nam theo đuổi liệu có thành công hay không, thì sự kiện tỏ tình nổi tiếng trên tàu điện ngầm đã ập đến.
Nam sinh khôi ngô ở lớp bên cạnh dường như để ý Vương Nhất Bác đã lâu, mượn cơ hội cùng nhau tham gia hoạt động mà kết thân, sau đó, một hôm nọ bất ngờ tỏ tình trên tàu điện ngầm. Lúc đó toa xe không nhiều người, Vương Nhất Bác nghe rất rõ ràng nam sinh kia khẽ nói "Tớ thích cậu". Nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc, không nói câu nào nhìn chằm chằm người vừa tỏ tình, trừng mắt đến độ dọa người chạy mất dạng. Trong toa xe có hai bạn học khác đến từ trường cảnh sát may mắn được chứng kiến toàn bộ quá trình. Chuyện này không bao lâu liền trở thành truyền kì được đồn đi khắp nơi.
Vì vậy, đóa hoa cao lãnh kia đã hiên ngang đứng trên đỉnh núi suốt ba năm, không ai dám vọng tưởng.
Vương Nhất Bác đơn giản cho rằng tình yêu mà không xuất phát từ hai phía thì rất lãng phí thời gian. Hắn tình nguyện để dành sức chạy bộ thêm hai vòng sân còn hơn. Về lý do vì sao một người không thích hoạt động xã giao như Vương Nhất Bác lại đồng ý đến tham dự buổi họp mặt đồng hương, còn chẳng phải do mối duyên phận kì lạ phức tạp, khiến hắn nổi lên lòng hiếu kì chết tiệt hay sao?
Vương Nhất Bác từ nhỏ đã học ở thành phố G, lần này được ban tổ chức thông qua tầng tầng lớp lớp mối quan hệ bạn học ABCDE mà tìm thấy. Điều này khiến hắn không khỏi nể phục thuyết thế giới nhỏ bé: "Bất kì hai người xa lạ nào đều chỉ cần thông qua nhiều nhất là 5 người sẽ có thể thành lập được mối liên kết."
Lúc này, hơn chục người nam nữ đang ngồi xung quanh bàn ăn trò chuyện xã giao. Vương Nhất Bác mặc quần jean, áo thun trắng đơn giản, ngồi cúi đầu nghịch điện thoại, không có ý định tham gia cuộc nói chuyện. Cô gái bên cạnh và những người còn lại hết lần này đến lần khác tính bắt chuyện với hắn đều từ bỏ ý định.
"Bạn học, đừng chơi điện thoại nữa. Phục vụ đem món lên rồi, cậu cẩn thận chút."
Một giọng nam dễ nghe lọt vào tai, Vương Nhất Bác ngước lên nhìn bên phải, cách một khoảng không xa có một nam sinh dáng vẻ đẹp trai đang nhướng mày nhìn mình.
"Ừ."
Bình thường đã nhìn qua vô số người theo đuổi mình, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được cảm thán người trước mặt thật sự rất đẹp trai. Một đôi mắt trong veo, gợn sóng như làn nước thu, hàng lông mi dài cong vút rõ ràng, đường nét trên khuôn mặt nhu hòa, khi cười lên hiện ra ý xuân vô hạn.
"Tôi tên Tiêu Chiến, sinh viên năm tư trường y bên cạnh."
"Vương Nhất Bác, cảnh..."
"A, tôi biết, Vương Nhất Bác của học viện cảnh sát đúng không?"
"Đúng vậy."
Nghe thấy đối phương biết mình, Vương Nhất Bác cân nhắc kỹ mới đặt câu hỏi.
"Anh..."
"Thật khó để sinh viên các trường bên cạnh chưa từng nghe danh cậu, đúng chứ?"
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến càng đậm, anh nháy mắt tinh nghịch với Vương Nhất Bác đang điềm tĩnh trước mặt. Chưa kịp hỏi xong đã nhận được câu trả lời, Vương Nhất Bác buông điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế, hơi nghiêng người nhìn về phía Tiêu Chiến, thật lâu sau mới mở miệng nói một câu.
"Anh già hơn tôi."
Tiêu Chiến bị sững sờ trong vài giây, sau đó mới kịp phản ứng mà cười lớn. Động tĩnh khiến những người xung quanh đang trò chuyện không khỏi tò mò nhìn sang.
"Ể? Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quen nhau à?"
Tiêu Chiến đang cười gấp, phải ho khan mấy cái mới có thể dừng lại, hít thở một chút mới tiếp lời.
"Không không không, tôi cũng vừa quen thôi. A, xem như có quen biết rồi đúng không?"
Tiêu Chiến cười đến đỏ mặt, quay đầu lại hỏi Vương Nhất Bác đang im lặng.
"Quen chứ, ai lại không quen trai đẹp."
Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác càng sinh ra hứng thú nồng đậm, từ "trai đẹp" này rốt cuộc là đang khen ai nhỉ? Vương Nhất Bác khẽ nhếch khóe miệng, hướng về phía Tiêu Chiến cười đầy ẩn ý. Không ngờ một người hiếm khi thể hiện cảm xúc như hắn, hiện tại không chỉ cười mà còn chủ động đi trêu ghẹo người khác. Quần chúng trên bàn kinh ngạc, nghiêm túc ngồi xem kịch vui. Dù sao chuyện Tiêu Chiến đặc biệt, khác với người thường đã sớm được truyền tai khắp các trường đại học.
Khác với sự điềm đạm và lý trí của sinh viên y khoa bình thường, tính khí dễ xúc động giống với sinh viên mỹ thuật của Tiêu Chiến mỗi lần nhắc tới đều khiến các giáo viên đau đầu không thôi. Anh giống như một cây tùng mọc trên đá, bắt mắt nhưng lại quá mong manh, luôn tiềm ẩn cảm giác khó nắm bắt, đầy cám dỗ chết người.
Cả hai mỉm cười im lặng nhìn đối phương, ánh mắt giao hòa quấn lấy nhau, tựa như lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cắt ngang đường nhìn của cả hai, vì vậy mỗi người lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại. Vương Nhất Bác tìm thấy ID của Tiêu Chiến trong nhóm chat QQ, lặng lẽ gửi yêu cầu kết bạn, người bên kia nhanh chóng đồng ý.
Hai người nhìn vào khung cửa sổ QQ "Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, từ bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện", mỗi người tự chìm đắm trong suy nghĩ riêng.
Sau bữa cơm, người chủ trì đề nghị tiếp tục đi ăn đêm hoặc hát karaoke, tất cả đều đang vui nên nhanh chóng tán thành. Vương Nhất Bác xua tay, nói bản thân ngày mai còn có buổi huấn luyện sáng sớm, từ chối tăng hai, một mình quay về trường cảnh sát. Chiếc Iphone 4 trong túi rung lên, là tin nhắn QQ của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lấy ra xem, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên điện thoại.
"Cảnh sát tương lai đều phải ngủ sớm như vậy sao?"
"Người thiếu hụt ngũ âm không hợp hát karaoke."
"Hahahahaha người thiếu ngũ âm cũng có thể nghe người khác hát karaoke mà."
"Đang nhắc khéo tôi là anh hát rất hay sao?"
"Được rồi, được rồi, lần sau sẽ hát cho cậu nghe."
"Được thôi, anh nói rõ xem lần sau là khi nào?"
"Miệng cậu thật sự rất lợi hại."
"Chẳng phải kẻ tám lạng người nửa cân sao?"
"Vậy xin hỏi bạn học Vương có thời gian rảnh vào cuối tuần này không?"
"Có nha."
"Cùng nhau đi xem triển lãm mỹ thuật đi."
"Anh trai, không phải anh là sinh viên y khoa à?"
"Sinh viên y khoa thì không được xem triển lãm tranh à?"
"Tôi là trụ cột tương lai của giới cảnh sát."
"......Đi hay không đi!"
"Đi."
Ánh đèn sặc sỡ chớp động trong KTV mờ tối, những bài khổ tình và bản tình ca nhỏ liên tục vang lên bên tai không dứt. Tiêu Chiến ngồi trong góc chăm chú nhìn điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt anh. Đến khi chữ "Đi" hiện ra, Tiêu Chiến khẽ cắn môi, nụ cười ngượng ngùng chợt thoáng qua.
Cuộc trò chuyện của hai người nhìn thế nào cũng thấy đầy sự tán tỉnh. Tiêu Chiến đưa tay lên che mắt, giấu đi phần nào sự xấu hổ khi mới biết yêu, dáng vẻ đơn thuần khác hẳn với lời đồn và sự chủ động hẹn hò khi nãy trong cuộc trò chuyện.
Vương Nhất Bác bên này mặt không chút gợn sóng, bước chân vững vàng, nhưng thật ra trong lòng đã vui như nở hoa rồi. Dường như ngay khoảnh khắc vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn đã có cảm giác "nhất kiến chung tình".
====//====
Đào tiếp một chiếc hố mới, cùng xem bác sĩ Tiêu và cảnh sát Vương tán tỉnh, giận hờn rồi lại cảm thông cho nhau thế nào nhé. Nhất Bác trong đây thật sự là Bạch Mẫu Đơn cao lãnh á(*'▽`*)