Lại nhắc trước là Tạ Doãn không ngủm nha mọi người =)))
《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Hồi kết:
Ngày đó giành lại được Bắc đô, chính là mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ hai mươi ba.
Quân báo khẩn cấp tám trăm dặm phá tan đại môn thành Kim Lăng, một đường nhanh như chớp xông vào Hoàng cung. Không ít kẻ tò mò đều chụm đầu vào bàn tán, mồm năm miệng mười nghị luận.
Mấy năm trước Hoàng đế Bắc triều và đệ đệ kia của hắn đánh đến ta sống ngươi chết, Nam triều thừa dịp loạn lạc thu lại quá nửa giang sơn. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, bởi vì thuế ruộng của Nam triều không đủ mà phải tạm ngừng chiến tranh, mà Hoàng đế Bắc triều cuối cùng vẫn giết chết Vinh Vương, dùng chút sức tàn chuyên tâm đối phó với Nam triều.
Ban đầu tất cả mọi người cho rằng đây cũng chỉ là một lần đánh sau hai mươi năm, triều đình chẳng mấy chốc sẽ tiếp tục an phận ở một góc. Không ngờ rằng từ ngày Kim Lăng đại loạn, mấy vị Hoàng tử của Bệ hạ đều hoăng thệ, ngay cả con côi của Thái tử Ý Đức —— cũng chính là vị sau này được truy phong làm Hiếu Chương Thái tử cũng ra đi. Có Chu Dĩ Đường cầm quân, chủ soái hai mươi tư biên thành suýt chút nữa cùng nhau tạo phản, toàn quốc bi phẫn, không ai muốn ngưng chiến, ngay cả Giám Sát Viện cũng đều thay đổi thái độ, kiên định chủ chiến.
Thái tử Hiếu Chương khi còn tại thế từng đề ra tân chính, nhưng còn nhiều trở ngại, chưa thể chân chính áp dụng. Sau khi ngài tạ thế, Chu Dĩ Đường đã dâng tấu chương của Thái tử Hiếu Chương lên điện, cầu "Người mất nhưng pháp lệnh không mất". Cả triều đều làm theo lệnh, những năm gần đây, tất cả mọi người đều lấy đai lưng buộc bụng, cuối cùng đã có thể chu cấp cho đại quân của Chu tướng quân một đường xuất phát đánh tới dưới thành Bắc đô.
Đến nửa đêm, tin tức rốt cuộc cũng được truyền ra —— Vương đô thu phục! Hiêu thủ (*) Tào tặc!
(*): chém đầu rồi treo lên thành thị chúng.
Mấy chục năm loạn ly, rất nhiều người đã chết rồi, không còn cảnh tượng sống một ngày nhìn một ngày nữa, những người còn sống được tới khi tóc mai đã điểm bạc đếm lại cố nhân cũng chẳng còn mấy người.
Non sông sinh hoang tàn, nhiều sinh dân ly tán.
Nhưng tin tức từ Kim Lăng truyền đến Đoan Thủy cũng đã phải mất một tháng sau đó.
Phạm Nhàn tự mình đưa tin tới, Ngôn Băng Vân nghe xong cũng chỉ ngồi xuống, mời hắn uống một chén trà.
Hắn hiện giờ đã là chủ tâm của Nam triều.
Đại khái chính là sau một năm Kim Lăng đại loạn liền dần dần có truyền ngôn, nói năm đó Bệ hạ chạy về phía Nam còn có một hài tử, chính là tiểu Phạm đại nhân. Chỉ là có nhiều thứ bất tiện, hai người không có cách nào nhận lại nhau. Cũng là không có lửa làm sao có khói, càng có nhiều tin đồn truyền đi thì càng khiến người khác tin là như vậy. Mà Bệ hạ quả thực là cũng đối với tiểu Phạm đại nhân khác biệt so với trước kia, mấy năm nay trong triều dần dần do hắn chấp chưởng, sau này lại phong cho hắn làm Tấn Vương —— Chưa vội bàn đến chuyện tiểu Phạm đại nhân trẻ tuổi thân không tấc công, nhưng Đại Chiêu đã khi nào phong người khác họ làm Vương? Trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ, chỉ là vẫn muốn giữ mặt mũi cho Bệ hạ, không ai lại đi nói toạc ra.
Ngẫm lại thì Bệ hạ cũng thật đáng thương, bây giờ dưới gối cũng chỉ còn một nhi tử, dù là tư sinh (*) thì cũng đành nhận. Hiện giờ chỉ còn chờ đến sau khi hoàn triều Bắc đô, Lễ bộ sẽ mô phỏng chiếu chỉ, cho tiểu Phạm đại nhân một danh phận.
(*): con hoang.
Thiên hạ này, đã không còn người nào có thể tranh đoạt với hắn.
Phạm Nhàn đến Đoan Thủy là muốn mời Ngôn Băng Vân hồi triều, muốn y chấp chưởng Giám Sát Viện.
Ngôn Băng Vân nghe vậy cũng không có phản ứng gì nhiều: "Trần Bình Bình không trung thành sao?"
Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta dùng ông ta, trong lòng chung quy cũng không thoải mái."
Chính là có ý muốn qua cầu rút ván.
Ngôn Băng Vân hiểu rõ trong lòng, nhưng y không muốn thảo luận vấn đề này với Phạm Nhàn. Y chỉ bình tĩnh dùng khăn ướt lau tay cho Tạ Doãn đang nằm trên giường, giống như đây mới là chuyện quan trọng duy nhất.
Phạm Nhàn ở bên cạnh nhìn một hồi, ánh mắt có chút không đành lòng: "Ngôn huynh, Tam ca đã nằm nhiều năm như vậy rồi, sợ là sẽ không tỉnh lại nữa."
Ngôn Băng Vân vẫn bất vi sở động như cũ.
Lời này lúc trước Phí Giới đã nói với y, mặc dù y đã cưỡng ép cho Tạ Doãn dùng Mạnh Nga Thảo, cũng xem như đã giải được độc Thấu Cốt Thanh, giữ được một mạng cho Tạ Doãn, nhưng hắn cũng không thể xem như vẫn còn sống —— vô tri vô giác, vô thanh vô tức, ngoại trừ việc hắn vẫn có thể thở ra thì hoàn toàn không khác gì người chết.
Phí Giới chưa từng thấy qua tiền lệ như vậy, căn bản không xuống tay được.
Nhưng Ngôn Băng Vân cũng chẳng quan tâm, y đưa hắn về Đoan Thủy, sống như vậy đã mấy năm nay, mặc cho ngoài kia đánh đến long trời lở đất, y cũng chỉ làm một việc duy nhất là bảo vệ Tạ Doãn. Phạm Nhàn hết lần này đến lần khác tới mời y hồi triều, y đều chỉ coi như không nghe thấy.
Phạm Nhàn thở dài, nhìn người đang nằm trên giường không nhúc nhích. Tạ Doãn nhìn qua hình như đã khá hơn, so với thời điểm hắn trúng Thấu Cốt Thanh lúc trước, hiện tại hắn đã ấm lên rất nhiều, thậm chí trên mặt còn có thêm mấy phần huyết sắc, lặng yên nằm ở đó, giống như chỉ đang ngủ thiếp đi thôi.
Ngôn Băng Vân dường như thật sự coi rằng hắn đang ngủ thiếp đi, bất giác thấp giọng nói: "Hôm qua ta cắt móng tay cho hắn, không cẩn thận cắt trúng vào da của hắn."
Y nâng tay Tạ Doãn lên cho Phạm Nhàn nhìn vết thương nhỏ kia, "Hắn chảy máu, là máu nóng. Trước kia hắn thậm chí còn không thể chảy máu." Ngôn Băng Vân nhìn hắn, ánh mắt giống như khi đối mặt với đại phu, chờ đợi một lời xác nhận, "Hắn sắp tỉnh rồi."
Phạm Nhàn không nói gì. Mỗi lần hắn tới đây đều sẽ bắt mạch cho Tạ Doãn, có lúc cũng sẽ dẫn Phí Giới tới đã nghĩ thêm liệu pháp. Tạ Doãn không ăn được cơm, không uống được thuốc, cho nên Phí Giới đành nghĩ thêm rất nhiều biện pháp khác nhau, phiền phức không thể kể hết được. Nhưng chỉ cần là Phạm Nhàn nói, bất luận phiền phức cỡ nào Ngôn Băng Vân cũng đều sẽ làm. Càng về sau, ngay cả Phí Giới cũng phải thừa nhận ông đã hết cách rồi, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi. Bởi vì mỗi biện pháp của ông chỉ mang đến một kết quả —— Tạ Doãn còn sống, còn thở, chỉ vậy thôi.
Phạm Nhàn thậm chí đã có lúc nghĩ nếu như dùng một chưởng kết liễu Tam ca của hắn, có lẽ như vậy Ngôn Băng Vân mới có thể triệt để mất hết hi vọng.
Nhưng hắn không làm được. Hắn không quên được nụ cười cuối cùng mà Tạ Doãn cười với hắn, hắn không có cách nào tự lừa gạt chính mình. Sự thật chính là Tạ Doãn ra nông nỗi này, cũng có một phần nguyên nhân là từ hắn.
Bọn họ đều tự vấn lòng mình, nếu như lúc trước Triệu Uyên thật sự chết trong tay Sở Thiên Quyền, Tạ Doãn đăng cơ, vậy liệu Phạm Nhàn có giao giải dược ra không? Hay là hắn sẽ giống như Trần Bình Bình, ngăn không cho Phí Giới chế thêm một bình giải dược khác? Thậm chí, thời điểm ban đầu hắn biết là có giải dược, tại sao lại đi giao cho Ngôn Băng Vân đây?
Tạ Doãn không muốn tra khảo hắn, cũng không muốn làm khó hắn. Đời này của Tạ Doãn không muốn phải lo nhiều thứ như vậy, mỗi một chuyện hắn đều lo đến chu toàn, nhưng hắn lại từ bỏ chính bản thân mình.
Phạm Nhàn biết chuyến đi lần này của mình lại phí công rồi.
Ngôn Băng Vân đắp chăn lại cho Tạ Doãn xong mới tiễn Phạm Nhàn xuống núi.
Phạm Nhàn: "Gia trạch của Ngôn gia ta đã cho người đi tu sửa, đợi đến khi sửa lại xong, hẳn là có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Nếu như ngươi trở về, gia trạch vẫn sẽ trả lại cho ngươi."
"Đa tạ hảo ý của ngươi." Ngôn Băng Vân nở một nụ cười hiếm thấy, "Nếu như Tam ca tỉnh lại, ta sẽ trở về xem xem."
"Tam ca chắc hẳn cũng rất muốn quay về Bắc đô."
Ngôn Băng Vân: "Có lẽ là hắn sẽ muốn phiêu bạt thiên nhai. Hắn ở Kim Lăng đã không có một ngày nào được vui vẻ, ở Bắc đô thì có gì khác chứ?"
Phạm Nhàn nhìn y một cái: "Vậy còn người, cũng đi theo huynh ấy sao?"
Ngôn Băng Vân lơ đãng lắc đầu: "Cũng có thể là vậy, nói không chừng hắn vẫn không chịu tha thứ cho ta."
Phạm Nhàn nhịn không được than nhẹ: "Ngươi cần gì phải..."
Ngôn Băng Vân không để cho hắn nói hết lời: "Gia trạch kia cũng không cần giữ lại cho ta, ta mặt dày xin ngươi làm một chuyện vì ta được chứ?"
"Nói đi."
"Phụ mẫu và huynh trưởng của ta đều có người tế bái, nhưng nô bộc trong Ngôn phủ đều bị Ngôn gia làm liên lụy, chết trong một đêm, nhưng không có ai biết danh tính của họ cả. Mong ngươi sau khi trở về Bắc đô có thể làm cho bọn họ một buổi pháp sự, nếu như trạch tử kia đã tu sửa xong mà có người muốn đến ở, ngươi cũng không cần câu nệ, cứ cho đi. Có người ở đó an cư lạc nghiệp sẽ càng tốt hơn, cha ta ở trên trời nhìn xuống nhất định sẽ rất vui.
Phạm Nhàn khó thấy được có khi nào Ngôn Băng Vân lại nhiều lời như vậy, mặc dù cảm thấy việc này không ổn nhưng vẫn đáp ứng.
Hai người đi một đường xuống tới chân núi liền phải từ biệt, Phạm Nhàn do dự nửa ngày, vẫn không nhịn được gọi Ngôn Băng Vân lại: "Nhưng nếu như... Tam ca cứ một mực bất tỉnh, ngươi sống uổng một đời như vậy, không cảm thấy không cam tâm sao?"
Ngôn Băng Vân nghe vậy liền quay lại nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút kinh dị, "Sống uổng?"
Phạm Nhàn: "Ngươi là người có tài, chính là trụ cột của giang sơn, tội gì mai một ở giữa sơn dã thế này? Trong lòng Tam ca, thật sự muốn thấy ngươi thế này sao?"
Ngôn Băng Vân yên lặng một hồi, giữa lông mày lại có mấy phần ý cười.
Lúc trước tiến vào Giám Sát Viện, trong lòng mỗi người đều mang đại nghĩa.
Ngôn Băng Vân đã sống nửa đời vì cái đại nghĩa này, cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện. Y theo Trần Bình Bình học kiếm pháp từ nằm mười bốn tuổi, lão sư mặc dù đã phụ y, nhưng chí lớn muốn chém hết tất cả gian thần của ông ấy cũng không phải giả dối. Kiếm chính là nghĩa, là chí của y. Y dùng rượu tẩy kiếm, vì để tận diệt bất bình trong lòng, cũng là để tận diệt bất bình trong thiên hạ.
Thế nhưng thiên hạ bất nghĩa nhiều không kể xiết, có bao nhiêu người vì để hoàn thành đại nghĩa mà làm chuyện bất nghĩa. Thời điểm đạo nghĩa không cho phép chùn bước như vậy y đã bỏ kiếm không dùng, cảm thấy mình là vì đại nghĩa mà bỏ qua tiểu tiết, chờ đến khi thật sự muốn cầm kiếm lên mới biết được một bước sai chính là thù hận thiên cổ.
Nói cho cùng thì đại nghĩa vậy mà chỉ lưu lại cho y một câu hỏi của Tạ Doãn mà y không có cách nào hồi đáp được.
"Có một chuyện, ta vẫn chưa trả lời hắn." Ngôn Băng Vân dùng ngữ khí bình thản mở miệng, "Chờ đến khi hắn tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết. Chỉ như vậy thôi."
Y nắm tay thành quyền hướng về phía Phạm Nhàn, lúc này mới thật sự nói lời từ biệt: "Thảo dân nói trước câu này, chúc ngài vạn tuế thiên thu."
Phạm Nhàn không còn lời nào muốn nói, quay đầu tiếp tục rời đi.
Trang tử của Tạ Doãn rất yên tĩnh, một đường hướng xuống, thiên địa xa xăm, đồng cỏ mênh mông, núi non trùng điệp. Phạm Nhàn xa xa quay đầu nhìn lại, sớm đã không nhìn thấy thân ảnh của Ngôn Băng Vân nữa.
Ánh dương hạ lạc mỏm núi, thanh sơn nhất trú tận, nhân gian đã mấy mùa thu.
Chính văn hoàn.
- -------------------------------
Huhu xúc động wé UwU
Đây là chiếc fic OE đầu tiên tôi cảm thấy khá viên mãn. Bình thường tôi cũng không thích OE đâu nhưng mà fic này có kết thực tế, tôi cũng không tưởng tượng được là nếu kết không thế này thì nó có thể kết thúc thế nào nữa.
Mà thực ra cũng có thể miễn cưỡng coi là HE mà. Còn 4 PN và phần 2 nữa mọi người đừng vội tạm biệt nha!
Spoil xíu là ở phiên ngoại đầu Tạ Doãn có tỉnh lại nha. Bởi vì kết thiên hướng OE nên mai tôi up PN1 luôn cho mọi người đỡ bứt rứt =))))