Ngô Sở Sở vừa đun xong một ấm trà, lặng yên canh giữ ở ngoài cửa phòng phụ thân. Ấm trà vừa nấu đặt trên mặt đất bên cạnh nàng, vẫn còn bốc hơi nóng, từ miệng ấm bốc lên từng hơi từng hơi, Ngô Sở Sở thất thần nhìn hơi nóng bốc lên, hàng lông mày cau lại, đan lại không vặn được ra nỗi sầu.
Nàng biết phụ thân muốn nói gì với vị Ngôn đại nhân này. Vẫn là chuyện của mùa xuân năm ngoái, có người tìm đến phụ thân, người đó nói là tới từ Tây Bắc. Bọn họ cũng nói chuyện thế này một đêm, lúc đó cha con nàng vẫn đang trong phủ Trung Vũ tướng quân, mẹ cũng vẫn còn ở đó. Nàng vẫn nhớ lúc ấy nàng tựa vào người mẹ, cũng chờ đợi như thế này.
Sau khi người kia trở ra, cha đã khóc thật lâu. Trong đầu Ngô Sở Sở lại hiện ra đôi mắt tĩnh mịch kia của Ngôn Băng Vân. Nàng bắt đầu nghĩ viển vông, y có biết khóc không?
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang rất lớn của vật nặng rơi xuống đất.
Ngô Sở Sở giật mình, vô thức kêu lên một tiếng "Cha!" trong sợ hãi, không chút nghĩ ngợi liền xông vào.
Đập vào mắt đầu tiên là đống hỗn độn đầy đất, chén trà vỡ nát hết, nước trà đổ ra, sớm đã lạnh buốt, một đường ngoằn ngoèo chảy đến chân nàng. Bàn trà nhỏ đổ xuống đất là bị người trên giường làm đổ. Nàng sợ vỡ mật ngẩng đầu nhìn lên, phụ thân trông vẫn ổn, duy trì tư thế trước đó, ngồi khoanh chân, ánh mắt phức tạp nhìn Ngôn Băng Vân ở trước mặt mình.
Ngôn Băng Vân lại hoàn toàn không dùng bộ dạng vừa rồi nhìn sang Ngô Sở Sở một chút, thậm chí không phân biệt được kia là một người hay là một con dã thú bị thương. Cả người y đều chống ở bên giường, lưng còng xuống, vai run rẩy dữ dội, giống như đang vô cùng đau đớn, lại không thể phát ra chút thanh âm nào.
Ngô Sở Sở lo sợ không yên đi về phía trước hai bước: "Ngôn đại nhân...?"
Ngô Phí duỗi tay về phía nàng, ra hiệu nàng đừng lại gần, sau đó đưa tay mình ra, tựa như muốn đỡ lấy Ngôn Băng Vân. Người kia lại bỗng nhiên đẩy tay của ông ra, cả người lảo đảo ngã xuống từ trên chiếc giường, thân thể không đứng thẳng nổi, muốn lảo đảo đi ra ngoài. Ngô Sở Sở đứng trước cửa, đối diện với khuôn mặt trắng bệch của y, đáy mắt đỏ ngầu, cơ hồ như sắp chảy máu ra từ đó, nàng nhất thời bị dọa không dám nói lời nào, vô thức lui sang một bên.
Ngô Phí ở sau lưng gọi y: "Ngôn đại nhân, trong lòng ngài hiểu rõ lời ta nói không hề ngoa."
Ngôn Băng Vân bỗng nhiên dừng bước chân, giống như gắt gao bị giữ chân lại. Ngô Sở Sở thấy hàm răng y cắn chặt, lồng ngực kịch liệt phập phồng hai lần, trên cổ và trán đều lộ ra gân xanh, giống như đang cực lực đè nén một nỗi thống khổ to lớn. Ngô Sở Sở thấy có chút lo lắng, không nhịn được tiến về phía y hai bước, muốn qua dìu y, nói khẽ: "Ngôn đại nhân, ngươi... Ngươi vẫn ổn chứ?"
Ngôn Băng Vân đẩy nàng một cái, lại không có lực đạo gì. Sau đó y đột nhiên khom lưng xuống, bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu.
Mấy tháng nay y nhận hết cực hình, lại liên tục mạo hiểm, ngoại thương nội thương cộng lại cũng đủ chết mấy lần, nhưng vẫn luôn treo một hơi thở từ trên sông Tẩy Mặc xuống địa ngục rồi bò trở về nhân gian, nhưng lúc này khẩu khí của y cũng theo một ngụm máu tươi nôn ra hết. Gương mặt như ngọc sáng giống như bị mài mòn đi, lộ ra một màu xám tro. Ngôn Băng Vân rốt cuộc cũng không gắng gượng được nữa, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Ngô Sở Sở muốn đỡ lấy y nhưng không chịu được thể trọng của y, ngược lại còn bị y làm cho mất đà quỳ xuống cùng. Thiếu nữ cắn răng, nỗ lực muốn đỡ người kia lên, nhưng làm thế nào người kia cũng không nhúc nhích. Ngôn Băng Vân hoàn toàn không chú ý tới hành động của nàng, chỉ quỳ ở nơi đó, vết máu chảy ra từ khóe miệng, nhỏ xuống vạt áo của y. Y kinh ngạc bồn chồn, cúi đầu nhìn xuống tay mình, giống như không nhận ra, đột nhiên cười thảm một tiếng.
"Sai rồi..." Ngô Sở Sở nghe thoáng qua được thanh âm cực nhẹ của y, y giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện gì, "Cha, hài nhi vẫn luôn làm sai rồi..." Ngô Phí bước hai bước đi tới, nắm lấy bả vai Ngôn Băng Vân, quả nhiên là có thể lôi người này đứng dậy. Ngô Sở Sở hít vào một ngụm khí lạnh, mắt thấy hai vai của Ngôn Băng Vân đang bị phụ nắm chặt bỗng nhiên chảy máu, làm cho ngoại bào trắng bị thấm máu, dần dần loang ra khiến cho người khác nhìn vào cũng không phân rõ được vết thương đến cùng là ở đâu. Nhưng Ngôn Băng Vân giống như hoàn toàn không thấy đau, tùy tiện để Ngô Phí lắc người y hai lần, nghiêm nghị nói: "Ngôn Băng Vân! Ta nói cho ngươi bí mật này không phải để ngươi không gượng dậy nổi như thế!"
Ngôn Băng Vân nhìn ông, trong mắt chỉ có sự mông lung, y giống như cần một thời gian rất dài mới lý giải được người trước mắt đang nói cái gì.
"Vậy ta còn có thể làm gì?" Y lại cười, giống như một con rối bị thao túng, chỉ có da thịt miễn cưỡng động đậy, ý cười không hề tồn tại trong mắt, "Hiện giờ Lương Thiệu cũng đã chết... Ta... Đoan Vương... Đoan Vương hắn..."
Ngô Phí khó thở nói: "Ta đã không có khả năng sống sót ra khỏi Bắc đô, sao ngài còn hỏi ta? Ngôn Băng Vân, ngài không chỉ là một mật thám của Giám Sát Viện, ngài còn là nhi tử của Ngôn Khâm! Chẳng lẽ cả đời này ngài cũng chỉ có thể nghe hiệu lệnh của người khác, chưa từng nghĩ lại xem mình có thể làm gì sao!"
—— Chẳng lẽ cả đời này ngài cũng chỉ có thể nghe hiệu lệnh của người khác?
Ngực của Ngôn Băng Vân bỗng nhiên giống như bị búa đánh vào, đau đến mức máu khắp toàn thân đều xông vào tâm trí, lỗ tai ong ong, đầu phảng phất như muốn nổ tung. Y ngồi đó lung lay một chút, Ngô Sở Sở bị dọa kêu "A" một tiếng, cho rằng y sắp ngã xuống. Ai ngờ một khắc sau, trong mắt Ngôn Băng Vân huyết khí đại thịnh, đột nhiên đánh một chưởng đẩy Ngô Phí ra, trong nháy mắt ôm lấy Ngô Sở Sở lăn khỏi chỗ đó. Ngô Sở Sở chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên liên tiếp, ngẩng đầu nhìn lên, thấy nóc nhà bị thủng một lỗ lớn. Chỗ bọn họ vừa ngồi bị dâng lên một đám khói dày đặc, cảnh tượng trong phòng trở nên mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mặt đất chỗ đó đã bị cháy đen.
Con ngươi của Ngôn Băng Vân đột nhiên co lại: "Lôi Hỏa Đường!"
Đây là thủ hạ của Tào Trọng Côn có lực sát thương cực cao, chuyên dùng lửa Lôi Hỏa. Động thủ vô cùng lợi hại, bởi vì đao kiếm căn bản không ngăn được uy lực của hỏa khí.
Ngôn Băng Vân không lo được lưng mình vừa bị hỏa lôi ảnh hưởng đang kịch liệt đau nhức, như một con báo nhảy ra khỏi chỗ, một tay xách Ngô Sở Sở lên. Vóc người của thiếu nữ khá nhỏ, vốn dĩ cũng chỉ cao đến ngực y, bị y xách trong tay, lại không chịu ngoan ngoãn đứng yên. Một bên giãy giụa gọi hai tiếng cha, một bên tay chân làm loạn, còn muốn tìm Ngô Phí qua màn khói dày đặc.
Ngôn Băng Vân quyết định thật nhanh, một tay bịt mũi và miệng của nàng lại, gắt gao ôm chặt trong ngực mình, giam thanh âm của Ngô Sở Sở trong lòng bàn tay. Ngôn Băng Vân chú ý lắng nghe, nóc phòng và ngoài phòng dần dần truyền đến tiếng bước chân, dồn dập, từng chút từng chút đập vào màng nhĩ của Ngôn Băng Vân.
Y nhanh đóng đánh giá số người và phương hướng của bọn chúng, có ý muốn tìm cách thoát ra.
Khói dày đặc trong phòng dần dần mờ nhạt.
Ngô Phí vừa rồi bị Ngôn Băng Vân đánh một chưởng đang lăn đến góc tường, thuận thế lấy cây giáo dài đang treo trên tường xuống.Ông vượt qua đám khói dày đặc nhìn Ngôn Băng Vân một chút, lại liếc mắt nhìn y đang bảo hộ nữ nhi của mình trong lồng ngực, sau đó nặng nề gật đầu.
Ngôn đại nhân, ta hy vọng ngài giữ lời hứa.
Ngô Sở Sở càng giằng co mãnh liệt hơn, nước mắt như hạt châu lã chã rơi, thấm ướt bàn tay của Ngôn Băng Vân đang bịt miệng nàng. Thế nhưng Ngôn Băng Vân vẫn không buông tay, Ngô Sở Sở thậm chí có thể cảm nhận được tim của y đang đập kịch liệt sau đó chậm rãi bình ổn lại, giống như tìm được trạng thái thích hợp với y trong nguy hiểm. Y bình tĩnh lại sau nguy hiểm, một lần nữa trở lại trạng thái lạnh lẽo cứng rắn, trở nên sắc bén, trở nên không biết đau khổ. Ngô Sở Sở tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy khuôn mặt như tạc tượng. Mặt Ngôn Băng Vân không đổi sắc nhìn cây giáo trong tay Ngô Phí, xông ra ngoài như phi tiễn.
Lại một trận hỏa lôi nổ ra sau lưng Ngô Phí, đang lúc tráng niên tướng quân nhanh nhẹn chạy đi, chạy càng nhanh hơn. Mấy đạo bóng đen chợt theo sát đến. Ngôn Băng Vân không chút do dự, lập tức ôm Ngô Sở Sở lộn ra ngoài cửa sổ. Chân vừa đứng vững liền nghe thấy vài tiếng nổ vang liên tiếp trong phòng, lại có mấy đạo hỏa lôi nổ ra, bách tính trái phải đều thất kinh chạy ra xem thử, hai gian phòng nho nhỏ của Ngô gia đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Một hắc y nhân phát hiện ra bọn họ, phi thân tới muốn đánh lén. Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng linh hoạt, không biết lấy một thanh chủy thủ thật mỏng từ đâu ra, trở tay phi đến,nhanh đến mức vừa quay đầu đã thấy yết hầu của hắc y nhân bị rạch ra.
Bên môi Ngôn Băng Vân khơi ra một nụ cười lạnh nhạt. Y đã từng dâng sớ lên cho Tào Trọng Côn, nói người của Lôi Hỏa Đường quá ỷ lại vào hỏa khí, một khi có người ở bên cạnh liền không có cách nào phản kháng lại, là nhược điểm trí mạng. Đây là một trong số ít những lời thật lòng mà y nói khi làm quan bốn năm ở Bắc triều. Đáng tiếc Tào Trọng Côn đã nghe không ít lời nói nhảm thật giả lẫn lộn của y, duy chỉ có câu này là không thèm nghe.
Máu ở cổ họng của hắc y nhân bắn ra, hắn dữ tợn hé miệng, lại không thể phát ra âm thanh nào. Máu rót vào bên trong khí quản, hòa với hơi thở gấp gáp sắp chết của hắn, phát ra thanh âm bọt khí yếu ớt. Máu tươi kia bắn cả lên người Ngô Sở Sở. Thiếu nữ bị dọa sợ đến ngây người, giống như hoàn toàn bị rút hết xương cốt, tùy ý để Ngôn Băng Vân ôm lấy, cuối cùng cũng không vùngvẫy nữa.
Ngôn Băng Vân cũng bị bắn máu lên thân, nhưng từ trước tới giờ máu chỉ là thứ khiến y thanh tỉnh hơn.
Sau khi hỏa lôi liên tiếp vang lên vài tiếng thì tạm thời ngừng lại, từ xa truyền đến tiếng Ngô Phí ầm ĩ cười lớn: "Đám tiểu nhân các ngươi! Có bản lĩnh thì tới đánh một trận!"
Cả người Ngô Sở Sở giật một cái, trừng mắt thật lớn, nhưng không rơi lệ nữa.
Ngôn Băng Vân không nhìn nàng, y nhanh chóng đẩy thi thể của hắc y nhân ra, kéo Ngô Sở Sở chạy theo hướng ngược lại. Sau lưng truyền tới tiến bước chân của hai người, cơ bắp toàn thân của Ngôn Băng Vân đều căng cứng dùng toàn bộ tinh thần đề phòng hỏa lôi sau lưng sẽ có thể nổ vang bất cứ lúc nào. Không có căn nguyên nhưng lưu lại một chút hình bóng, nghĩ chuyện đẩu đâu lại đột nhiên nghĩ tới Tạ Doãn.
Nếu như đổi lại là hắn, có lẽ sẽ không dễ dàng để người khác đuổi tới gần như vậy.
Y thật sự tò mò rốt cuộc khinh công của Tạ Doãn là luyện như thế nào, sao có thể luyện tới mức giống như xương cốt toàn thân đều không có trọng lượng. Ngôn Băng Vân cũng chưa từng nghe nói qua trên đời này có bao nhiêu người có thể không cần nội lực mà vẫn thi triển được khinh công thế này. Y chỉ có thể âm thầm đoán, có lẽ đây là bí kỹ không truyền ra ngoài của Đồng Minh đại sư chăng? Trong đầu y vừa nghĩ đến Tạ Doãn, tai vừa nghe tiếng gió sau lưng truyền đến. Ngôn Băng Vân bỗng nhiên nhảy lên, không nghĩ ngợi được nhiều lộn người một vòng, tự mình đệm dưới thân Ngô Sở Sở, ngã ra thật xa, khó khăn lắm mới né tránh được một tiếng nổ như sấm rền.
Thanh âm của Ngô Phí càng xa hơn một chút, ông vẫn cười như cũ, tiếng cười khuấy động giữa tiếng nổ vang của hỏa lôi, tràn đầy sơ cuồng, thẳng đến mây xanh, giống như nhiều năm qua ông chưa từng được cười sảng khoái như vậy.
"Gắng gượng chịu nhục hai mươi năm nay, bây giờ cuối cùng ——!"
Ngô Sở Sở đột nhiên thở ra một hơi cực nhẹ, giống như tâm hồn đều xuất ra theo một hơi thở này của nàng. Nàng yếu ớt gọi một tiéng cha, thanh âm lại càng nghẹn lại, nàng lại có gắng không để tiếng nghẹn thoát ra ngoài.
Toàn thân Ngôn Băng Vân đều đau nhức, y có thể cảm nhận được có hai hắc y nhân truy sát mình đang đuổi tới ngay sát y. Khói nổ ra cũng làm che khuất tầm nhìn của bọn chúng, lực sát thương đáng sợ của Ngôn Băng Vân cũng làm bọn chúng có chút e ngại trong lòng. Nhưng Ngôn Băng Vân sớm đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể tuyệt vọng đẩy Ngô Sở Sở về phía trước.
"Chạy... Chạy mau..."
Ngô Sở Sở cắn răng, muốn kéo y đi cùng. Ngôn Băng Vân miễn cưỡng bị nàng kéo nửa người lên, bắt lấy cổ tay nàng, ngữ tốc cực nhanh dặn dò nàng: "Ngươi đi tới cửa tiệm Vượng Thông ở thành Tây tìm một người tên là Tạ Tam, nói cho hắn biết cha ngươi là ai, nói là Ngôn Băng Vân giao ngươi cho hắn! Nghe rõ chưa!"
Ngô Sở Sở lo sợ không yên gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Làm sao ta có thể bỏ ngươi lại rồi chạy đi một mình như vậy!"
Ngôn Băng Vân phát hiện Ngô Phí tính tình bướng bỉnh thì không nói đi, còn dạy ra một nữ nhi cũng bướng bỉnh không kém. Y chịu đựng cơn đau nhức từ ngực kịch liệt muốn nôn ra, lại vẫn cố gắng sắp xếp: "Ngươi muốn cha ngươi chết vô ích sao! Ta vừa bàn giao cho ngươi cái gì, nói lại một lần nữa!"
Ngô Sở Sở giống như bị người đối diện cho một bạt tai, nàng gắt gao cắn chặt môi dưới, lui lại mấy bước chuẩn bị chạy: "Cửa tiệm Vượng Thông ở thành Tây, tìm Tạ Tam. Ta nhớ rồi!"
"Nói với Tạ Tam, bảo hắn đi tìm Chu Dĩ Đường, An Bình lệnh ——!"
Câu này của Ngôn Băng Vân còn chưa nói hết, lại bởi vì tiếng hét của Ngô Sở Sở làm cho đứt quãng, một hắc y nhân đã phi thân tới sau lưng Ngôn Băng Vân. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể Ngôn Băng Vân tê liệt ngã xuống đột nhiên bạo phát sức lực cực kỳ đáng sợ, dao găm nắm trong tay cùng với thanh đao của hắc y nhân va chạm vào nhau kêu "keng" một tiến, sau đó y dùng thủ đoạn thật nhanh trở tay một cái, chủy thủ lướt qua thanh đao vô cùng nhanh, tạo ra một tiếng cọ sát chói tai, thậm chí còn văng lên mấy tia lửa trong đêm tối, cuối cùng là chuẩn xác đâm thẳng vào tim hắc y nhân.
Ngôn Băng Vân đẩy thi thể ra, bàn tay trắng mịn nhuốm đầy máu, y còn suýt chút nữa không cầm nổi chủy thủ. Một hắc y nhân khác lại nhào tới, Ngôn Băng Vân chợt lui một bước, nhưng hắc y nhân kia còn chưa đuổi kịp mà đột nhiên ngã thẳng xuống bên chân Ngôn Băng Vân. Trong lòng Ngôn Băng Vân hoảng hốt nhìn thấy mũi tên nhỏ bắn sâu vào lưng hắc y nhân, xuyên qua ngực hắn rồi lập tức tắt hơi.
Một đạo thân ảnh cao gầy chậm rãi ung dung bay từ nóc nhà xuống.
"Ngôn đại nhân, ngươi muốn giao ai cho Tạ Tam vậy?"