《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 12:
Đêm nay trong thành Bắc đô đại loạn.
Lôi Hỏa Đường phụng chỉ ám sát phản tướng Ngô Phí, một đòn thất thủ, còn náo loạn tạo ra động tĩnh rất lớn, thậm chí kinh động cả đến quân tuần phòng trong thành.
Như vậy cũng tốt, quân tuần phòng vừa xuất động vậy mà lại bất ngờ phát hiện gian tế Nam triều Ngôn Băng Vân đang ở đây. Thống soái quân tuần phòng vừa nhận được tin tức liền lập tức hạ lệnh thiết lập giới nghiêm toàn thành, xuất động ba đội đi truy lùng, nhất định phải đem người bắt sống trở về. Bên người Ngôn Băng Vân còn mang theo một cô nương, bị đuổi bắt vô cùng thảm hại, vốn bị bắt là chuyện mười phần chắc đến chín phần, nhưng bên cạnh y tựa hồ còn có một cao nhân khác tương trợ, trong lúc nguy cấp luôn có những mũi tên không biết từ đâu bắn ra giải vây giúp y. Càng đặc biệt hơn là sau hơn nửa đêm, lại không biết một nhóm cao thủ không rõ thân phận ở đâu xông ra, trực tiếp bắt Ngôn Băng Vân đi.
Mà lúc này đây, vị chủ mưu bắt gian tế Nam triều đi đang mang một khuôn mặt lạnh lùng cầm máu cho Ngôn Băng Vân.
Vết thương mới trên người Ngôn Băng Vân cũng không tính là nhiều, một vết thương dài chừng một tấc trên cánh tay đã coi như là nghiêm trọng nhất rồi. Có điều đối với Ngôn Băng Vân mà nói, có lẽ là y đều không cảm nhận được gì. Những vết thương nghiêm trọng nhất vẫn là mấy vết thương cũ. Vừa kết vảy lại nứt ra, bắt đầu chảy máu, rất dễ bị nứt ra khi cọ xát, lộ ra phần da non còn chưa mọc xong. Dù là Tạ Doãn đã cẩn thận từng li từng tí thế nào thì cơ bắp của Ngôn Băng Vân vẫn gồng lên, không có cách nào khống chế thân thể run rẩy.
Chỉ là y có thể nhịn được chứ cũng không phải không biết đau.
Tạ Doãn thật ra cũng không quá biết xử lý vết thương, lúc mới ôm người từ sông Tẩy Mặc ra chỉ quấn băng cầm máu cho y rất qua loa, kết quả là bị nhiễm trùng khắp nơi, người sốt cao không ngừng, cuối cùng chỉ có thể luống cuống ôm y chạy đến thành Hoa Dung tìm đại phu. Nhưng ngoại trừ hắn ra, người khác cũng không làm chuyện này được. Không biết hôm nay Ngôn Băng Vân bị làm sao, ai đến cũng không cho động vào, điên dại như vậy. Y cũng không đề phòng Ngô Sở Sở, nhưng Ngô Sở Sở vừa cởi ngoại y của Ngôn Băng Vân ra thì Tạ Doãn đã bưng khuôn mặt như bị mất trộm đồ tới cướp việc làm. Ngoài miệng còn cực kì quân tử, nói là sao có thể để cô nương nhà người ta thấy máu.
Cướp việc thì cướp việc, cướp xong còn làm không tốt. Thời điểm Tạ Doãn thấy Ngôn Băng Vân không nhịn được đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh lần thứ ba, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, quay đầu nổi cáu với Phạm Nhàn: "Lửa của hỏa lôi đệ không nghe được à? Sao mà tới chậm như vậy! Đớp phân cũng phải chờ nguội à!"
"..."
Phạm Nhàn đang cùng Ngô Sở Sở nói chuyện thì bị hắn mắng một câu lớn tiếng như vậy liền chớp chớp mắt hai cái, nửa ngày sau cũng không có phản ứng gì.
Ngôn Băng Vân bị hắn mắng một câu đến tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Tạ Doãn một chút, khuôn mặt giống như người chết rốt cuộc cũng có chút huyết sắc: "Điện hạ..."
Tạ Doãn hung dữ quay lại nhìn y chằm chằm.
Ngôn Băng Vân đổi giọng: "... Tam công tử."
Tạ Doãn vẫn mang gương mặt lạnh lùng, hừ một tiếng, lại rắc bột thuốc lên vai y. Chỉ là máu chảy ra qua nhanh, thuốc bột không giữ lại được chút nào. Ngôn Băng Vân nhận lấy cái khăn đã thấm máu ẩm ướt, giữ lên đầu vai mình: "Cầm máu trước đã, phải ấn mạnh vào chứ đừng chỉ đắp lên."
Tạ Doãn kêu "Này" một tiếng, khuông mặt lạnh lùng thoáng cái đã hòa hoãn một chút, đưa tay cầm máu giúp y, cau mày hỏi y: "Sao ngươi lại biến mình thành dạng này thế?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu, không nói gì.
Tạ Doãn lại hỏi: "Ngươi nhờ nha đầu kia bảo ta đi tìm Chu Dĩ Đường là có ý gì?"
Ngôn Băng Vân miễn cưỡng cong khóe miệng, đôi con ngươi nhìn chằm chằm về phía Phạm Nhàn cách đó không xa: "Ủy thác thôi. Bây giờ ta cũng chẳng sao nữa, ngươi cũng không cần nghe."
Tạ Doãn: "Ngươi ——"
Hắn còn chưa dứt lời, Phạm Nhàn đã đưa Ngô Sở Sở ra ngoài, sau đó quay người đi tới bên cạnh bọn họ: "Tam ca, cho ta nói với Ngôn đại nhân hai câu đi?"
Nói là nói với Tạ Doãn nhưng mặt lại quay ra nhìn Ngôn Băng Vân. Trong tay hắn cầm lệnh bài của Giám Sát Viện, gọi y là Ngôn đại nhân, rõ ràng lúc này là đang lấy thân phận Đề Ti của Giám Sát Viện ra để nói chuyện.
Tạ Doãn đang nổi nóng, căn bản không thèm để ý đến cái giọng quan to của hắn: "Lời gì mà ta không được nghe?"
Lông mày của Phạm Nhàn khẽ nhíu lại, chân thành nói: "Lời gì huynh cũng không được nghe."
Ngôn Băng Vân nói một tiếng để trấn an Đoan Vương điện hạ đang muốn nổi giận kia.
"Có hạ quan."
Tạ Doãn nhìn Phạm Nhàn một chút, lại nhìn Ngôn Băng Vân một chút, bỗng nhiên đứng dậy, phất tay áo muốn rời đi. Đi được hai bước lại không yên lòng, quay người lại nói: "Ngôn Băng Vân không có làm phản, trong lòng đệ biết rất rõ."
Phạm Nhàn cười với hắn trấn an: "Ta biết. Tam ca, ta chỉ muốn hỏi vài câu thôi. Hỏi xong sẽ tự có cân nhắc."
Tạ Doãn: "Đệ đây là đang muốn..."
"Tam công tử..." Ngôn Băng Vân hơi kéo ống tay áo của hắn, giọng nói nhẹ nhàng, cơ hồ không giống y. Thanh âm kia giống như một người đã kiệt sức nói ra, trong lời nói đều là sự chán ghét và bất lực không nói được: "Trước khi Phạm đại nhân tra hỏi, hạ quan có thể hỏi một vấn đề trước không?"
Phạm Nhàn nở nụ cười, tướng mạo đẹp đẽ, cười lên cả khuôn mặt đều cong lên ý cười, giống như một con hồ ly: "Ngôn đại nhân cũng không phải ở Giám Sát Viện ngày đầu tiên, chúng ta không thể trả giá mặc cả thế này."
Ngôn Băng Vân thản nhiên nói: "Lúc trước Trần viện trưởng gửi mật lệnh cho ta, mật lệnh đó nói là truy sát Trung Vũ tướng quân của Bắc triều Ngô Phí."
Phạm Nhàn nhếhc một bên lông mày, nụ cười trên khuôn mặt có chút cứng lại. Mật lệnh của Trần viện trưởng đều là trực tiếp truyền đi, sẽ không nói cho người thứ ba biết. Phạm Nhàn thậm chí cũng không tính hỏi đến vấn đề này, càng sẽ không nghĩ đến Ngôn Băng Vân sẽ cứ như vậy nói cho hắn biết.
Y nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, vẫn giữ nguyên vẻ nho nhã lễ độ: "Hiện tại hạ quan có thể hỏi chưa?"
Phạm Nhàn vẫn nắm chặt khối lệnh bài nhỏ, ngón tay vô thức vuốt ve hai lần lên chữ "Giám" được viết bằng chu sa. Sau đó hắn thở dài một hơi.
"Mời."
"Trần viện trưởng giao cho Phạm đại nhân nhiệm vụ gì?"
Phạm Nhàn không chút nghĩ ngợi, thẳng thắn nói: "Đàm phán với Bắc triều, đón Ngôn đại nhân về Kim Lăng."
Mặt Ngôn đại nhân không đổi sắc phản bác hắn: "Đây là chỉ dụ mà Bệ hạ giao cho Phạm đại nhân, hạ quan hỏi là mật lệnh của Trần viện trưởng."
Phạm Nhàn hít sâu một hơi, đưa tay sờ sờ lông mày của mình, có chút hứng thú đánh giá Ngôn Băng Vân một chút.
Thân phận của hắn khá đặc biệt, tuy nói là đệ tử thân truyền mà Phí Giới thích nhất nhưng kì thật là hắn không được huấn luyện ở Giám Sát Viện từ nhỏ như Ngôn Băng Vân. Thời điểm hắn chính thức vào Giám Sát Viện thì Ngôn Băng Vân đã rời Bắc đô. Kì thật là hắn chưa từng gặp qua người này.
Có điều y từng nghe qua rất nhiều lời thuật lại liên quan tới Ngôn Băng Vân.
Phạm Nhàn đang ước lượng Ngôn Băng Vân trước mặt mình rốt cuộc có bao nhiêu ngang ngạnh.
Ngôn Băng Vân biết điều này, nhưng y không vội, đứng im lẳng lặng chờ Phạm Nhàn nghĩ ngợi. Tạ Doãn vừa rồi còn hùng hổ nổi giận Phạm Nhàn, đứng đó rất gần, hiện tại đang đứng sóng vai với Phạm Nhàn. Vóc dáng của hai người gần giống nhau, đứng cùng một chỗ, thân thể như ngọc, tướng mạo cũng như quan ngọc khiến cho người ta có chút tỉnh táo.
Trước kia y chưa từng thấy cảnh tượng Phạm Nhàn và Đoan Vương điện hạ đứng cùng một chỗ.
Thực ra trước kia Ngôn Băng Vân đã từng gặp Phạm Nhàn.
Phụ thân của hắn là Hộ bộ Thượng Thư của Nam triều Phạm Kiến, cũng là người năm đó đi theo Lương Thiệu, một trong mười hai đại thần hộ giá Nam độ. Đáng tiếc Đại công tử Phạm gia thân thể không tốt, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Đạm Châu. Ngôn Băng Vân lần đầu biết tên của Phạm Nhàn chính là lúc Phí Giới phụng chỉ đến Đạm Châu điều trị thân thể cho hắn. Năm đó đại khái là Phạm Nhàn mới sáu tuổi, là Lương Thiệu gợi nói với Phí Giới hãy thu nhận hắn làm môn sinh.
Về sau Phạm gia ra ngoài với lý do gì đó rồi đón Phạm Nhàn về Kim Lăng, không ai biết gì. Ngôn Băng Vân biết chuyện này, cũng là bởi vì Phí Giới hết sức vui mừng, thì thầm đến mấy lần, nói nếu Phạm Nhàn đến Kim Lăng nhất định sẽ tới Giám Sát Viện xem hắn. Quả nhiên là hắn tới. Ngôn Băng Vân đứng từ xa nhìn thiếu niên kia, lúc ấy, Phạm Nhàn cùng lắm cũng mới mười bốn tuổi.
Lúc này Ngôn Băng Vân nghĩ lại tất cả mọi chuyện, mới đột nhiên ý thức được, năm đó chính vào thời điểm Tạ Doãn hồi triều, Lương Thiệu cũng bị gạt ra khỏi Giám Sát Viện.
Lồng ngực y đột nhiên chấn động, giống như đột nhiên nghĩ thông suốt chuyện gì đó. Nhưng y cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên cho lắm, chỉ "A" một tiếng ở trong lòng.
Thì ra là vậy.
Phạm Nhàn rốt cuộc cũng phá vỡ trầm mặc, giơ khối lệnh bài lên trước mặt y: "Ngôn đại nhân hẳn là nhận ra khối lệnh bài này đúng chứ?"
Ngôn Băng Vân khẽ gật đầu: "Đây là Kích Sát lệnh của Trần viện trưởng."
Kích Sát lệnh giao cho Phạm Nhàn, chính là cho hắn nắm quyền sinh sát trong tay. Thiết luật trong Giám Sát Viện, từ Kim Lăng đến Bắc đô, phàm là có điều ám muội đều sẽ bị truy sát bất luận tội trạng. Ngôn Băng Vân cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không sống nổi.
Ngôn Băng Vân nở nụ cười: "Trần viện trưởng vậy mà không để ngươi trực tiếp giết ta?"
Phạm Nhàn: "Ông ấy để ta tới điều tra thêm rõ ràng chuyện ngươi rốt cuộc đã làm gì ở Bắc đô. Nếu có thể mang ngươi về được Kim Lăng là tốt nhất. Nếu cảm thấy không giữ ngươi lại được nữa thì trực tiếp giết luôn."
Ngôn Băng Vân gật gật đầu, quả nhiên là tính cách của Trần Bình Bình. Cũng khó trách Phạm Nhàn chỉ quản giết không quản chôn, để Tạ Doãn đưa Sưu Hồn Tán đến cho y là xong việc.
"Xem ra hạ quan là sống hay chết đều nhờ một câu nói của Phạm đại nhân."
Nụ cười trên mặt Phạm Nhàn càng rõ ràng hơn, ngữ điệu hài lòng, giống như đang nói đùa với y: "Đúng vậy. Vậy ngươi đoán là ta sẽ nói giết, hay là không giết?"
Tạ Doãn trầm mặc nghe đến đó, rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng, "A Nhàn..."
Phạm Nhàn nâng một tay lên ngăn hắn nói tiếp. Lòng bàn tay hắn vẫn nắm chặt khối Kích Sát lệnh, đối diện với khuôn mặt của Tạ Doãn, chữ viết màu đỏ chói mắt giống như một lá bùa, lập tức khiến Tạ Doãn không thể nói ra những lời muốn nói trong miệng.
Phạm Nhàn quay mặt lại, ý cười vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong mắt đều là ý vị cảnh cáo: "Đoan Vương điện hạ, đây là nội vụ của Giám Sát Viện."
Sắc mặt Tạ Doãn chợt thay đổi.
Ngôn Băng Vân gọi hắn một tiếng: "Tam công tử..."
Tạ Doãn không nhìn y, hắn vẫn nhìn Phạm Nhàn chằm chằm, trong ánh mắt đã có lửa giận.
Ngôn Băng Vân đành phải gọi hắn lần nữa: "Tạ Tam!"
Tạ Doãn lúc này mới quay đầu nhìn y, Ngôn Băng Vân nói: "Phạm đại nhân thế này không phải là không động thủ sao?"
Không chỉ là không động thủ mà còn y từ tay đám quân tuần phòng.
Tạ Doãn từng nói hắn có thể bảo vệ y trước mặt Phạm Nhàn, vậy tức là hắn nhất định đã nói gì đó với Phạm Nhàn. Phạm Nhàn nói mấy lời này chỉ là vẫn muốn lừa hắn thôi.
Ngôn Băng Vân bình tĩnh nói: "Giết hay không giết vẫn phải xem Phạm đại nhân trong hai tháng này ở Bắc đô rốt cuộc đã tra hỏi được gì về ta hay chưa."
Phàm Nhàn giơ tay lên, lại xoa xoa lông mày của mình. Dường như hắn rất thích động tác nhỏ này, thời điểm giơ tay lên sẽ che được ánh mắt, mà ánh mắt lợi hại ấy lúc nào cũng nhìn người trước mặt qua kẽ ngón tay, chính là những biểu cảm nhỏ nhặt nhất của đối phương biến hóa thế nào cũng không qua được mắt hắn.
Đáng tiếc là người trước mặt hắn lúc này là một tảng băng, chỉ một chút cái gọi là cảm xúc cũng đều không có.
Phạm Nhàn đành phải nhún vai: "Ngôn Băng Vân, ngươi thanh lý đám thủ hạ và gián điệp cũng sạch sẽ quá rồi."
Sạch sẽ đến mức hắn ở Bắc đô hơn hai tháng nay vẫn là trạng thái hai tay trống trơn, chẳng tra ra được cái khỉ gì.
"Hạ quan là tự chui đầu vào lưới, đã có đẩy đủ thời gian chuẩn bị, đương nhiên là vườn không nhà trống rồi."
"Tốt, tự chui đầu vào lưới. Ngươi ngược lại là rất thống khoái." Phạm Nhàn nắm một tay lại, dùng đốt ngón tay gõ gõ lên ấn đường, tựa hồ có chút đau đầu, "Bốn năm khổ tâm tính toán, ngươi nói hủy liền hủy? Một chút cũng không đau lòng."
Ngôn Băng Vân nghe thanh âm liền hiểu rõ ý, khóe miệng cong lên khẽ cười: "Phạm đại nhân là muốn hạ quan tương trợ xây dựng mạng lưới tình báo ở Bắc đô?"
Phạm Nhàn từ chối cho ý kiến.
Ngôn Băng Vân: "Ai sẽ phụ trách? Giám Sát Viện đã phái người tới chưa? Là Phạm đại nhân ngươi?"
Phạm Nhàn khoát khoát tay, "Ngươi không cần quan tâm đến chuyện này."
Ngôn Băng Vân gật đầu: "Ta giúp ngươi dựng một mạng lưới tình báo ở Bắc đô, bù lại ngươi tha cho ta một mạng, đưa ta về Kim Lăng?"
Phạm Nhàn lại cười: "Ta rất thích nói chuyện với những người thông minh như Ngôn đại nhân."
Ngôn Băng Vân cũng cười một chút: "Nếu ta không đáp ứng thì sao?"
"Không quan trọng." Phạm Nhàn nhìn Tạ Doãn một chút, ý vị thâm trường hơi nhíu mày lại, "Ngươi phải biết, sống chết của ngươi đối với ta mà nói chẳng hề quan trọng. Nếu không phải vì Tam ca nhờ vả thì ban đầu ta cũng không cho ngươi cơ hội để lựa chọn." Hắn hơi nghiêng đầu một chút, hướng thẳng về phía Ngô Sở Sở vừa đi ra, "Đa tạ Ngôn đại nhân nguyện ý thông báo chuyện của Trung Vũ tướng quân, nhưng đã nói đến mức này thì dù có hay không có ngươi, ta vẫn có thể tra ra chân tướng chuyện ngươi kháng mệnh." Hắn ngừng một chút, giống như biết được Tạ Doãn đang muốn nói gì đó, cất cao giọng chặn họng hắn, "Coi như!"
Tạ Doãn quả nhiên bị hắn cắt lời, chưa kịp mở miệng.
Ý cười của Phạm Nhàn lộ ra khí lạnh: "Coi như... chân tướng thật sự như lời Tam ca nói, Ngôn Băng Vân ngươi là đại trung thần, vậy ta giết oan ngươi thì đã sao? Viện trưởng đã bỏ mặc ngươi, cùng lắm là ta nói một câu ngươi chết trong tay đám quan binh của Bắc triều, ta không kịp cứu, vậy cũng đành bỏ qua thôi."
Ngôn Băng Vân gật đầu tán đồng: "Quả thực là như vậy."
Phạm Nhàn gật đầu, làm bộ muốn gọi người đến truyền lệnh giết y: "Vậy nên..."
Tạ Doãn bỗng nhiên biến sắc, kêu lên: "A Nhàn!'
Ngôn Băng Vân có chút đề cao thanh âm nói: "Nếu như hạ quan muốn làm một giao dịch khác với Phạm đại nhân thì sao?"
Một trận im lặng đột nhiên kéo đến.
Thật lâu sau Phạm Nhàn nghiền ngẫm cười một tiếng, thu cánh tay đang cầm Kích Sát lệnh về.
Hắn và Ngôn Băng Vân đã nói chuyện quanh co lâu như vậy từ nãy tới giờ, rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính: "Xin rửa tai nghe."
"Không có ta, Phạm đại nhân cũng có thể xây dựng mạng lưới tình báo ở Bắc đô, cùng lắm là tốn thêm chút thời gian. Thế nhưng Tây Bắc đại thắng, thế cục thay đổi trong nháy mắt, Tào thị lưỡng vương tranh chấp, Bắc đô hỗn loạn không yên, Phạm đại nhân không có nhiều thời gian như vậy."
Phạm Nhàn gật gật đầu, chờ y tiếp tục nói.
"Người nào có thể tin, người nào có thể dùng, sắp xếp ở nơi nào để không gây chú ý cho người khác nhất, ai mua chuộc được, ai phải bức bách, đêm nay ta có thể nói tất thảy cho Phạm đại nhân, nếu tay chân của Phạm đại nhân nhanh nhẹn, một thags là có thể bố trí lại toàn bộ." Ngôn Băng Vân dừng một chút, ý vị thâm trường cong khóe miệng khẽ cười, "Lại nói, đây là mạng lưới tình báo mà chỉ có một mình Phạm đại nhân biết."
Mắt Phạm Nhàn giật một cái, nhìn Ngôn Băng Vân.
"Còn gì nữa?"
"Tuyến phòng ngự ở Bắc đô, tình báo trong triều, chỉ cần là ta biết, ta đều sẽ nói cho ngươi biết."
"Những điều này hầu hết ngươi đều đã báo cho viện trưởng, đối với ta đâu có giá trị gì?" Phạm Nhàn bình thản mỉm cười, "Không có chút hấp dẫn gì hết, Ngôn đại nhân."
"Còn có bí mật liên quan đến Trung Vũ tướng quân." Ngôn Băng Vân không nhanh không chậm nhả ra một miếng mồi cuối cùng, cũng là câu mà Phạm Nhàn một mực chờ đợi từ nãy tới giờ, "Phạm đại nhân không muốn biết Trung Vũ tướng quân đã nói gì với ta sao? Không muốn biết ta vì sao lại kháng mệnh không chịu giết ông ta sao?"
Phạm Nhàn nhìn y, ánh mắt giống như một con sói nhìn chằm chằm miếng mồi: "Điều kiện là gì?"
"Kích Sát lệnh đưa cho ta. Thả ta đi."
Phạm Nhàn cũng không nghĩ là sẽ nghe được đáp án này, hắn trầm ngâm nửa khắc, ra vẻ khó xử hít vào một hơi: "Ngôn đại nhân, ta rất hiếu kì, ngươi rốt cuộc là dựa vào điều gì mà có thể tự tin như vậy, chắc chắn rằng ta sẽ mạo hiểm nhận giao dịch này? Chuyện này đối với ta có ích lợi gì?'
Tạ Doãn im lặng đạp một bước, không chênh không lệch đứng ngăn giữa Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân, thần sắc trên mặt vô cùng dọa người.
"Phạm đại nhân, ngươi có chừng mực thôi!"
Phạm Nhàn vốn là có khuôn mặt vừa sáng lại thanh tú, dáng dấp còn hơn cả nữ tử, nói chuyện với Ngôn Băng Vân đều mang theo ba phần ý cười, ung dung không vội. Lúc này không còn cách nào khác với Tạ Doãn, hỉ nộ đều để lộ ra, buồn bực chau mày một cái: "Tam ca, chuyện này huynh đừng có nhúng tay vào!"
Ngôn Băng Vân lướt qua vai Tạ Doãn nhìn Phạm Nhàn, thần sắc vẫn không có gì thay đổi.
"Ta cược một tiếng Tam ca này của Phạm đại nhân."
Thân thể của Tạ Doãn bỗng nhiên cứng đờ, bàn tay lúc đầu cầm Kích Sát lệnh có hơi lỏng của Phạm Nhàn bỗng nhiễn siết chặt, sát khí nơi đáy mắt bỗng nhiên hiển hiện.
Ngôn Băng Vân không nhanh không chậm nói tiếp: "Phạm đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi? Mười chín? Hai mươi? Vừa khéo, loạn cố đô tính đến nay là hai mươi mốt năm."
Tạ Doãn thấp giọng, giống như cảnh cáo: "Ngôn Băng Vân!"
"Ngươi gọi Đoan Vương điện hạ là Tam ca, không phải bởi vì người trên giang hồ gọi hắn là Tạ Tam, mà là bởi vì hắn thật ra chính là tam ca của ngươi, đúng không?"
Kinh nộ trong mắt Phạm Nhàn phun trào chỉ trong nửa khắc, lại nhanh chóng lắng xuống: "Đây cũng là Trung Vũ tướng quân nói cho người? Không thể nào, thời điểm hắn đầu hàng dưới trướng của Tào tặc, ta còn chưa sinh ra, sao ông ta có thể biết ta là ai."
"Không phải." Ngôn Băng Vân lắc đầu, "Ta vừa mới nghĩ ra."
Phạm Nhàn tựa hồ là có chút tán thưởng, khẽ gật đầu: "Ngôn đại nhân quả nhiên là người đứng đầu Giám Sát Viện. Không bằng nói luôn một lời, ngươi còn nghĩ ra cái gì nữa?"
Ngôn Băng Vân: "Khi Tào thị tạo phản, ngươi hẳn là vẫn còn ở trong bụng mẫu thân ngươi; lúc trước Lộc Tồn tiến vào Đông cung, không có nữ quyến nào may mắn sống sót, cho nên ngươi không thể nào là hài tử của Thái tử Ý Đức —— lại nói, nếu ngươi là hài tử của Thái tử thì năm đó Lương Thiệu cũng không cần phí bao tâm huyết để đi tìm Đoan Vương. Tiếp tục suy đoán từ điều này thì ngươi chỉ có thể là nhi tử của Duệ Vương."
Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, từ chối nói thêm lời nào.
Dáng vẻ của Ngôn Băng Vân tựa hồ có chút nghi hoặc, nâng nâng lôn mày, nhưng chỉ dùng nửa khắc đã nghĩ thông suốt: "Thì ra là thế này... Đúng rồi. Bởi vì mẫu thân của ngươi gả cho Phạm Kiến đại nhân, nếu để cho người đời biết được Duệ Vương còn phụ lòng cả mười hai đại thần trung thành tuyệt đối như vậy, khó tránh được việc lòng dân ngày càng nguội lạnh. Cho nên thân thế của ngươi vẫn luôn bị giấu kín, không thể để cho kẻ nào biết được. Cho nên ngươi lớn lên ở Đạm Châu từ nhỏ, đây là cách mà bọn họ bảo vệ ngươi. Thẳng đến khi..."
(Cho ai không hiểu đoạn này thì Phạm Nhàn là con của Bệ hạ và Phạm phu nhân. Còn cụ thể thì tôi chưa biết thế nào.)
Ngôn Băng Vân nhìn Tạ Doãn một chút, bắt đầu xâu chuỗi toàn bộ sự việc: "Thẳng đến khi con côi của Thái tử Ý Đức hồi triều."
Phạm Nhàn: "Suy luận cũng không tệ, cho nên hiện tại Ngôn đại nhân là đang dùng thân thế của ta để uy hiếp ta tha cho ngươi một con đường sống sao? Cái này thì lại không được thông minh lắm, ngươi biết bí mật của ta, ta càng nên giết ngươi mới phải."
Ngôn Băng Vân: "Ngươi sẽ không."
Y nhớ rất rõ ràng, thời điểm Phạm Nhàn tiến vào Giám Sát Viện là sau một năm Lương Thiệu qua đời. Mặc dù y thân ở Bắc đô nhưng vẫn có thể nhận được mật báo liên quan tới triều đình Kim Lăng.
Đại công tử Phạm gia tiến vào Giám Sát Viện, chính là đại sự. Lúc đầu Trần Bình Bình cũng không chịu, cuối cùng là Bệ hạ can thiệp vào. Lương Thiệu qua đời không có chút thể diện nào, trong lòng một đám lão thần đều phải cố gắng kìm nén, Bệ hạ cũng nên nhượng bộ một chút. Cho phép Phạm Nhàn tiến vào Giám Sát Viện chính là sự nhượng bộ của Bệ hạ.
Từ sau khi hắn tiến vào Giám Sát Viện một ngày, hắn đã có tính toán riêng của mình.
Ngôn Băng Vân nói: "Ta vừa sa vào lưới, Bắc triều thần hồn nát thần tính, Giám Sát Viện căn bản sẽ không bí quá hóa liều vào chính thời điểm này, nhất định phải sắp xếp nhiều người như vậy đến Bắc triều. Người muốn làm như vậy cũng chỉ có ngươi mà thôi."
"Về phần tuyến phòng ngự của Bắc đô, thế cục trong triều, xác thực là ta có báo cho viện trưởng. Nhưng ngươi không biết. Viện trưởng cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Lần này ông ấy phái ngươi đi sứ Bắc đô, tốt nhất là cả ngươi và ta đều không thể quay về."
"Về phần bí mật mà Trung Vũ tướng quân đã nói." Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn, "Nếu Phạm đại nhân tin ta, Ngôn mỗ có thể giúp đại nhân thành sự."
Phạm Nhàn hơi híp mắt lại, đột nhiên gọi to: "Tam ca."
Tạ Doãn không đợi hắn nói câu tiếp theo, quay người muốn rời đi.
Phạm Nhàn phất tay lên, Kích Sát lệnh đã ném vào tay Tạ Doãn. Tạ Doãn vô thức đưa tay bắt lấy, giống như đang cầm một củ khoai nướng nóng bỏng trên tay. Phạm Nhàn cười một tiếng: "Ngôn đại nhân lớn lên ở Giám Sát Viện, đối với những nơi có ám trang còn quen hơn cả ta. Giao Kích Sát lệnh vào tay ngươi, ta sợ ta không thể quay về Kim Lăng được nữa. Dù sao chúng ta cũng chẳng ai tin được ai, không bằng đều lùi một bước, mời một người cả hai chúng ta cùng có thể tin tưởng được tới. Đoan Vương điện hạ không phải người của Giám Sát Viện, huynh ấy cầm Kích Sát lệnh cũng chẳng thể chỉ huy được ai, đối với cả hai chúng ta đều tốt, thế nào?"
Tạ Doãn hận không thể ném khối lệnh bài này đi, "Ta không muốn quản chuyện này của các ngươi!"
Ngôn Băng Vân không thèm để ý hắn, đáp ứng với Phạm Nhàn: "Vẫn là Phạm đại nhân suy nghĩ thấu đáo."
Tạ Doãn thật sự là bị chọc giận đến nỗi muốn tức ngất luôn rồi.
Phạm Nhàn cười một tiếng, tiếp tục nói: "Chỗ Trần viện trưởng ta tự có cách giải quyết. Từ nay về sau, ở trong Giám Sát Viên, người tên Ngôn Băng Vân xem như đã chết rồi."
Ngôn Băng Vân không chút do dự nói: "Được."
"Ngươi đời này kiếp này đều không được quay về Kim Lăng nữa."
"Có thể."
"Mỗi một câu ngươi sắp nói với ta, không thể để người thứ ba biết."
Ngôn Băng Vân dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua Tạ Doãn, lại nói: "Bao gồm cả tam ca của ta."
Ngôn Băng Vân trầm ngâm, không nói gì.
Phạm Nhàn: "Nếu không thể đáp ứng điều kiện cuối cùng này, giao dịch của chúng ta coi như không còn giá trị."
Tạ Doãn đột nhiên nói: "Ngôn Băng Vân, đáp ứng với đệ ấy đi."
Ngôn Băng Vân quay đầu nhìn hắn, cảm xúc trong ánh mắt của y Tạ Doãn không thể hiểu được.
Tạ Doãn nở nụ cười: "Ngươi biết ta mà, ta không thích liên lụy vào mấy việc thế này, bất luận là chuyện gì ta đều không muốn biết."
Trong mắt Ngôn Băng Vân đột nhiên hiện len thần sắc vội vàng, "Điện hạ!"
"Ngôn đại nhân!" Phạm Nhàn đột nhiên cắt lời y, vươn tay về phía y, "Ta cũng không có thời gian chờ ngươi nghĩ cả một đêm đâu."
Ngôn Băng Vân cắn răng, vẫn nhìn Tạ Doãn như cũ, "Ngươi căn bản không hiểu..."
Tạ Doãn nhẹ nhàng gật đầu với y.
Ngôn Băng Vân đưa tay, đánh một chưởng nhẹ cùng Phạm Nhàn.
"Một lời đã định."
Ngôn Băng Vân hít sâu một hơi, "Một lời đã định."
"Xin Phạm đại nhân chuẩn bị một cỗ xe ngựa, sau khi ta nói xong, mời ngươi tự mình đưa ta ra khỏi thành."
Phạm Nhàn gật đầu: "Chuyện này là hiển nhiên."
Ngôn Băng Vân lại nói: "Để Đoan Vương điện hạ đi chuẩn bị xe ngựa."
Phạm Nhàn nhếch lông mày một cái, Ngôn Băng Vân cười lạnh nói: "Phạm đại nhân, ta cũng không tin được ngươi mà."
Lời này nói ra thực sự có chút thẳng thắn, Phạm Nhàn cũng không chút để ý, nhún vai, "Vậy thì, làm phiền tam ca?"
Tạ Doãn không nhúc nhích, hắn cứ mãi nhìn Ngôn Băng Vân, thần sắc giống như đang tìm kiếm điều gì đó.
"Không phải ngươi đã nói... Ngươi không dễ dàng gì mới cứu được ta, không nỡ để ta chết sao..." Ngôn Băng Vân miễn cưỡng nở nụ cười, đôi mắt thì nhìn lướt quá Kích Sát lệnh trong tay hắn: "Mạng của ta hiện tại đang nằm trong tay ngươi."
Tạ Doãn chau mày, ánh mắt như ngọn đuốc, giống như muốn đốt ra hai cái lỗ trên mặt Ngôn Băn Vân luôn rồi. Hắn có hơi cảm thấy Ngôn Băng Vân lúc này và Ngôn Băng Vân khi hai người cáo biệt lúc trước hoàn toàn khác nhau, nhưng cụ thể là có chỗ nào không giống thì hắn không nghĩ ra được. Hắn cảm giác được trong lời nói của Ngôn Băng Vân có thâm ý khác, nhưng hắn hiểu quá ít, chắp vá lại cũng không rõ được. Có lẽ Ngôn Băng Vân đang châm biếm hắn, hoặc là đang mỉa mai hắn. Tạ Doãn lo nghĩ, cuối cùng vẫn siết chặt lệnh bài, hít một hơi sâu, nói với y: "Ngươi biết ta sẽ không."
Ngôn Băng Vân không tiếp lời câu này của Tạ Doãn, bỗng nhiên hỏi: "Điện hạ dự định ở lại Bắc đô sao?"
Phạm Nhàn không hiểu gì nhìn y một cái, lại nhìn Tạ Doãn một chút, giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Tạ Doãn cười một tiếng: "Không, ta đã xử lý xong việc rồi, nên rời khỏi đây thôi."
"Đi đâu?"
Sắc mặt của Phạm Nhàn rốt cuộc cũng có chút thay đổi.
Tạ Doãn trừng mắt nhìn, giống như biết y sẽ nói như vậy nhưng vẫn không thể tin được, có chút ngẩn người nhất thời không đáp được.
Ngôn Băng Vân cũng không đợi hắn đáp: "Điện hạ đối với ta ơn trọng như núi, Ngôn mỗ kết cỏ ngậm vành cũng không đủ để báo đáp, chỉ cầu Điện hạ không ghét bỏ, cho ta đi theo hầu hạ bên cạnh người."
Y quay đầu đi, vẫn tiếp tục nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phạm Nhàn: "Từ nay về sau, Đoan Vương điện hạ đi đâu, Ngôn Băng Vân liền đi theo đó."
"Đời này kiếp này... Sinh tử bất phụ."
- ---------------------
Chương này dài quá khỏi beta nha =))))