Tạ Doãn đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trọn, nướng hết mấy con bồ câu mà Phạm Nhàn dùng để đưa thư tới.
Thân thể của hắn đã dần dần tốt lên, lên trời xuống đất không có gì là không làm được, một thân khinh công dám trèo lên trời ghẹo nguyệt, bắt bồ câu đưa thư đương nhiên là không thành vấn đề. Ngôn Băng Vân không nói gì, chỉ nhìn hắn một hồi, cự tuyệt một nửa con chim xấu số kia, tìm tìm bốn phía: "Thư đâu?"
Không đến mức đốt luôn cả thư đi chứ?
Tạ Doãn hướng phía chân hắn bĩu môi, lấy ra một thùng thư nho nhỏ ném cho Ngôn Băng Vân: "Ngươi cũng không cần xem đâu, vẫn là mấy chuyện kia."
Ngôn Băng Vân không để ý tới hắn, tự mình mở thư ra xem thử. Câu đầu tiên của Phạm Nhàn vẫn là: "Huynh của ta, Minh Doãn, thấy chữ như thấy mặt", đằng sau lại càng viết rối hơn, Ngôn Băng Vân quét mắt tới vài lần, không nhịn được cũng nhíu mày.
Chuyện này kì thật vẫn là bắt đầu nhắc đến tân chính mà Tạ Doãn nói lúc trước. Đại Chiêu từ khi bắt đầu rời về phía Nam đã suy yếu, triều đình không có đủ ngân khố, còn nhất định phải đánh trận. Mà đánh trận thì cần dùng nhất chính là tiền. Thời điểm Lương Thiệu còn tại thế, ông chỉ có thể phá tường đông sửa tường tây, lo quản thật sự có chút gian khổ. Suy yếu nhiều năm như vậy, cũng khó trách Triệu Uyên một lòng muốn phân trị thiên hạ với Bắc triều, chỉ muốn an phận một góc, thật sự ngay cả Hoàng thượng cũng trị không ra ngân khố. Kết quả là khi ấy Tạ Doãn nắm quyền chấp chính, vận dụng hết tất cả thủ đoạn, cường ngạnh phổ biến tân chính, phục vụ hết thảy tâm sức vì chiến tranh. Ngoài chính sách quân mã, trong tân chính còn có phát phiếu công trái.
Cái gọi là phiếu công trái chính là làm kẻ ác trong triều đình, dùng chính lệnh ép buộc bách tính cầm vàng ròng bạc đến mua một trang giấy, hứa hẹn qua mấy năm lại phải mua lại. Lúc trước Tạ Doãn vừa hạ lệnh này đã vô cùng ngoan ngận, ra tay từ chính thế gia hoàng thân quốc thích, quy định quan cư từ phẩm nào trở lên nhất định phải mua bao nhiêu phiếu công trái, ngay cả Triệu Uyên cũng không nhìn nổi, sợ rằng ông đi ra ngoài sẽ bị hoàng thân quốc thích ám sát mất. Sau khi xảy ra nạn ở Kim Lăng, Phạm Nhàn tiếp quản triều chính cũng không phế đi tân chính của Tạ Doãn.
Mấy năm kia đánh trận, biện pháp này xác thực là kiếm được cho triều đình vô số ngân lượng, chống đỡ được đại quân của Chu Dĩ Đường ở Bắc đô. Quần thần vừa nhắc tới chuyện này liền khóc lóc nỉ non, cảm khái tài năng của Thái tử Hiếu Chương kinh thiên đông địa, vậy mà lại ra đi sớm như vậy.
Có điều là đến năm nay không còn ai cảm hoài Thái tử Hiếu Chương nữa. Bọn họ đều cắn răng âm thầm mắng, Tạ Doãn cảm thấy nhất là mấy lão đầu của Hộ bộ kia, nếu biết Thái tử Hiếu Chương thực ra vẫn chưa chết, có lẽ sẽ còn tự thân đến chỗ này thiêu chết hắn mất.
Không có hắn, thời hạn cũng đến, phải trả tiền nợ của bách tính, triều đình vẫn không đủ ngân khố. Mà số tiền lúc trước mua phiếu công trái đều đã dùng để chôn theo mầm họa ngày ấy rồi, hiện giờ sự tình bán quan bán tước trong triều nhiều vô kể, tham nhũng thành phong trào, đã nát đến tận xương tủy.
Phạm Nhàn gấp đến mức trong vòng nửa tháng gửi cho hắn hơn mười lá thư, giọng điệu ăn vạ kiểu như "Rác huynh bày ra thì huynh về dọn đi", Ngôn Băng Vân vừa đọc xong lá thư này liền nghĩ rất có thể Phạm Nhàn sẽ tự mình đến Đoan Thủy bắt người.
Ngôn Băng Vân thở dài: "Khi đó ngươi thật sự không nghĩ tới cục diện hôm nay sao?"
"Nghĩ tới rồi." Tạ Doãn nâng má, hắn cũng sầu, nhưng cũng không để ý cho lắm, "Ta còn sợ mình không sống được bao lâu nữa, cho nên cố ý lưu lại mấy tấu chương này, cường điệu ghi rõ chuyện phiếu công trái này."
Nghĩ thế nào cũng đều là vì Phạm Nhàn quá ngu ngốc.
Tạ Doãn buộc bản thân phải bỏ qua sự thật rằng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát sau cuộc chiến. Kì thật hắn cũng đặt tay lên ngực mình mà tự hỏi, nếu hắn vẫn còn ngồi trên vị trí kia, chưa hẳn đã làm tốt được như Phạm Nhàn. Hiện giờ Phạm Nhàn gửi thư cho hắn, rõ ràng chính là sách luận phương án ứng đối của hắn để lại đã vô dụng.
Ngôn Băng Vân cũng ngồi xuống, y không nhẫn tâm không tim không gan như Tạ Doãn, vẫn luôn cảm thấy thứ Tạ Doãn gác lên lửa nướng không phải bồ câu, mà là Đại Chiêu. Nhưng y cũng không có cách nào giúp cả, tiểu Ngôn đại nhân cái gì cũng biết một chút, làm tình báo và ám sát là thành thạo nhất, trên phương diện chiến trường cũng có thể ít nhiều thêm chút sức lực, nhưng để y nghĩ biện pháp bổ sung ngân khố thì y thật sự bó tay. Có điều Ngôn đại nhân thân ở lùm cỏ tâm tại miếu đường, có làm sao cũng không yên lòng nhìn quốc vận Đại Chiêu như vậy, nghĩ nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được một cách, hỏi Tạ Doãn liệu có thể phát lại một đạo phiếu công trái, lại đặt ra thời hạn mới, sau đó trả lại đợt cũ đi không.
Tạ Doãn nghe vậy liền cười, hắn nướng bồ câu đưa thư nướng đến mức tay bị dính than đen sì, thuận tay muốn lau lên mặt Ngôn Băng Vân, ngoài miệng không ngừng cười: "Ngôn đại nhân trù tính hay quá, ta thấy Phạm Nhàn phải mời ngươi về tạm giữ chức Hộ bộ thôi."
Ngôn Băng Vân nhanh chóng trốn đi, nắm cổ tay khống chế Tạ Doãn, cổ tay của Tạ Doãn khẽ đảo, Ngôn Băng Vân nhất thời không kịp phòng bị, mặt thì chưa bị bôi bẩn nhưng trên vạt áo lại bị lau một đường đen sì. Y lại mặc y phục trắng, lập tức bẩn một đường lộ rõ, Tạ Doãn vừa nhìn liền nghĩ không ổn rồi, bận rộn cười đùa rồi lại cúi người xuống, dứt khoát đòi cởi y phục của y.
Ngôn Băng Vân cũng không giận, dở khóc dở cười đỡ tay hắn, tâm tâm niệm niệm nghĩ tới lời vừa rồi: "Có chỗ nào không ổn?"
Tạ Doãn biết trong lòng y không buông bỏ được chuyện kia, đành phải thở dài: "Ngươi nói không sai, phát ra một đạo phiếu công trái thứ hai là cũng là một kế sách giải quyết."
Sách luận lúc trước hắn để lại cũng nói như vậy. Hai đạo phiếu công trái, chỉ cần kéo dài hạn định hơn một chút, trên lý thuyết chờ triều đình bù được vào khoảng trống là có thể trả lại.
"Chỉ có điều lúc trước đánh trận thiếu hụt quá nhiều ngân sách, triều đình đã phát ra ba đạo phiếu công trái rồi."
Hiện giờ phiếu công trái này đã thành một mớ giấy lộn, vàng ròng bạc trắng đều đem ra để mua ngựa mua binh khí. Phạm Nhàn viết thư khóc lóc kể lể với hắn, dựng lại giang sơn này cũng thật khó quá, đưa mắt nhìn quanh tứ phía, ngay cả một người đắc lực bên cạnh cũng không có. Cha hắn —— à, là dưỡng phụ, Phạm lão đại nhân người đã quá bảy mươi rồi, nếu như lại phải xuất sơn chấp chưởng Hộ bộ, hắn thấy thế nào cũng không đành lòng. Trong triều loạn không tưởng nổi, người người đều kết bè kết cánh, mỗi người đều có mục đích riêng mà mình muốn đạt được, Trần Bình Bình lại tự tiện độc đoán, ngoài nóng trong lạnh với hắn. Nói lan man lải nhải một nồi, đơn giản là muốn xin hắn thả người, để Ngôn Băng Vân hồi triều giúp hắn.
Ngôn Băng Vân cũng đâu có biết biến ra bạc, gọi y đến Bắc đô thì có thể giúp được gì đây? Đơn giản là muốn y đấu với Trần Bình Bình một trận, để cây đao Giám Sát Viện này một mực ở trong tay Phạm Nhàn.
Tạ Doãn trực tiếp nướng luôn bồ câu đưa thư.
Bồ câu nướng cũng không thật sự sẽ ăn, Tạ Doãn ném cành cây đi, chôn con chim xấu số trong vườn, lúc này mới vào phòng, tiêu tiêu sái sái đi về phía Ngôn Băng Vân, cả người như không có xương, nghiêng một cái liền nằm lên đùi y.
Hắn vẫn chưa rửa tay, cả tay đầy than đen, lại bắt đầu ấn hai lần lên bạch bào của Ngôn Băng Vân. Bị Ngôn Băng Vân đạp cho một cước, lại phải chạy đi rửa tay, vung khô tay xong lại quay về xoa xoa người Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân không phản ứng hắn, tùy tiện cho Tạ Doãn nằm, còn nhấc tay lên để hắn nằm thoải mái hơn một chút, sau đó lại tiếp tục đọc sách. Gia phong của Ngôn gia năm đó thật sự quá đoan chính, thế hệ sau vẫn không đổi được thói quen thích đọc sách.
Trước kia y không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, hiện tại thì có rồi, Tạ Doãn mới biết được con người của y thật sự rất không thú vị, không đọc sách thì chính là luyện kiếm, không thì còn ngắm sao, thậm chí còn có thể ngồi ngắm mây núi một cách chăm chú.
Thế nhưng Tạ Doãn cũng không thể cho y rảnh rỗi như thế được.
Hắn phải bỏ ra một đoạn thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục, lúc ban đầu chỉ có thể cử động tay, hắn liền bắt đầu sai Ngôn Băng Vân đi mua cái này cái kia cho hắn, để hắn làm một ít đồ chơi chơi trên giường. Cũng không biết hắn học ở đâu được mấy cái kĩ năng linh tinh này, mà làm cũng rất tinh xảo. Ngôn Băng Vân có đôi khi xem hắn khắc gỗ liền chăm chú xem cả nửa ngày, Tạ Doãn liền kể với y đây là năm này năm nọ hắn gặp được một kì nhân trên núi dạy hắn. Trước khi hắn có thể xuống giường đi lại, hắn đã khắc xong một cái hộp truyền công, vô cùng tinh xảo, bên trong có hai người nhỏ đang cầm kiếm, còn mặc y phục và đội nón, sinh động như thật. Trên tay hai người đều cầm một thanh kiếm, khi nhấn nút ở dưới đáy hộp, hai người gỗ phía trên sẽ bắt đầu chuyển động.
Ngôn Băng Vân nhìn một lát đã phát hiện ra, hai người nhỏ kia đang đánh theo kiếm pháp của y. Tạ Doãn không dùng được kiếm, nhưng võ học lại thâm hậu hơn Ngôn Băng Vân mấy phần, nhìn y luyện kiếm cũng có thể nhìn ra được đọc ra được chiêu thức của y. Về sau hắn có thể đi lại rồi liền luyện kiếm cùng Ngôn Băng Vân, nói một cách hoa mỹ là muốn rèn luyện thân thể. Những chiêu thức của Ngôn Băng Vân đều là sát thuật, đánh với Tạ Doãn thì đành phải thủ hạ lưu tình, mười lần thì thua chín. Tạ Doãn thì không chịu được nhường, mỗi lần Ngôn Băng Vân thua liền bắt y luyện với hắn thêm một lần.
Sơn trung tuế nguyệt trường, dù sao trên núi cũng chỉ có hai người họ, màn trời chiếu đất đều không có gì quan trọng.
Tạ Doãn gối đầu lên đùi Ngôn Băng Vân, vừa ngẩng đầu liền có thể thấy sách Ngôn Băng Vân đang cầm. Hắn đưa tay cầm lấy cuốn sách trong tay y, xem xét một hồi thấy toàn là "chi, hồ, giả, dã" liền không có hứng thú, lại bắt đầu nháo với y: "Cái này có gì thú vị chứ? Mấy cái ta viết sao ngươi không xem."
Biểu hiện trên mặt Ngôn Băng Vân không thay đổi chút nào, nhưng lỗ tai đã lặng lẽ đỏ lên, không đáp lại hắn.
Mấy bài mà Thiên Tuế Ưu sáng tác gần đây càng ngày càng không cần mặt mũi, cái gì mà chuyện khuê phòng riêng tư cũng viết luôn vào được, Ngôn Băng Vân đọc qua một trang liền không đọc nổi nữa.
Tạ Doãn lý trực khí tráng, thực sắc tính dã, nếu như dân chúng không thích nghe mấy thứ này thì sao mà có thể bán chạy như vậy? Có điều Thiên Tuế Ưu tự cao tự đại, Tạ Doãn rất ít khi rời Đoan Thủy để đi gặp mấy lão bản trong kỹ viện tửu quán, lần nào cũng đều là Ngôn Băng Vân đi. Tạ Doãn cũng cực kì yên tâm, với gương mặt lạnh như băng này của Ngôn Băng Vân, có đi vào kỹ viện hay vào thái miếu thì cũng không khác gì nhau.
Có điều nhắc đến chuyện này, Ngôn Băng Vân ngược lại lại nhớ tới một chuyện. Y gác sách lại, lấy ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo từ trong ngực, "Đây là lão bản của kỹ viện giao cho ta, nói là ngươi ——"
Y còn chưa nói hết, Tạ Doãn đã mở cái hộp kia ra. Sau đó lập tức nhanh chóng đóng chặt lại, ngồi thẳng tắp dậy, lúng ta lúng túng ho khan một tiếng.
Ngôn Băng Vân dừng lại một chút, nghi ngờ bổ sung nửa câu sau: "... Nói là lần trước ngươi có hỏi qua hắn ——"
Tạ Doãn cười ha hả, giấu hộp gỗ kia ra sau lưng: "Ngươi, ngươi xem rồi sao?"
"Xem rồi." Ngôn Băng Vân dù bận vẫn ung dung nhíu mày. Vật kia rất nhỏ, áng chừng cũng bằng kích thước của một viên hạch đào, nhìn hình dạng cũng giống hạch đào, có điều bên trong trống rỗng, trông vô cùng tinh xảo, bên trong tựa hồ còn khảm thứ gì đó, hẳn là một đồ vật gì đó giống như chuông nhỏ. Ngôn Băng Vân không nhận ra, chỉ biết là thời điểm y lấy ra xem thử thì thần sắc của lão bản đột nhiên lúng túng, vội vàng che đi giống như sợ bị người ta nhìn thấy.
(Lát nữa ở dưới có nhắc đến "miễn linh" chính là cái này)
Tạ Doãn đứng lên, gượng cười hai tiếng: "Ta chỉ là... Lúc đọc sách có nhìn thấy, hiếu kì cho nên nhờ người tìm giúp, để xem thử ý mà."
Ngôn Băng Vân đáp "Ừ" một tiếng, "Sách gì a?"
"..."
《 Xuân Các Kỷ Văn Lục 》.
Hai người ở bên nhau cùng ăn cùng nằm, hắn xem sách gì chẳng lẽ Ngôn Băng Vân còn không biết sao. Y vươn tay lấy một cuốn sách được cuộn tròn từ trong đống sách trên bàn ra, Tạ Doãn "Aizz" một tiếng nhưng cũng không ngăn lại, Ngôn Băng Vân trực tiếp mở ra một trang sách đã được Tạ Doãn gấp lại để đánh dấu.
Xem ra thật sự là rất hiếu kì.
Ngôn Băng Vân thầm cười trộm, cố gắng hắng giọng đọc ra, "Miễn linh (*) cực mỏng, không gì sánh được. To như hạt đậu vàng, bên trong chứa một chút điểu dịch (**), bên ngoài khỏa bảy mươi hai lớp đồng mỏng, nghi là do quỷ thần tạo ra. Đặt ở trên bàn, không ngừng chuyển động. Khi nắm vào khiến toàn thân tê dại."
(*): là dụng cụ để hỗ trợ giao hợp cổ xưa... Còn cách dùng thì thôi nha =))) Mà cái đoạn "to bằng hạt đậu vàng" thì thực ra là nó to bằng quả nhãn. Trong "Kim Bình Mai" có nhắc đến đồ vật này, ai đọc rồi thì chắc là sẽ biết.
(**): Dịch của con chim.
Ngôn Băng Vân ngừng lại, ánh mắt hơi có chút hoang mang. Vật kia lặng yên nằm trong hộp, cũng không nhìn ra là "không ngừng chuyển động" ở chỗ nào? Lại còn "điểu dịch" là cái gì nữa?"
Y lật một trang sách nữa ra, quả nhiên thấy trong đó có một hàng chữ nhỏ: "Miến Điện (*) có loài chim phóng đãng, tinh dịch có thể hỗ trợ chuyện phòng the."
(*): Myanmar.
"..."
Xem ra điểu dịch là gì cũng không cần hỏi nữa. Mặt Ngôn Băng Vân đã ửng đỏ, không đọc nữa, Tạ Doãn thì lại rất tò mò, ngồi sát lại giật dây y: "Ngươi đọc nốt đi a."
"... Gặp nhiệt khí sẽ tự chuyển động không ngừng, nam tử có thể khảm chi tại thế (*), hoặc là..." Ngôn Băng Vân không đọc nổi nữa, Tạ Doãn lấy cái miễn linh nhỏ nhỏ kia ra, đặt trong lòng bàn tay, hơi nắm chặt lại, sau đó lại nhét vào lòng bàn tay của Ngôn Băng Vân. Miễn linh quả thật là gặp nhiệt khí liền bắt đầu tự mình xoay chuyển không ngừng, bên trong giống như nhốt một con thú nhỏ mạnh mẽ lao tới, chấn động đến mức cánh tay Ngôn Băng Vân đều tê dại.
(*): tôi không biết diễn tả sao nữa, nhưng mà hình như là đặt ở trước bpsd của nam.
Tạ Doãn thấy y không nói gì nữa, liền nhẹ nhàng kề sát bên tai, nhỏ giọng đọc tiếp, "Hoặc là đặt trong hộ nội (*), sau đó chuyện phòng the, tuyệt không thể tả."
(*): bpsd của nữ.
Ngôn Băng Vân bỗng nhiên đứng lên muốn đi, lại bị Tạ Doãn nhanh chóng ôm ngang eo, khéo léo kéo người kia ngã xuống. Tạ Doãn cũng không nói chuyện, toàn bộ thân thể đều đè lên y, mang theo mấy phần hung hãn hôn y, môi lưỡi của hắn cạy mở hàm răng của Ngôn Băng Vân, hận không thể nuốt y vào bụng. Ngôn Băng Vân bị ép há to miệng, thở gấp giống như cá nhỏ há miệng dưới nước, tiếng thở gấp hoàn toàn bị Tạ Doãn nuốt xuống. Tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, chuyển động hai ba lần đã giải khai ngoại bào của Ngôn Băng Vân, luồn tay vào vòng eo thon gầy của y không ngừng thăm dò.
Thời điểm mở miệng, thanh âm của Tạ Doãn có chút khàn khàn, tràn đầy sắc dục: "... Thử một chút nhé?"
Ngôn Băng Vân bị hắn chọc ghẹo đến nỗi khóe mắt đã ửng đỏ, không nói đồng ý mà cũng không từ chối, trong mắt đã dâng lên thủy ý, thấy Tạ Doãn lại cúi người xuống, ngậm lấy đầu ngực đã ửng đỏ dựng thẳng lên của Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân lập tức ngửa cổ, phát ra thanh âm rên rỉ đã bị đè nén.
Y làm sao có thể nói chữ "Không" đây.
Tạ Doãn ôm người lại, hai chân của Ngôn Băng Vân đều choàng trên lưng hắn, tự mình giải khai tiết y, còn không quên ngẩng đầu hôn Tạ Doãn.
Trong thư phòng có giường êm, chờ tới thời điểm Tạ Doãn ném Ngôn Băng Vân lên đó, cả người y đã bị lột sạch sẽ, Tạ Doãn hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, thuận thế lột tiết khố của y ra, nhìn thấy người dưới thân hắn đã lặng lẽ cứng ngắc.
Bên cạnh giường có một cái tủ nhỏ, bên trong đã chuẩn bị thuốc mỡ. Hai người đều ở tuổi khí huyết phương cương, đương lúc tình nồng, trong trạch tử e là ở trù phòng cũng tìm được thứ này. Tạ Doãn đưa tay chà xát chất lỏng sền sệt trong tay, lại lấy miễn linh ra nắm trong lòng bàn tay. Thuốc mỡ kia rất nhanh đã hóa thành thủy dịch, Tạ Doãn chụm bốn ngón tay lại xoa ở hậu huyệt của Ngôn Băng Vân, một ngón tay khác lại vuốt vuốt cửa huyệt. Ngôn Băng Vân rên "hừ" một tiếng, ngón tay đi vào cảm giác rất quen thuộc, Tạ Doãn lại tiếp tục tiến thêm một ngón vào, xe nhẹ đường quen nhanh chóng tìm được điểm kia, dùng sức vân vê mấy lần, quả nhiên cảm thấy thân dưới của Ngôn Băng Vân mềm nhũn, xuân thủy không ngừng chảy ra theo ngón tay đâm vào của hắn.
Ngôn Băng Vân không nhịn được vặn eo một cái, tựa hồ muốn nâng hai chân lên. Tạ Doãn cường ngạnh cầm chân y, rút ngón tay ra, mang theo một tầng nước ẩm ướt, sau đó Ngôn Băng Vân chỉ cảm thấy cửa huyệt có đồ vật gì đó chạm vào, y còn chưa kịp nói gì, Tạ Doãn đã đưa ngón tay tới, đẩy miễn linh vào.
"Chờ đã ——!"
Ngôn Băng Vân cao giọng thét lên một tiếng, lại chưa nói xong, thân thể đã kịch liệt co rút. Vật kia quả nhiên là gặp nhiệt liền lập tức chuyển động, tiến vào cửa huyệt lại càng chấn động lợi hại hơn. Bên trong của Ngôn Băng Vân vừa trơn vừa ướt, bị thứ như vậy chấn động, giọng nói phát ra lập tức đứt đoạn. Nhất thời y không phát ra được một âm thanh nào, chỉ gắt gao nắm chặt tay Tạ Doãn, không chịu nổi cào ra hai vết trên đó. Tạ Doãn trở tay vặn một cái, chế trụ người kia ở giường, mười ngón tay đan xen với y.
Tay còn lại không chút lưu tình duỗi hai ngón tay ra tiến vào thân thể y, đẩy miễn linh hướng thẳng vào nơi mẫn cảm. Bụng dưới của Ngôn Băng Vân kịch liệt co rút, cuối cùng cũng kêu được một tiếng "Tam ca", thanh âm ý loạn tình mê kia Tạ Doãn chưa từng nghe qua, lại nhìn dưới thân, y vậy mà đã bắn ra, bạch trọc đều văng lên bụng hắn.
Tạ Doãn ngoắc ngón tay lấy vật kia ra, lại ôm Ngôn Băng Vân hôn lên khóe miệng y. Hắn không ngờ là thứ này lại có hiệu lực lớn như thế, lại có chút lo lắng vừa rồi Ngôn Băng Vân không chịu nổi.
Ngôn Băng Vân đã mềm nhũn, xoay tay lại ôm lấy hắn, cọ cọ lên gò má hắn không muốn tách rời. Y rất ít khi có những hành động thế này, giống như cả người đã hóa thành một vũng nước, Tạ Doãn nghiêng mặt hôn lên khóe môi y, lại hôn lên khóe mắt, cảm thấy khóe mắt y có hơi ươn ướt, y ôm chặt Tạ Doãn không nói lời nào.
Tạ Doãn thở dài trong lòng, đột nhiên hỏi y: "Ngươi chuẩn bị khi nào lên đường?"
Thân thể Ngôn Băng Vân cứng đờ, một hồi lâu không nói gì.
Nhưng y cũng không phủ nhận.
Tạ Doãn cũng chẳng suy nghĩ gì với chuyện này nữa, từ ngày Phạm Nhàn gửi phong thư thứ nhất, kì thật hắn đã chuẩn bị sẵn trong lòng chuyện này sẽ xảy ra. Khi Đại Chiêu yên bình Ngôn Băng Vân sẽ không cần phú quý, nhưng khi Đại Chiêu gặp nạn, Ngôn Băng Vân nhất định sẽ trở về.
Hoàng đế có thể là giả, nhưng lòng trung thành của Ngôn Băng Vân xưa nay chưa từng giả, có nhiều thứ đã khắc vào họ của y, khắc vào trong xương tủy của y, từ trước tới nay đều chưa từng thay đổi.
Tạ Doãn đều hiểu. Lúc trước bọn họ ở Bắc đô cũng đã nói từ nay về sau sẽ không tiếp tục quản chuyện này nữa, muốn nắm tay nhau lang bạt giang hồ, từ đây lưu lạc thiên nhai. Thế nhưng kết quả thì sao? Tạ Doãn trở về, Ngôn Băng Vân cũng trở về, trong loạn Kim Lăng bọn họ suýt chút nữa nộp luôn cái mạng nhỏ này, nhưng nếu như có thể làm lại từ đầu một lần nữa, cũng chưa chắc đã có lựa chọn khác.
Tạ Doãn lưu luyến hôn lên tóc mai của y: "Chuyện trong thiên hạ thật sự là quản không hết."
Ngôn Băng Vân khẽ "Ừm" một tiếng, "Thái tử Hiếu Chương đã chết, Tam ca, ngươi sớm đã được tự do rồi."
Y cũng không yêu cầu Tạ Doãn trở về cùng y. Triều cục phức tạp, thân phận của hắn hiện giờ có chút khác, trở về chưa hẳn đã hữu dụng, hắn cũng sẽ không vui.
Người này là người y đã liều mạng kéo ra từ trong vũng bùn Kim Lăng, y chỉ muốn hắn tiếp tục được sống vui vẻ ở nơi núi non trùng trùng thế này.
Tạ Doãn dùng sức ôm chặt y, sau đó lại buông ra không một tiếng, đến cùng là vẫn không nói gì. Bọn hắn lẳng lặng ôm nhau một hồi, trong lòng Tạ Doãn có tư vị khó nói ra được, ban đầu chỉ muốn ôm nhau một lát, lại phát hiện ra người trong ngực chậm rãi xao động. Thứ ở thân dưới của Tạ Doãn vẫn vừa cứng vừa nóng, hắn không nhịn được cọ cọ một chút, sau đó lại đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, cố gắng kìm nén lại. Thế nhưng hơi thở dồn dập và lồng ngực đang đập thịch thịch của người dưới thân hắn không thể là giả được, Tạ Doãn có chút bất ngờ hơi ngồi dậy nhìn cơ thể của Ngôn Băng Vân, không biết từ khi nào y đã tràn đầy vẻ sắc dục thế này, mặt đỏ tía tai, ngay cả ngực cũng đỏ hơn so với lúc bình thường, điểm giữa làn da trắng nõn lại càng đỏ đến chói mắt.
Ngôn Băng Vân cũng biết bộ dáng lúc này của mình không đúng lắm, đưa tay che mắt Tạ Doãn không cho hắn nhìn. Tạ Doãn lại muốn gỡ tay y ra, dùng cự vật đang cương cứng nóng bỏng ở hạ thân khiêu khích hậu huyệt ướt át của Ngôn Băng Vân, nơi đó vừa chạm vào đã mở ra, nhất thời giống như vui mừng phấn khởi ôm chặt cự vật kia, thế nhưng chỉ ôm một đoạn đầu nhỏ không đáng kể. Ngôn Băng Vân lại phát ra thanh âm càng lúng túng hơn, trong miệng mơ hồ nói: "Trong miễn linh kia... Có, có cái gì?"
Đương nhiên là có rồi, bên trong đó đã hạ xuân dược.
Tạ Doãn vừa mới nhớ tới cái này, thấy tình trạng hiện giờ của cũng cảm thấy ba phần dở khóc dở cười, ba phần không đành lòng, nhưng vật ở hạ thân thật sự đã ngày càng cương cứng. Hắn vừa đưa tay vỗ về vật dưới thân cũng đang dựng thẳng của Ngôn Băng Vân, vừa nghẹn họng hỏi y: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"... Nóng." Ngôn Băng Vân thở gấp hai cái, tự mình điều chỉnh để cự vật của Tạ Doãn tiến vào hậu huyệt của mình, giống như muốn nuốt trọn nó vào. Tạ Doãn vẫn không chiều ý y, bình thản "Ưm" một tiếng, lại cầm miễn linh đã dừng lại lên, hỏi: "Còn gì nữa?"
Cổ họng Ngôn Băng Vân mơ hồ phát ra hai tiếng không có nghĩa, cũng không chịu nói.
Tạ Doãn giữ miễn linh ở nơi đó trong người y, "Ngươi phải nói cho ta biết chỗ nào không thoải mái ta mới có thể giúp ngươi chứ."
Ngôn Băng Vân rên lên hai tiếng, giọng chỉ như tiếng muỗi vo ve nhả ra một chữ nữa: "Ngứa..."
"Ngứa chỗ nào?"
Lần này Ngôn Băng Vân thật sự không chịu nói tiếp nữa, Tạ Doãn lại đẩy miễn linh vào, thân thể của y lập tức cứng ngắc, nước mắt lăn dài trên khóe mặt, thanh âm mềm nhu như sắp chảy nước: "Không muốn... Ta không muốn cái này..."
Tạ Doãn bị y kéo xuống, hai gò má cọ lên nhau, Ngôn Băng Vân kịch liệt thở hổn hển hai cái, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng gọi tên Tạ Doãn, "Ta muốn ngươi... Bên trong, muốn ngươi."
Eo Tạ Doãn hơi trùng xuống, lập tức đẩy vào trong.
Bên trong Ngôn Băng Vân sớm đã ướt đẫm, Tạ Doãn giống như vừa đâm vào vũng nước suối nóng, nơi sâu nhất còn hút vào mãnh liệt, làm Ngôn Băng Vân run rẩy, cũng làm Tạ Doãn chấn động. Lưng hắn xiết căng, từng đợt tê dại xuất hiện, đánh mất sự tiết chế của hắn, chỉ muốn nhanh chóng đưa vào bên trong, nhiều lần dùng sức cực lớn, đẩy miễn linh vào nơi sâu nhất hắn chưa từng vào. Cuống họng Ngôn Băng Vân không phát ra được âm thanh nào, trên mặt đều là nước mắt, cảm giác mỗi tấc thịt trên người đều bị xé toạc, mỗi dây thần kinh trên cơ thể đều tê dại ngứa ngáy, dùng hết sức cũng không thể chịu được. Y chưa từng bị kích thích như vậy, không thể lắc đầu cầu xin hắn tha cho y, chỉ nói mê sảng, "Đừng vào nữa... Sâu quá... A!"
Tạ Doãn bị y câu dẫn đến mức hai mắt đỏ ngầu, giữ chặt eo không cho y giãy giụa. Thứ ở hạ thân Ngôn Băng Vân cương cứng trướng đỏ lên, thanh dịch đáng thương một mực chảy xuống. Toàn thân y đều đổ mồ hôi, phía dưới cũng chảy nước, cả người chỗ nào cũng ướt sũng, làm gì còn có nửa phân dáng vẻ của Ngôn công tử, Ngôn đại nhân nữa?
Tạ Doãn thất thần, càng hung ác đâm vào, Ngôn Băng Vân vừa kêu hắn đừng tiến vào lại vừa lắc môn cầu hắn dùng lực một chút. Tạ Doãn thở dốc, còn dụ hoặc cười: "Sâu thêm một chút nữa là không lấy được nó ra nữa đâu."
Trong mắt Ngôn Băng Vân đã đầy xuân tình, đột nhiên giật mình.
Thật lâu sau, y khẽ mỉm cười một cái, ôm cổ Tạ Doãn hôn hắn một cái, lờ mờ ghé vào lỗ tai hắn nói, "Vậy ta sẽ mang theo nó đi Bắc đô..."
Đến Giám Sát Viện, đến Hoàng cung... Khi nào thẩm vấn hung đồ nó sẽ chấn động, thời điểm thấy mặt Hoàng đế nó cũng sẽ chuyển động bên trong, tựa như Tạ Doãn vẫn luôn ở bên y, chưa từng rời xa.
Tạ Doãn thở hai tiếng nặng nề, đột nhiên rút ra, sau đó đưa tay vào trực tiếp lấy miễn linh kia ra, tiện tay vứt nó qua một bên, khiến cho mặt đất hiện ra một vết nước dài. Ngôn Băng Vân chưa kịp nói gì, cả người đã bỗng nhiên bị Tạ Doãn lật lên. Hắn không tiến sâu vào, gắt gao bóp lấy o Ngôn Băng Vân như muốn bẻ gãy nó, hung hăng đâm tới mấy chục lần, mỗi lần đều cố ý kéo dài một chút, đâm đến nỗi tiếng rên rỉ của Ngôn Băng Vân cũng lạc đi, quỳ trên giường êm cũng khó mà quỳ được, run rẩy hít sâu cắn chặt răng. Tạ Doãn rốt cuộc cũng gầm nhẹ một tiếng sau đó bắn vào.
Ngôn Băng Vân và hắn đồng thời đẩy đến cao trào. Trong lúc đầu óc hoàn toàn trống rỗng, y mơ hồ nghe thấy hắn nói một câu bên tai mình.
"Ta đi cùng ngươi."
Thái tử Hiếu Chương đã chết, Tạ Doãn sớm đã được tự do, từ đây trời biển mênh mông mặc cho hắn bay lượn, cuối cùng cũng không cần phải câu nệ lòng người quỷ quyệt, ngân khố thiếu hụt nữa.
Nhưng người kia không được tự do, hắn nghĩ lại cũng thấy quá mức không thú vị.
Tạ Doãn ôm chặt thân thể đã đổ đầy mồ hôi của ái nhân, cúi đầu trao cho y một nụ hôn thật sâu.
Mùa xuân năm sau, Ngôn Băng Vân đã rời Bắc đô mấy năm trời đột nhiên trở lại Bắc đô, đảm nhiệm chức vụ Đề Ti Giám Sát Viện. Tháng đầu tiên nhậm chức, trong kinh đã phát hiện ra vụ án làm phiếu công trái giả, liên lụy đến mười tám tên quan tham trong triều, trải rộng khắp Lục bộ. Ngôn đại nhân đích thân phân định, lôi lệ phong hành, mười tám tên quan tham tất cả đều sẽ bị chém đầu treo trước cổng thành.
Lại sau nửa năm nữa, viện trưởng Giám Sát Viện Trần Bình Bình mưu phản, lăng trì tại thị. Ngôn Băng Vân tiếp quản Giám Sát Viện, thủ đoạn hà khắc dẹp loạn. Trong triều nhiều người bất mãn Giám Sát Viện thiện quyền, cùng nhau viết một tấu chương vạch tội Ngôn Băng Vân nhưng đều không được đáp lại. Mấy tháng sau phiếu công trái được thu về, Tấn Vương Triệu Minh Sâm ban lập tân chính, phế bỏ chính lệnh lúc trước của Thái tử Hiếu Chương, phế bỏ phiếu công trái.
Cùng mùa thu năm đó, Hoàng đế băng hà, Tấn Vương đăng cơ. Ngôn Băng Vân lập tức dâng ấn rời đi. Tân đế lập tức phế đi Giám Sát Viện, phân quyền tam ti lục bộ.
Mà bên ngoài thành Đoan Thủy, thanh sơn miểu miểu vân quy xử, lại một năm nữa nhạn minh bay về phương Nam.