"Bạn lữ của Nhất Bác ca ca thật hay xấu hổ a, em còn tưởng đa số Alpha đều không cần mặt mũi, da mặt dày như tường thành cơ, sao có thể đỏ mặt cơ chứ."
"Đúng vậy, hơn nữa còn rất tuấn tú đẹp trai, tóc đen mắt đen quả thật là sự kết hợp thần bí và xinh đẹp nhất, nếu như cậu ấy là Omega, nhất định sẽ được rất nhiều Alpha yêu thích đi"
"Gen tốt như vậy, thật muốn sinh con cho cậu ấy mà. Không biết Vương Nhất Bác ca ca có chịu cho tụi em mượn một ít tin tức tố của cậu ấy không ha?"
Tiêu Chiến còn chưa bước ra khỏi không khí bình yên một cách kì lạ này, sự chú ý của mọi người bỗng nhiên đã chuyển tới trên người cậu. Hơn nữa chủ đề còn vô tận vô hạn, gì mà mượn tin tức tố của cậu, muốn sinh con cho cậu, đám Omega này phóng khoáng như vậy thật không có vấn đề gì chứ?
Thiếu tướng dè dặt trong lòng thật buồn bực, mặt không tự giác mà đỏ lên. Cậu không có nhiều kinh ngiệm trong việc xử lí mấy chuyện như vậy, dứt khoát cúi đầu không nói lời nào. Nam nhân ngồi bên cạnh đã uống không ít vẻ mặt kiêu ngạo mà lắc đầu:
"Không thể nga, cậu ấy là người của tôi, của một mình tôi thôi. Hơn nữa cậu ấy căn bản không cần người khác sinh cục cưng cho cậu ấy, bởi vì chúng tôi đã có một đứa."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Chiến căn bản không kịp ngăn cản, Vương Nhất Bác hí ha hí hửng đem quả trứng trong ngực khoe ra: "Nhìn đi, mấy tháng nữa trong này sẽ nở ra cục cưng của chúng tôi đó."
"...."
Gió lạnh sưu sưu thổi qua, sự thật chứng minh, cho dù không giống với Omega bình thường, những người ở đây vẫn không thể nhanh như vậy chấp nhận chuyện nhân loại từ sinh con trở thành sinh trứng được. Đặc biệt là, Tiêu Chiến đích thực là một Alpha không hơn không kém, mặc dù A và A bên nhau không có vấn đề gì, nhưng mà sinh con...còn là sinh một quả trứng..muốn tiếp nhận chuyện này cũng cần một ít thời gian chứ đúng không.
"Vậy..vậy quá tốt rồi. Điện hạ của chúng ta cuối cùng cũng có hậu duệ rồi." Vẫn là ông nội Watt bình tĩnh nhất, sau khi trải qua một phen kinh hãi, lập tức đã bị tin tức đáng mừng này thay thế, giọng nói cũng run run.
"Đúng vậy, đúng vậy, điện hạ có hậu duệ thật làm mọi người vui mừng."
"Nhìn kĩ mà xem, quả trứng này thật đáng yêu, thực chờ mong giây phút tiểu bảo bảo ấp nở ra."
"Nhất định sẽ giống Nhất Bác ca ca cường đại, hữu lực lại đẹp trai a."
"Giống Tiêu thiếu tướng cũng rất tốt a, em nói mắt đen tóc đen mới là đẹp nhất..."
Tiết tấu câu chuyện nhanh chóng chuyển tới quả trứng trong tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hận không thể một phát súng kết liễu bản thân cho xong việc. Cậu nhận ra trên đời này hóa ra còn việc so với sinh trứng còn đáng sợ hơn, chính là khi trứng mình sinh ra bị nhiều người truyền miệng khen ngợi liên tục như vậy...Bên đối tác sản xuất quả trứng này vẻ mặt còn rất đắc ý, hận không thể để toàn vũ trụ biết quả trứng này là Tiêu Chiến sinh cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cũng không biết bữa trưa dài đằng đẵng này tới khi nào mới kết thúc. May mắn thay con cháu ông nội Watt đều rất bận rộn, sau khi ăn xong cơm trưa, con trai lớn của ông nội Watt dẫn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi tham quan vài căn cứ sản xuất nông nghiệp chủ yếu của thành phố Watian, thuận tiện báo cáo sự phát triển mấy năm nay của thành phố.
Ở thời đại này, cơ giới hóa sản xuất đã trở thành xu hướng chính, rất ít người giống như nông dân thời viễn cổ đích thân xuống ruộng lao động, bọn họ cần làm chỉ đơn giản là điều kiển người máy thôi. Nhưng kì lạ là, nơi có diện tích bát ngát này lại có không ít người đang làm việc, không ỷ lại vào máy móc. Càng kì lạ hơn là những người này không ai khác chính là Omega.
"Tại sao các anh lại nỡ để Omega làm những công việc nặng nhọc này?" Khi đi ngang qua một nhà kính dùng để trồng trọt, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhịn không được kéo Vương Nhất Bác đặt câu hỏi.
"Tại sao ư?" Vương Nhất Bác hình như vẫn chưa hiểu vấn đề ra sao, ngẩn ra một chút, mới cười nói: "Bởi vì ai nấy đều bình đẳng mà, Alpha có ưu thế tinh thần lực không sai, nhưng thể lực của bọn họ phải dùng vào việc khác. Ví dụ như quân nhân, những người còn lại chỉ còn cách dùng các biện pháp khác nhau sản xuất hàng hóa. Bảo bối, ngàn vạn đừng xem thường Omega, em nhìn mảnh vườn rộng lớn này, tất cả đều là những Omega Liên Bang các em không đặt vào mắt trồng được đấy, thực thế mà nói năng lực của bọn họ không hề thua kém bất cứ ai."
"Tôi không có ý này."
Vương Nhất Bác cười mà không đáp lời, nắm lấy tay Tiêu Chiến: "Thân ái, tôi không ngại để em biểu hiện chút năng lực Alpha đâu, nơi này có một giàn ngọc môi phải hái nè."
Dưới sự hướng dẫn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bước vào nhà kính, chỉ thấy trong nhà kính đặt trăm ngàn cái giá, trên mỗi cái giá đều ngập tràn những trái cây đã chín đỏ mọng, có chút giống với dâu tây, nhưng hình dáng và kích thước có chút không giống.
"Những quả này gọi là ngọc môi, là đặc sản của Lam Tinh chúng ta, em ăn thử một trái xem." Vương Nhất Bác dáng người cao lớn, tùy tiện vươn tay liền hái được một trái ngọc môi, đưa tới bên miệng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không biết là do tò mò hay gì, thật sự há miệng đem ngọc môi ăn vào, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, hương vị rất tuyệt, mãi đến khi nuốt xuống. Nhìn vào Vương Nhất Bác đứng gần trong gang tấc, Tiêu Chiến mới ý thức được bản thân vậy mà hoàn toàn không phòng bị ăn đồ ăn hắn đưa cho.
Hoàn toàn không có chút cảnh giác nào. Đồ ăn của tên gia khỏa này, không kiểm tra mà trực tiếp ăn vào, giáo huấn mấy tháng nay cậu đã chịu đủ rồi.
"Ngon đúng không? Ngọc môi là trái cây rất trân quý, có thể tăng cường hệ số chiến đấu trong huyết thanh của Alpha và giảm thiểu mệt mỏi, vì vậy nó thường được sấy khô làm thuốc cho quân đội." Vương Nhất Bác cũng bỏ một trái vào miệng sau đó ghé vào bên tai thiếu tướng nói với vẻ khó xử:
"À đúng rồi, thứ này còn có chức năng kiện dương, nếu 2 người ăn nó trước khi làm tình, có thể tăng khả năng thụ thai ô."
"Cút ra." Tiêu Chiến đỏ mặt đạp Vương Nhất Bác một đạp, trong nhà kính ấm áp tốp năm tốp ba người đang bón phân cho ngọc môi, chính mình lại bị hắn ép vào trong góc này nói mấy thứ loạn thất bát tao này, ai quan tâm quả này có công dụng gì chứ, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đám Omega ánh mắt đang lộ vẻ kì quái đánh giá cậu.
"Thân ái, em thật hung dữ a, người bình thường hầu hết đều không có cơ hội ăn thứ tốt như ngọc môi này đâu." Vương Nhất Bác nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ khi ái nhân không biết thưởng thức, lại chỉ vào gốc cây đằng kia:
"Đã ăn ngọc môi của người ta thì phải giúp đỡ một phần lực chứ. Một trăm hàng từ bên này tới bên kia, em phụ trách bên trái, tôi phụ trách bên phải. Ai hái hết ngọc môi trên cây trước người đó thắng." Sau đó liền tặng Tiêu Chiến một cái giỏ, rồi chạy nhanh về phía trước, bắt đầu nhanh tay nhanh chân hái trái cây.
Tiêu Chiến đứng ở chỗ cũ bất động, nhìn Vương Nhất Bác như thằng nhóc con, vui vui vẻ vẻ mà hái ngọc môi, lâu lâu còn không quên bỏ vào miệng mấy trái, trên tay dính đầy nước, trên miệng cũng nhiễm đầy nước trái cây, dáng vẻ vui tới quên trời quên đất, không khỏi lắc lắc đầu.
Có điều, có lẽ vì mỗi người trong xương đều yêu thích cuộc sống làng quê dân dã như thời viễn cổ, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác chơi tới cao hứng như vậy, cũng không kìm lòng được mà ôm lấy giỏ đi tới một bên khác hái trái cây.
"Nhanh chút nha, tôi còn có mười hàng nữa là xong rồi." Vương Nhất Bác động tác thành thạo như con khỉ trên cây nhảy tới nhảy lui, không, lấy hình thể của hắn mà nói, không phải là khỉ mà là tinh tinh mới đúng.
Tiêu Chiến động tác đâu vào đấy nhanh gọn hơn nhiều, cậu không giống Vương Nhất Bác, vừa làm vừa ăn vụng, nghiêm túc cẩn thận hái từng quả ngọc môi trên cây xuống, ngay ngắn chỉnh tề đặt vào giỏ, giật mình nhận ra bàn tay chuyên dùng lắp vũ khí nay lại trở thành bàn tay nông dân, không hề phân tranh thành quả sau khi thu hoạch, loại cảm giác này Tiêu Chiến thật chưa trải qua bao giờ.
Mặt trời sắp xuống núi rồi, đợi tới lúc Tiêu Chiến hái xong quả cuối cùng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác ngay trước mắt, cười muốn có bao nhiêu tiện liền có bấy nhiêu tiện.
"Em thua rồi." Nam nhân chớp chớp mắt cười, đặc biệt đắc ý.
"Thì đã sao." Ai muốn cùng hắn so thứ thiếu dinh dưỡng vậy cơ chứ, nhưng thật ra nhìn giỏ ngọc môi đầy ắp này cũng làm Tiêu Chiến rất có cảm giác thành tựu.
"Người thua cuộc đương nhiên phải nghe lời người thắng cuộc a, chẳng lẽ đường đường là thiếu tướng đại nhân lại không chịu nhận thua ư?"
Đặt giỏ qua một bên, Tiêu Chiến không tính cùng Vương Nhất Bác tiếp tục dây dưa ở đây, cánh tay lại bị Vương Nhất Bác túm lại: "Yêu cầu của tôi cũng không quá đáng a. Chỉ là muốn ăn ngọc môi với em thôi mà."
Lời còn chưa dứt, hai cánh tay kẹp chặt, đôi môi nóng rực đã hôn lên môi Tiêu Chiến.
"Ngô..." Tiêu Chiến cũng không biết miệng hắn khi nào thì nhét vào một trái ngọc môi, hai cánh tay bị hắn kẹp chặt không thể nhúc nhích, chất lỏng chua ngọt cuồn cuộn không ngừng mà tiến nhập dây dưa với môi lưỡi cậu. Cậu cố gắng chống cự nhưng hoàn toàn không có tác dụng, đầu lưỡi nam nhân cường thế bá đạo, làm cho khoang miệng cậu tràn ngập hương vị ngọc môi. Tình ý không dứt khấy đảo với miệng lưỡi cậu, đem ngọc môi phân chia sạch sẽ mới cam tâm buông ra.
Tiêu Chiến mặt hồng thấu, không biết là vì theo lời Vương Nhất Bác nói ngọc môi có công dụng kích thích tình dục hay là vì sau khi lao động, hương vị trên người Vương Nhất Bác tỏa ra nồng nặc.
Nội tiết tố nam nhân huân tới làm đầu cậu có chút choáng váng, thân thể nóng lên, có điều thiếu tướng bình tĩnh vẫn đẩy Vương Nhất Bác ra, để bản thân có chút không gian thở dốc.
"Nơi này không có ai cả, không sợ bị người khác nhìn thấy tôi đút em ăn a, ăn thêm một trái nữa không?" Nam nhân giơ lên một trái ngọc môi khác, vẻ mặt thật chờ mong nhìn cậu.
"Không ăn" Tiêu Chiến liếc nhìn vòng quanh, quả nhiên nhà kính chỉ còn lại hai người bọn họ, ít nhất những nơi mắt thường có thể nhìn thấy, không có người khác.
"Ăn thêm một trái đi mà, quả này đối với sự hồi phục sau sinh có ích a, em không ăn, tôi liền dùng miệng tiếp tục đút cho em."
Tịch dương áng mây đỏ chiếu lên ánh vàng ấm áp phản chiếu trong nhà kính, một nam nhân tóc vàng ôm giỏ ngọc môi từng trái từng trái đút cho một nam nhân khác, một người vụng về né tránh nhưng né không được chỉ có thể chấp nhận miệng đối miệng ăn lấy ngọc môi.
Đợi tới lúc ngọc môi bị hai người ăn không ít, trời cũng đã tối hẳn. Bầu trời trên không của Lam Tinh xinh đẹp thật không ngôn từ nào diễn tả được, bầu trời đầy sao lấp lánh, giống như những viên kim cương mỹ lệ xinh đẹp.
Hai người chơi mệt rồi, dứt khoát nằm xuống đất ngẩng đầu ngắm sao trời, Vương Nhất Bác chỉ vào một ngôi sao phía Tây nói: "Bên đó là Thường Viễn Tinh, chúng ta chính là ở đó quen biết, à, Vương Tiêu Toả của chúng ta cũng có ở đó."
"Chuyện này thật không phải hồi ức tốt đẹp đáng nhớ lại đâu" Mặc dù nói như vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn không tự chủ nhìn theo hướng Vương Nhất Bác chỉ.
Không biết phụ thân ở Liên Bang thế nào rồi, bản thân đã hi sinh rồi, hi vọng ông không bị đám gia tộc Liên Bang làm khó dễ.
"Đối với tôi mà nói, kí ức ở đó rất trân quý." Nam nhân chấn chỉnh lại bộ dáng lưu manh vô lại hằng ngày, ngữ khí sạch sẽ nghiêm túc mà ôn nhu nói: "Tôi một chút cũng không hối hận vì đã lừa em, nếu không phải như vậy, e là cả đời này em cũng chỉ xem tôi như một bảo tiêu trung thành tận tâm đi?"