Đây rõ ràng là phí lời.
"Nhưng tôi đã yêu em từ mười năm trước, lúc đó em còn là một học sinh trường quân giáo, mà tôi là tiểu thiếu gia không biết trời cao đất dày." Vương Nhất Bác lâm vào hồi ức:
"Lam Tinh là một nơi tốt, mặc dù dân số không đông, tài nguyên cũng không quá phong phú, có chắn tinh tệ, trên tinh cầu mọi thứ cũng coi như đủ tự cung tự cấp. Nơi không có khoa học kĩ thuật tiến bộ làm ô nhiễm môi trường, rất đẹp đúng không?"
Tiêu Chiến khẽ phát ra một tiếng động, coi như tán đồng, so với Thường Viễn Tinh, thậm chí Quốc Hội Tinh phồn hoa mỹ lệ, ở đây mặc dù có chút nguyên thủy nhưng lại có sức hấp dẫn rất lớn với con người. Đây có lẽ là vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng đi, bất luận khoa học kĩ thuật, bắt chước thế nào cũng không được.
"Ngoại trừ cảnh đẹp tự nhiên, tinh hệ Delta có kết cấu nhân khẩu hoàn toàn khác với Liên Bang của em. Điểm này chắc em đã phát hiện ra, chỗ chúng tôi rất ít Beta, chủ yếu là Omega và Alpha, không, phải nói Omega chiếm tỉ lệ cao nhất, cho nên ở chỗ chúng tôi, Omega không có khả năng được xem như bảo bối chăm sóc. Bọn họ được giao phó nhiều nhiệm vụ, gánh trách nhiệm khá nặng, và đương nhiên, bọn họ đã làm rất tốt. Sự thật chứng minh. Omega không thua kém gì Alpha cả, Liên Bang các em chỉ biết xem bọn họ như công cụ sinh sản, thật không biết nên nói Liên Bang ngu hay đần nữa."
Nghe ra lời chế nhạo từ câu nói của hắn, Tiêu Chiến sắc mặt có chút không tốt nói: "Tôi cũng không tán thành như vậy.."
"Tôi hiểu rõ, Tiêu thiếu tướng chính trực công minh như vậy sao có thể tán đồng những luật pháp không bình đẳng như vậy, dù đáng giận thế nào pháp luật vẫn là pháp luật. Em cũng không có biện pháp gì không phải sao? Trên thực tế, qua thêm hai ba năm nữa, đợi tới lúc em 30 tuổi, dù em không chọn, Liên Bang vẫn sẽ cưỡng ép chỉ định cho em một Omega, để em đánh dấu, sau đó sinh bảo bảo."
"Đừng nói nữa." Đây là chủ đề Tiêu Chiến không muốn nói đến nhất, cậu không có cách nào chấp nhận, cùng một người không quen biết làm chuyện thân mật, thậm chí là bản năng dục vọng cũng không thể chấp nhận.
"Được rồi, vậy nói chuyện của tôi đi. Em không thắc tại sao ở một nơi đầy rẫy Omega như vậy, tôi lại yêu một người cũng là Alpha, còn cách xa như em sao?" Vương Nhất Bác nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến, cậu muốn rút tay về, ngược lại làm hắn nắm càng chặt hơn, sau đó quay người đem cậu đè dưới thân. Khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt thâm tình, Tiêu Chiến phát hiện cổ họng mình đột nhiên khát khô.
"Tại..tại sao a." Không chỉ cơ khát, trái tim đột nhiên bất quy tắc, đập nhanh một cách lì lạ. Giống như có chút chờ mong đáp án của Vương Nhất Bác. Thật kì lạ, Vương Nhất Bác có yêu cậu hay không có gì đáng mong chờ cơ chứ, Tiêu Chiến, mày rốt cục muốn cái gì?
"Bởi vì chỉ có em mới có thể làm tôi động dục, tôi không thể lừa gạt bản thân, với ai cũng lên giường được. Em hiểu không? Nhìn thấy em trên tờ báo Liên Bang, tôi đã cứng rồi. Giống như vầy..."
Vương Nhất Bác vừa nói, vừa ép Tiêu Chiến dùng tay vuốt ve hạ thể của hắn. Nơi đó giống hệt như hắn nói, cứng rắn như đá, mà hormone của nam nhân không ngừng tản ra tứ phía, bao lấy Tiêu Chiến làm cậu không có cách nào động đậy.
"Làm một người có trách nhiệm, em có phải nên giúp nam nhan của em dập lửa không. Nãy chúng ta ăn nhiều ngọc môi như vậy, không được lãng phí a." Căn bản không hề trưng cầu ý kiến của Tiêu Chiến, nam nhân liền phủ lên môi cậu, hai cánh tay đè lấy, không cho cậu cơ hội giãy dụa, hai đùi cũng tách mở chân của Tiêu Chiến ra.
Cách hai lớp quần áo, hai thân thể tráng kiện quấn riết vào nhau, triền miên. So với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến càng không có cách nào chống cự lại tình dục mãnh liệt. Trong lòng tự an ủi bản thân, tất cả đều do trái cây đáng ghét ngọc môi kia, hay tay ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, cũng tận tình dùng sức, mà đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Dưới ánh trăng, ruộng lúa vàng óng, hai thân thể sống chết quấn chặt lấy nhau, rất nhanh liền trần trụi ôm lấy đối phương, không màng tới những cái khác, ở nơi này lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, phóng túng dục vọng của bản thân. Không có người khác quấy rầy, không có thân phận đối địch của hai bên, Tiêu Chiến phát hiện cái ôm của Vương Nhất Bác làm cậu an tâm và ấm áp lạ thường.
Mồ hôi nhễ nhại nóng rực cùng dịch thể làm ruộng lúa ướt nhem, giữa ruộng lúa mênh mông rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở gấp cùng rên rỉ. Mãi đến khi thân thể bị xỏ xiên, lại bị Vương Nhất Bác tàn nhẫn đánh dấu, thân thể Tiêu Chiến cũng thả lỏng hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt, đột nhiên nhớ tới hậu quả sau khi chơi bời quá mức.
"Vương Nhất Bác, Toả..Nhi đâu rồi?" Thân thể chấn động, cả người mồ hôi nhễ nhại nắm lấy vai của Vương Nhất Bác, cơ bắp căng chặt, làm Vương Nhất Bác thỏa mãn đến phát ra một tiếng ngâm, sau đó lại hung ác mà đâm xuyên cơ thể cậu, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
"Vừa nãy..hô.thuận tay ném nhóc vào giỏ, ở cùng với ngọc môi rồi. Rời xa chúng ta một lúc chắc không thành vấn đề, chúng ta đang giúp nhóc con sinh em trai em gái, dù thế nào cũng phải thông cảm chút chứ."
"Anh khốn khiếp...mau cút khỏi người tôi." Daddy cái kiểu quỷ gì, đem con vứt qua một bên chỉ lo làm mấy chuyện này, thật muốn đem hắn ngũ mã phanh thây mà.
"Để tôi làm em thêm lần nữa, làm xong lập tức cút." Nam nhân nắm quyền chủ động mặt dày mày dạn, tiếp tục dây dưa với ái nhân của hắn, Tiêu Chiến vốn không phải đối thủ với da mặt của Vương Nhất Bác, lại nói tiếp, bảo bối của hắn hôm nay có chút không giống ngày thường, không còn mâu thuẫn giữa việc chấp nhận hắn hay băm hắn ném cho cá ăn nữa.
Bước ngoặt thật lớn a, có lẽ hắn đã làm một ngóc ngách nào đó trong tim Tiêu Chiến tan chảy. Cho dù không tan chảy cũng không sao, hắn nhiệt tình như vậy, trừ bỏ người đang nằm dưới thân, hắn không cho ai nữa cả.
Hai người dây dưa quấn quýt đến hơn nửa đêm, sau khi kết thúc tính sự, Tiêu Chiến ngay lập tức đi tìm giỏ ngọc mây nhặt Toả Nhi về. Chân cậu mềm nhũn, trong lòng lại tự trách bản thân thiếu trách nhiệm, sao có thể quăng con ra sau đầu làm mấy chuyện kia. Lỡ như bị động vật nào đó, ngậm đi mất thì phải làm sao. Đều trách tên Vương Nhất Bác hỗn đản này, ngay cả đứa nhỏ của mình cũng chăm không tốt, không biết có thể yên tâm giao cho hắn đi làm cái gì đây.
"Nha, không phải ở đây?" Vương Nhất Bác đuổi theo cậu vào nhà kính, liếc mắt một cái liền tìm thấy cái giỏ đựng quả trứng, đem Toả Nhi ngoan ngoãn nằm trong giữa đống ngọc mây đỏ lựng bế dậy, kiểm ra kĩ càng xem có vấn đề gì không, sau đó như hiến dâng của quý đưa cho Tiêu Chiến: "Lâu lâu mới rời khỏi một chút cũng không sao mà, trước đó tôi chưa thấy em lo lắng như vậy bao giờ."
Tiêu Chiến không nói hai lời đem Toả Nhi đoạt lại: "Sau này đứa nhỏ do tôi quản, anh lăn qua một bên đi."
Nói thật, từ sau khi sinh quả trứng xong, Tiêu Chiến không có lại gần, hay tiếp xúc thân mật với bé con, cậu như cũ vẫn không có cách nào chấp nhận chuyện bản thân mang thai sinh con, huống chi là một quả trứng. Nhưng vừa rồi, nghe Vương Nhất Bác vứt loạn Toả Nhi không lo, cậu mới thật sự hoảng sợ. Lần đầu tiên đem đứa nhỏ dán chặt vào ngực, cảm nhận được nhịp đập của sinh mệnh nhỏ bên trong, có cùng huyết thống với bản thân, Tiêu Chiến không có cách nào lừa gạt chính mình, đứa nhỏ này không có bất cứ quan hệ nào với cậu.
Vương Nhất Bác sờ sờ cái mũi, khoa trương oán giận nói: " Không có tôi, một mình em có thể sinh nó ư? Cướp đoạt quyền làm cha của tôi, em thật là quá đáng a."
"Điện hạ, Tiêu thiếu tướng, ông nội Watt mời hai người trở về, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với hai người." Một người cháu của ông nội Watt lại đây kêu bọn hắn, làm cho Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác giật nảy mình. Đặc biệt là Tiêu Chiến, dưới vẻ mặt bình tĩnh kia là một làn sóng ngầm mãnh liệt may mắn không phải mười phút trước đó, nếu không, chuyện giữa hai người bọn họ đều bị một đứa bé nhìn thấy, bản thân cậu sẽ không có mặt mũi nào xuất hiện trước mắt ông nội Watt nữa mất.
"Khụ, khụ, chúng ta trở về đi."
Lái xe trở về căn nhà ba lầu, Vương Nhất Bác vốn muốn cùng Tiêu Chiến đi gặp ông nội Watt nhưng lại bị đứa bé ngăn lại: "Ông nội nói, sau khi gọi hai người về, chỉ muốn gặp một mình Tiêu thiếu tướng thôi."
" n?" Vương Nhất Bác sửng sốt, Tiêu Chiến lại rất bình tĩnh, lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi theo đứa bé đi vào thư phòng gặp ông nội Watt. Để lại nam nhân tóc vàng với vẻ mặt không hiểu, có chuyện gì, cần dấu hắn mới nói được vậy?
"Tiêu thiếu tướng, mời ngồi." Ông nội Watt ngồi trên ghế mát xa, đổi tẩu thuốc mới, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến cực kì thâm thúy, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với cậu.
Tiêu Chiến gật gật đầu, theo lời ông ngồi xuống, lại không biết nên nói cái gì. Cậu trước giờ vẫn không am hiểu cùng người khác giao tiếp lắm, những lời nói ra đều là ra mệnh lệnh, mà hiển nhiên, đó không phải thái độ thích hợp nói chuyện với bậc tiền bối. May mắn, lặng yên không lâu, ông nội Watt liền mở miệng.
"Vương Nhất Bác là do ta chăm sóc từ bé tới lớn, cho nên ta cho rằng nên nói chuyện với bạn lữ của nó một chút. Huống chi, con còn có một thân phận đặc biệt như vậy."
"Chúng con là địch nhân." Quá khứ là vậy, tương lai...cậu không rõ.
"Ta biết, đứa nhỏ kia đã đã dùng dược vật bọn nó nghiên cứu ra để cải tạo con, chuyện này thật có chút quá đáng. Cực kì quá đáng." Ông nội Watt hút một ngụm thuốc tẩu, nói:
"Ta không có lí do bắt con phải tha thứ cho nó, nhưng mà, ta phải nói với con, nó chưa từng muốn trở thành địch nhân của con. Nó là một đứa bé thiện lương, từ nhỏ đến lớn chưa từng tổn thương ai, đừng nhìn nó lớn tướng như vậy, lúc nhỏ luyện võ, nó thà ôm đầu bị người ta đánh chảy máu cũng không chịu ra tay. Sau đó bị ca ca nó đánh đến nỗi ta cũng nhận không ra, bị nhốt trong mật thất, không đánh thắng đối thủ thì không được ăn cơm. Cứ như vậy, nó chịu nhịn đến ngày thứ ba..."
"Thật nhìn không ra." Tên gia khỏa đó trước mặt cậu đều như tên điên, bất chấp mọi thủ đoạn, trước khi làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lí với mình như vậy, sao hắn không nghĩ tới hỏi ý kiến của mình cơ chứ.
"Con người luôn phải trưởng thành mà, trưởng thành cũng có nghĩa phải thay đổi, không phải sao? Tinh cầu này được thượng đế ban ân, tỉ lệ Omega cao làm chúng ta chưa từng lo lắng về chuyện sinh sản. Nhưng đó là may mắn, cũng là trừng phạt ông trời cho chúng ta, sau khi trải qua quá nhiều bất hạnh, hai anh em bọn nó cũng hiểu ra phải trở nên cường mạnh mới có thể bảo vệ gia đình của mình."
"Cho nên bọn họ làm đạo tặc tinh tế tốt tới phát dương quang đại, khi thế hừng hực?" Tiêu Chiến nhíu mày, câu hỏi cũng trở nên bén nhọn hơn.
"Nếu có lựa chọn khác, bọn nó cũng muốn giống như con, mặc lên quân trang, làm chuyện chính nghĩa, nhận được cảm kích nhiệt tình của dân chúng. Nhưng giữa sinh tồn và cái gọi là chính nghĩa, bọn nó chọn cái trước."
"Thực xin lỗi, bất luận người nói thế nào, thân phận bọn họ trong mắt con cũng không có cách nào thay đổi." Tiêu Chiến gặp qua nhiều người bởi vì bị tinh tặc trộm cướp mà phá sản, thậm chí nhà tan cửa nát, đây là đạo đức của cậu, cho dù Kennard và Vương Nhất Bác có khổ khó nói, nhưng dây vẫn là chuyện cậu khó lòng chấp nhận.
?Chúc mừng kỉ Niệm 4 Năm Chính Thức Công Bố Song Nam Chủ Trần Tình Lệnh 26/4/2018 - 26/4/2022?
“Mặc người đi đường dương quang xán lạn của người, mình ta đi cây cầu độc mộc của ta”.
- Nguỵ Vô Tiện
“Ta muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, mang về, giấu đi"
- Lam Vong Cơ