Tới chín giờ, bữa tối mới kết thúc, tiễn Tiêu Khả lên xe, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng quay về nhà.
Chiếc Rolls-Royce màu đen chạy qua khu vực trung tâm sầm uất, đến tận đường vành đai ngoại ô. Ngồi ở ghế sau, Vương Nhất Bác gõ nhẹ các đốt ngón tay vào lưng ghế, nháy mắt lái xe nâng tấm vách ngăn lên.
Tiêu Chiến nhìn hắn mơ hồ, Vương Nhất Bác vươn cánh tay ra, kéo anh đặt lên đùi mình.
“Vương Nhất Bác …” Tiêu Chiến vô thức gọi tên hắn, chốc lát hai má đỏ bừng đến độ có thể chảy máu.
“Tiêu Chiến, em không đeo nhẫn, anh không vui sao?” Vương Nhất Bác ôm lấy anh, vừa nói hơi nóng vừa phun lên mặt, không gian chật chội nhất thời trở nên nóng bỏng.
“Không …” Tiêu Chiến đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu, “Thích thì đeo, không thích thì đừng đeo, chỉ cần em vui là được.”
Vương Nhất Bác nhất thời không nói chuyện, im lặng nhìn anh hồi lâu.
Tiêu Chiến không biết hắn đang nghĩ gì, nói cách khác, anh không bao giờ biết Vương Nhất Bác đang nghĩ gì.
Dù đã kết hôn được hơn một tháng nhưng sự giao lưu ngôn ngữ giữa họ có khi còn ít hơn thể xác.
Vương Nhất Bác là một người ít nói, hắn không phải là người hoạt bát, hai người chậm nhiệt ở bên nhau, thời gian để có thể trở nên thân thuộc với đối phương có khi còn lâu hơn gấp mấy lần so với người bình thường.
Sau cùng, chiếc xe từ từ chạy lên đường vành đai, Vương Nhất Bác mới cất tiếng, giọng trầm như mọi khi, “Em thích nó,” hắn nói, “Em thích chiếc nhẫn, em thích anh.”
Nụ hôn này không biết bắt đầu từ khi nào.
Tiêu Chiến ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, cánh tay gầy guộc vòng qua cổ hắn, ôm lấy hắn đầy trìu mến. Chiếc lưỡi hơi mát lạnh của Vương Nhất Bác quét qua hàm trên của anh đưa vào miệng anh, quấn lấy môi anh không thể tách rời.
Trong nụ hôn miên man ấy, Vương Nhất Bác nắm lấy tai anh thì thầm: “Chuyện tối nay em đã nói, anh nói chuyện lại với chị gái anh một lần nữa, được không?”
*
Về đến nhà, Vương Nhất Bác đã đưa Tiêu Chiến vào phòng tắm.
Ngay lúc chuẩn bị vận động, hắn mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa nhận kịp đeo bao.
Hắn đứng dậy định đi tới bàn đầu giường lấy, nhưng Tiêu Chiến đã ôm lấy hắn nói: “Hay là chúng ta … không dùng nữa?”
Vương Nhất Bác liếc nhìn anh, dục vọng trong mắt hắn lại sâu hơn. Lập tức, cánh tay dùng sức mạnh bạo lật người Tiêu Chiến lại, đè lên bồn rửa mặt trong phòng tắm, từ phía sau nhét phân thân của mình vào.
Đôi mắt đẹp như nước của Tiêu Chiến nhìn hắn từ trong gương tắm, hai má ửng hồng, trong ánh mắt hiện lên tia vui mừng mị hoặc.
Vương Nhất Bác nâng cằm anh, hôn lên đôi môi ướt át của anh một cách mãnh liệt. Giọng nói đầy dục vọng vang lên trong phòng tắm, không biết đã qua bao lâu, trong tiếng nức nở cầu xin sự thương xót của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đẩy nhanh vài cái, cuối cùng rút ra bắn lên đùi anh.
Tiêu Chiến thân thể mềm oặt, ngã vào trong vòng tay của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ôm anh vào bồn tắm rửa, qua hồi lâu Tiêu Chiến từ trận vận động kia mới phục hồi tinh thần, anh dường như do dự một vài giây rồi nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác nói: “Anh có thể hỏi em một câu được không?”
“Có chuyện gì sao?” Vương Nhất Bác hỏi.
“Tại sao em … không bao giờ bắn vào trong?”
Nghe câu hỏi này, Vương Nhất Bác không khỏi trầm ngâm một lúc, đáp: “Chúng ta vẫn còn trẻ, nên tận hưởng thế giới hai người nhiều hơn.”
“Anh đã nghĩ……”
“Hửm?”
“Không có gì……”
Tiêu Chiến đã kiệt sức sau trận làm tình mãnh liệt, không còn sức lực để nghĩ về nhiều thứ, hay nói cách khác, có một số thứ anh không muốn nghĩ đến nữa.
“Ngày mai anh đến gặp chị anh, chị ấy sẽ đồng ý thôi.” Anh nói.
“Được.” Vương Nhất Bác quấn khăn tắm cho Tiêu Chiến, bế anh đi về phía giường, hắn cúi đầu hôn lên trán Tiêu Chiến, nói nhỏ “cảm ơn”.
“Vương Nhất Bác.” Phòng ngủ không có bật đèn. Tiêu Chiến được ôm trong tay, ánh trăng qua cửa sổ kính chiếu xuống từ trần đến sàn, anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt góc cạnh của hắn, “Vừa rồi những gì em đã nói trong xe là sự thật? “
“Nói cái gì cơ?” Vương Nhất Bác giẫm lên tấm thảm lông ngỗng mềm mại, cúi đầu nhìn anh.
Tiêu Chiến im lặng một lúc mới mở miệng, ” Thích anh.”
Vương Nhất Bác không lập tức trả lời anh, nhìn dáng vẻ im lặng của hắn, Tiêu Chiến không khỏi nhớ đến câu nói của nữ phóng viên lúc sáng, Vương Nhất Bác đến cuối cùng là như thế nào, tại sao lại làm nữ phóng viên đó lại đích thân đến gặp anh và đặc biệt dặn anh hãy tự bảo vệ mình trong cuộc hôn nhân này.
Vương Nhất Bác sẽ làm tổn thương anh? Tại sao Vương Nhất Bác lại làm tổn thương anh?
Bất quá, ngay lúc Tiêu Chiến không nghĩ rõ được, Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, hai mắt đen láy chăm chú nhìn anh vài giây, sau đó hắn đột nhiên cúi người xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nhiệt: “Đương nhiên, nếu em không thích anh, làm sao em có thể kết hôn với anh. “
*
Vì lời nói của Tiêu Chiến, Tiêu Khả đã sớm đồng ý lời đề nghị của Vương Nhất Bác. Nếu như Kim Thái đã tham gia, Thịnh Nguyên dù thế nào cũng có thể được hưởng lợi, Vương Tông Nguyên theo đó cũng rất vui vẻ hợp tác.
Nửa tháng sau, Vương Nhất Bác thành lập thương hiệu trang sức Yvonne. Để hỗ trợ Vương Nhất Bác quản lý thương hiệu, Tiêu Khả đã để Tiêu Chiến chuyển sang bộ phận thiết kế của Yvonne với tư cách là trưởng bộ phận thiết kế.
Mặc dù thương hiệu đã được thành lập nhưng vẫn cần tận dụng thêm các nguồn lực để quảng bá. Sắp tới, tạp chí thời trang hàng đầu VOGUE sẽ tổ chức một bữa tối từ thiện tại thành phố S, mời nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành, nhà thiết kế thời trang, ngôi sao giải trí, … Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng được mời, nếu có thể nắm bắt cơ hội này để tạo dựng mối quan hệ với tổng biên tập, thì sẽ là cơ hội quan trọng để Yvonne bước vào giới thời trang quốc tế.
Tiệc tối, cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều tạo hình đặc biệt. Tiêu Chiến mặc một bộ đồ GUCCI màu đen với trâm cài kim cương Yvonne Animal trên ngực, thể hiện nét dễ thương, nhanh nhẹn trong vẻ thanh lịch của anh ấy. Vương Nhất Bác cũng mặc một bộ vest cùng màu, tóc đen cắt rất ngắn chải gọn gàng, đeo đồng hồ Yvonne Chronograph đen tuyền khiến cả người trở nên lạnh lùng, cao quý hơn.
Tiêu Chiến hiếm khi thấy Vương Nhất Bác trang điểm, anh luôn biết Vương Nhất Bác trông rất đẹp, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn trong trang phục thời trang cao cấp, với lông mày sắc và sống mũi cao, anh không thể không cảm thấy rằng ngay cả khi hắn so với ngôi sao nổi tiếng cũng không hề thua kém.
Hai người ngồi ở ghế sau xe, anh duỗi tay nắm tay Vương Nhất Bác, không khí trên xe trở nên yên tĩnh, giữa hai ngón tay họ đan xen chiếc nhẫn cưới hình giọt nước tạo thành hình trái tim đại dương xanh ngắt dưới ánh đèn xe mờ ảo tạo nên một màu huyền bí và trong vắt như biển cả.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn sang, không lên tiếng, Tiêu Chiến híp mắt cười với hắn, “Anh hơi đói, lát nữa chắc sẽ ăn nhiều một chút.”
“Được rồi.” Vương Nhất Bác cong môi: “Đến nơi rồi, để em đi xã giao là được.”
Tiêu Chiến lắc đầu, “Anh biết biên tập viên tạp chí của họ. Anh còn từng trao đổi thông tin liên lạc lúc còn ở Anh. Hôm nay anh giúp em ứng phó với cô ấy.”
Vương Nhất Bác hiển nhiên có chút kinh ngạc, “Anh sao không nói trước cho em?”
Tiêu Chiến đến gần hắn nở nụ cười giảo hoạt, “Đây không phải là muốn làm cho em ngạc nhiên sao?” Vừa nói cái gì, lỗ tai hơi đỏ nói: “Nếu anh giúp em tạo điều kiện hợp tác lần này, em sẽ cho anh phần thưởng gì?”
“Anh muốn phần thưởng nào?” Vương Nhất Bác nhìn anh cười.
“Hẹn hò, được không?” Ánh mắt Tiêu Chiến đầy ẩn ý mong chờ, “Chúng ta kết hôn lâu như vậy, còn chưa hẹn hò thật sự.”
Nghe thấy đề nghị của Tiêu Chiến, vẻ mặt của Vương Nhất Bác hơi chuyển động. Ánh sáng đèn đường phản chiếu vào mắt Tiêu Chiến qua cửa kính xe, hình như còn chói mắt hơn cả cây trâm kim cương trên ngực. Hắn vẫn luôn biết rằng Tiêu Chiến rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó, đuôi mắt hơi cụp xuống, khi cụp mắt xuống, lông mi dày che dưới mí mắt thường mang đến cho người ta cảm giác mong manh, ngây thơ không muốn lợi dụng hoặc làm tổn thương.
Vương Nhất Bác đã từng tự hỏi bản thân rằng cảm giác thích một người như thế nào. Nhưng từ nhỏ hắn chưa từng cảm thấy được yêu thương, càng không biết cách yêu thương người khác.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thích ai trong cuộc đời này, đối với hắn tình cảm là thứ quá viển vông, thứ có thể thực sự nắm trong tay mới là quan trọng nhất.
Kết hôn với Tiêu Chiến có thể tăng tốc độ để đạt được mục tiêu của mình, như vậy là đủ.
Về phần Tiêu Chiến có thích hắn hay không, hắn có thích Tiêu Chiến hay không, có thể bỏ qua trong cuộc hôn nhân này với mục đích thương mại.
Trong mười năm lớn lên trong cô nhi viện, hắn hiểu rằng trong xã hội này kẻ mạnh ăn thịt người, chỉ cần đủ mạnh mẽ thì không thể bị gạt sang một bên, chà đạp và bị đối xử như một con kiến. Để đạt được mục tiêu của bản thân, hắn có thể sử dụng mọi thứ sẵn có.
Bao gồm cả tình cảm, bao gồm cả hôn nhân, bao gồm cả người này.
“Ừm, chúng ta sẽ hẹn hò sau khi giải quyết xong chuyện này.” Vương Nhất Bác nắm tay lại, nụ cười trìu mến không hề lộ ra khuyết điểm.