Khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến xuất hiện trên thảm đỏ tại bữa tiệc tối, gần như tất cả ánh đèn sân khấu đều đổ dồn vào họ. Hôn lễ của hai thiếu gia trang sức nổi tiếng nhất thành phố S là tin tức có thể gây xôn xao giới giải trí, so về ngoại hình điển trai, cả hai không hề kém cạnh với những minh tinh hàng đầu, lập tức đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông.
Bữa tiệc tổ chức các sàn diễn trang sức thời trang và đấu giá từ thiện. Thứ mà Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tặng là chiếc vòng cổ kim cương dòng ngôi sao mới nhất của Yvonne. Vì hình dáng cùng thiết kế rực rỡ nên nó đã thu hút sự chú ý ngay khi xuất hiện. Giá cuối cho chiếc vòng cổ là 29 vạn NDT được một nhà thiết kế độc lập nước ngoài đấu giá thành công.
Trên bàn tiệc, họ được sắp xếp ngồi chung bàn với một vài doanh nhân trẻ và người nổi tiếng. Mở đầu bữa tiệc, trên sân khấu có một nam ca sĩ Alpha đẹp trai hát một bản tình ca, giai điệu nhẹ nhàng, xoay chuyển thu hút sự chú ý của rất nhiều Omega, nhưng Tiêu Chiến lại để ý tới cô gái Omega mặc váy đỏ ở phía đối diện bàn tiệc tiệc.
Cô ấy có dáng người cao, mảnh khảnh, làn da trắng ngần như bừng sáng, cùng tấm lưng gầy và chiếc váy tự may tôn lên đường cong chữ S gợi cảm của cô. Tiêu Chiến dường như đã nhìn thấy khuôn mặt của cô trong một bộ phim truyền hình nào đó, nhưng anh không thể nhớ tên cô.
Không biết đã qua bao lâu, Vương Nhất Bác dường như cuối cùng cũng phát giác ra ánh mắt của cô, gật đầu chào cô.
Cô ấy có vẻ sửng sốt một lúc, gật đầu lại với Vương Nhất Bác, lập tức chuyển ánh mắt lên sân khấu, không tiếp tục nhìn Vương Nhất Bác nữa.
Tiêu Chiến nhìn vào cô, anh có một sự không thể giải thích được rằng cô hơi giống Vương Nhất Bác. Không phải là các đường nét trên khuôn mặt giống nhau, mà là một khí chất nào đó toát ra từ cơ thể, rất giống nhau.
Lạnh lùng, thờ ơ và bí ẩn, khiến cho người ta không thể nhìn thấu hay phỏng đoán được bất cứ điều gì, nhưng họ đều có một sức hấp dẫn khó giải thích.
“Cô ấy là ai?” Tiêu Chiến nhấp một ngụm rượu đỏ, cuối cùng không kìm chế được tò mò trong lòng, trầm giọng hỏi.
“Diễn viên, Tô Thanh.” Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm nói, “Một người chị mà em biết khi còn nhỏ.”
Tiêu Chiến gật đầu, yên tâm phần nào, nếu là một người chị, vậy có lẽ không xảy ra mấy tình tiết cẩu huyết. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhìn Vương Nhất Bác lại khiến anh cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu. Đôi mắt đẹp ấy vô tình lóe lên chút nhớ nhung, buồn bã, không hề giống nhìn một người bạn cũ, hay một người em trai.
Nửa buổi tiệc, các khách mời bắt đầu giao lưu. Vương Nhất Bác trao đổi danh thiếp với một số doanh nhân trẻ, nhanh chóng nói về các chủ đề kinh doanh, còn Tiêu Chiến cầm ly rượu, chủ động đi đến bàn tiệc trò chuyện với nữ biên tập viên đã lâu không gặp.
Uống rượu là điều đương nhiên không thể tránh khi nhờ người khác giúp đỡ, uống một ly vang đỏ, Tiêu Chiến đã hơi choáng váng và chóng mặt. Trong lúc trò chuyện, anh vô thức tìm Vương Nhất Bác trong đám đông, trên sân thượng kính trong suốt, ở góc sảnh tiệc, anh nhìn thấy hắn và diễn viên Tô Thanh đang đứng đối diện nhau.
Tô Thanh hút điếu thuốc tỏa ra làn khói mỏng manh, như sương mù giăng mắc giữa hai người, thêm chút hơi thở tạo nên một sự quyến rũ không thể giải thích được. Cô hơi ngẩng đầu lên nói gì đó với Vương Nhất Bác, khói phun vào mặt Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không hề né tránh, nhìn cô ấy vài giây mới mở lời.
Nhìn thấy cảnh này, dạ dày của Tiêu Chiến vốn đã lâu không tái phát lại bắt đầu nóng ran, anh rõ ràng uống rượu cả đêm cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao lúc này lại đau như vậy?
Nhưng Vương Nhất Bác không biết dạ dày anh đang khó chịu, và hắn sẽ không dặn dò đầu bếp nấu canh tuyết yến đường phèn cho anh.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thở ra, chuyển hướng ánh mắt, sắc mặt không thay đổi, tiếp tục cùng tổng biên tập nói chuyện.
Không biết đã qua bao lâu, anh đột nhiên cảm giác được có người vỗ vỗ vai mình, ngước mắt lên nhìn chính là Vương Nhất Bác.
“Khách sạn tạm thời có việc, anh đợi em ở đây, xử lý xong việc em sẽ tới đón anh.” Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến gật đầu, đôi mắt trông hơi mờ đi vì say. Anh liếc nhìn về phía sân thượng, thấy Tô Thanh đang ngồi ôm đầu gối hút thuốc một mình.
Vương Nhất Bác chú ý tới ánh mắt của anh, vẻ mặt sững sờ, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ để lại một câu như yêu cầu anh chú ý thân thể, uống ít thôi, sau đó vội vã rời đi.
—— Tại sao em còn không muốn giải thích, dù em biết anh đã nhìn thấy.
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của hắn, đột nhiên có chút buồn bực.
Một tiếng rưỡi sau bữa tiệc kết thúc, Tiêu Chiến đã thành công đàm phán một trang quảng cáo trên tạp chí cho Yvonne, mọi người lần lượt rời khỏi địa điểm, hắn đã nói sẽ quay lại anh nhưng người đã rời đi hết, hắn vẫn chưa đến.
Tiệc tàn, người phục vụ khách sạn bắt đầu thu dọn địa điểm, Tiêu Chiến đành phải đợi ngoài cửa. Đêm cuối thu, nhiệt độ xuống thấp, Tiêu Chiến mặc vest trông rất mỏng, xoa xoa tay đợi mười phút, đến lúc lạnh quá không chịu nổi mới cầm điện thoại di động lên gọi đến số của tài xế Vương Nhất Bác.
“Anh Lưu, Nhất Bác đâu, chuyện ở khách sạn vẫn chưa giải quyết xong à?” Anh hỏi.
“Hiện tại chắc là ổn rồi, khách sạn bây giờ cũng không còn nhiều người.” Tài xế Lưu Ca nói, “Tôi đợi Vương thiếu trong nhà để xe rất lâu, gọi điện thoại cũng không được. Tôi vừa vào khách sạn tìm thì lễ tân báo Vương thiếu đã đã ngồi xe của quản lý rời đi lâu rồi. “
“Ồ …” Giọng Tiêu Chiến trầm xuống, “Đã rời đi…”
“Quản lý Tiêu, anh đang ở đâu?” Anh Lưu nghĩ tới hỏi, “Đã muộn như vậy rồi. Anh còn chưa về nhà. Có cần tôi đến đón không.”
“Không cần đâu.” Tiêu Chiến bối rối “Tôi đã gọi xe, sắp về đến nhà rồi. Nếu không sao, anh có thể tan làm, mau chóng về nhà”.
Nghe được lời anh nói, tài xế Lưu lúc này mới yên tâm, “Vậy anh về nhà đi, Vương tổng có lẽ đang đợi anh ở nhà.”
Cúp điện thoại xong, Tiêu Chiến sững sờ một hồi, một trận gió lạnh thổi qua, anh mới nhớ ra dùng phần mềm gọi taxi.
Cuộc sống về đêm ở thành phố S luôn phong phú, thấy trước mặt có 2,3 người đang đợi mình, Tiêu Chiến trở nên cáu kỉnh khó hiểu.
Tới lúc anh hắt hơi lần thứ ba trong cơn gió lạnh, một chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước mặt anh.
Khi cửa sổ được hạ xuống, Tiêu Chiến vô tình liếc nhìn, có chút sững sờ. Đam Mỹ Sắc
“A Chiến, tôi đưa em về.” Người trong xe nói.
*
Vấn đề sợ nhất mà khách sạn thường gặp phải là ngộ độc thực phẩm, Vương Nhất Bác không ngờ lại gặp phải chuyện này khi đang dự tiệc, hắn vội vàng rời đi giữa chừng để lại Tiêu Chiến một mình ở bữa tiệc.
Gia đình nạn nhân náo loạn trong sảnh lớn hơn nửa giờ, đến lúc Vương Nhất Bác hứa sẽ bồi thường đầy đủ theo mức bồi thường mà họ yêu cầu, họ mới hài lòng rời đi. Sau khi sự việc xảy ra, Vương Nhất Bác đã triệu tập nhà bếp sau để kiểm tra đồ ăn một lượt, kết quả không phát hiện ra vấn đề gì. Ngộ độc thực phẩm luôn khó xác định, nhưng một khi sự việc xảy ra, để giảm bớt ảnh hưởng, hầu hết các khách sạn sẽ chọn cách giải quyết êm đẹp.
Vương Nhất Bác mang quà, cùng quản lý tiền sảnh đến bệnh viện thăm khách hàng bị trúng độc, xử lý xong một loạt chuyện này cũng đã gần khuya.
Ra khỏi bệnh viện, Vương Nhất Bác xoa lông mày, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, mới phát hiện mình để điện thoại trong phòng làm việc.
“Mấy giờ rồi?” Hắn hỏi.
Quản lý sảnh nhanh chóng trả lời: “Gần mười một giờ.”
Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, tựa hồ nghĩ tới cái gì, “Đưa tôi điện thoại của anh, tôi cần gọi điện thoại.”
Quản lý sảnh đưa điện thoại di động cho hắn, tới khi bấm số, hắn lại do dự – hắn không nhớ số điện thoại của Tiêu Chiến.
Hắn thở dài, trả lại điện thoại cho quản lý sảnh và nói: “Đến khách sạn XX càng nhanh càng tốt.”
Bệnh viện cách khách sạn không xa, nhìn Vương Nhất Bác cau mày tới mức không thể nhăn hơn được, quản lý lái xe càng nhanh càng tốt, kỹ năng lái xe tuyệt vời đến nơi cần đến trong vòng mười phút.
Trước khi xe dừng lại, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy Tiêu Chiến đứng đợi ở cửa khách sạn một mình từ rất xa.
Nhìn bóng dáng gầy gò của anh run rẩy trong gió lạnh, lần đầu tiên trong đời, Vương Nhất Bác cảm thấy có lỗi.
Lúc này, hắn chợt nghĩ, xuống xe ôm anh một cái.
Tuy nhiên, lúc chờ đèn giao thông, xe của họ sắp tới cửa khách sạn, đột nhiên, một chiếc Bentley màu trắng lái xe từ trong góc dừng lại trước mặt Tiêu Chiến.
Người trong xe dường như nói gì đó, Tiêu Chiến do dự một chút, cửa ghế lái được mở ra, một người đàn ông Alpha cao lớn bước ra khỏi xe, ôm lấy anh mấy giây. Sau đó gã đi vòng qua bên ghế phụ, giúp Tiêu Chiến mở cửa xe.
Tiêu Chiến dường như rất phân vân, Vương Nhất Bác không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh vì ở cách xa, nhưng hắn có thể mơ hồ cảm giác được tâm trạng của anh không được tốt lắm.
Một lúc sau, Tiêu Chiến vẫn lên chiếc Bentley.
Nhìn chiếc xe thể thao màu trắng lướt đi trước mặt, quản lý khẽ liếc nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Bắt kịp chiếc xe đó.” Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, “Đừng để bọn họ phát hiện.”