Mặc dù chiếc xe không hề được độ lại, nhưng động lực của loại xe Porsche vẫn rất đáng tin. Giẫm lên chân ga, chỉ thấy chiếc xe xông lên, trong nháy mắt đã đuổi gần đối phương không ít.
Nhưng rõ ràng đối phương cũng có chuẩn bị mà đến, là một chiếc BMW của Nhật. Mặc dù nhìn qua không đẹp cho lắm, nhưng động cơ mạnh, di chuyển trong thành phố, cộng thêm lái xe là cao thủ, đủ để xưng vương xưng bá. Thấy Giang Khương đã đuổi gần, chỉ nghe tiếng ầm ầm, trong nháy mắt vượt qua hai chiếc xe nữa, bỏ xa xe Giang Khương một đoạn.
Giang Khương cau mày, đột nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản. Một chiếc BMW 530I, hơn nữa kỹ thuật lái xe lại rất cao siêu, tại sao lại dám làm ra chuyện bắt cóc trẻ con? Rõ ràng là nhằm vào hắn.
Chẳng qua, Giang Khương có chút nghi ngờ, những người này bắt cóc Tiểu Bảo để làm gì? Nếu dám động vào người của hắn, chẳng lẽ không biết là tự tìm chết ở Kim Lăng này sao? Trên địa bàn của Thiên Y Viện, là người có chút lai lịch thì sẽ không làm như vậy.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng Giang Khương suy nghĩ một chút, ngược lại nghĩ ra được một khả năng. Khả năng là hắn đã bị theo dõi từ trước. Gần đây hắn kiếm không ít tiền, hai cô gái mua sắm cũng không ít, đối phương cho rằng hắn là người có tiền, đặc biệt bắt cóc con trai của hắn, chuẩn bị đòi số tiền chuộc lớn. Khả năng như vậy không phải là không có.
Mặc dù tự an ủi mình như thế, Giang Khương ngược lại không dám khinh thường, vừa đạp chân ga vừa nhìn chằm chằm chiếc xe đằng trước. Hắn móc điện thoại ra, đang định gọi, bỗng thấy màn hình sáng lên.
- Tiểu Duệ, bây giờ tôi đang theo dõi đối phương. Hẳn đối phương có tổ chức và đã sớm chuẩn bị từ trước. Thông báo cho ngoại viện giùm tôi, hơn nữa liên lạc với cảnh sát Kim Lăng, để phòng ngừa vạn nhất.
Đối với Mã Tiểu Duệ, Giang Khương trước giờ vẫn không giả bộ. Hắn biết Mã Tiểu Duệ gọi điện thoại đến là vì cái gì. Tuy chút chuyện nhỏ này mà vận dụng thiên y ngoại viện thì hơi quá, nhưng hắn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, lại là thành viên dự bị của hội Viện ủy, đủ quyền lực và tư cách yêu cầu ngoại viện hỗ trợ chuyện này.
- Được.
Nghe Giang Khương nói, Mã Tiểu Duệ cũng không dám chậm trễ, trực tiếp kêu lên:
- Bây giờ anh đừng khóa máy, ngoại viện sẽ nhanh chóng có tiếp viện, đồng thời cũng sẽ yêu cầu phương diện Kim Lăng tiến hành phối hợp.
- Được.
Giang Khương cũng không dài lòng, sau khi xác nhận liền cúp điện thoại.
Hai chiếc xe giống như hai con cá lội đất lao nhanh trong dòng xe, bắt đầu hướng ra ngoại thành.
- Cục trưởng Ngô, ông làm cảnh sát kiểu gì vậy? Trị an của thành phố Kim Lăng kém đến tình trạng này rồi sao?
- Cái gì? Tôi không nên tức giận? Ông bảo tôi không nên tức giận? Xe của tôi là của ông ngoại vừa mới tặng cho tôi, là xe Porsche đấy. Thế mà lại bị người ta cướp trắng trợn ở đại lộ Huyền Vũ. Con mẹ nó, tôi thiếu chút nữa bị giết chết rồi.
- Cục trưởng Trương, ông có hiểu hay không? Ông bảo tôi đừng nên tức giận?
Gã thanh niên xanh mặt nói vào trong điện thoại:
- Tôi nói cho ông biết, tôi chờ ở đây. Nửa tiếng nữa, nếu ông không đem chiếc xe của tôi nguyên vẹn trở về, chức Cục trưởng của ông cũng đừng làm nữa. Phải, nửa tiếng nữa, nhớ cho tôi, mang tiểu tử kia đến luôn. Lão tử sẽ chơi chết nó. Dám ở thành Kim Lăng này mà động tôi. Tôi sẽ cho nó hối hận.
- Vâng, vâng, Vu thiếu, xin cậu yên tâm, yên tâm, nhất định sẽ đem xe của cậu nguyên vẹn trở về. Nhất định, người cũng sẽ bắt luôn, mang về cho cậu hả giận.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, thân hình có chút mập mạp đang lau mồ hôi trên trán. Xác nhận vị đại thiếu này không bị tổn thương gì nghiêm trọng, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lời.
Vất vả lắm mới cúp điện thoại được, Cục trưởng Ngô ngồi bật dậy, vừa gọi điện thoại vừa bước ra phòng khách, lấy trang phục cảnh sát của mình xuống.
- Lão Ngô, tối rồi mà ông còn đi đâu vậy?
Một người phụ nữ trung niên từ trong nhà bếp đi ra, thấy Cục trưởng Ngô mặc đồ cảnh sát vào, không khỏi bất mãn:
- Không phải nói tối nay ở nhà rồi sao?
- Tôi cũng muốn lắm chứ. Nhưng con trai Thị trưởng gọi điện nói xe của cậu ta bị cướp trên đường Huyền Vũ. Tôi có thể không đi sao?
Gương mặt Cục trưởng Ngô cũng tràn đầy căm tức. Không nói đến vị công tử này là con trai của Thị trưởng, cháu ngoại của vị kia ở Bắc Kinh, chỉ nói đến cái xe không cũng không phải là đồ rẻ tiền. Đường đường trên đại lộ Huyền Vũ lại phát sinh vụ cướp chiếc xe hơn trăm vạn, chẳng khác nào tát một bạt tai vào mặt của ông ta. Hơn nữa, con trai Thị trưởng thành phố bị cướp, nói không chừng còn bị thương nhẹ. Nếu Cục trưởng cục Cảnh sát là ông không đến, chẳng khác nào đánh mất tiền đồ và mặt mũi của mình.
- Sao, xe của con trai Thị trưởng bị cướp?
Thấy Cục trưởng Ngô gật đầu, sắc mặt của người phụ nữ cũng thay đổi, vội bỏ cái khăn lau trong tay xuống, bước đến giúp Cục trưởng Ngô mặc áo khoác vào:
- Thế thì đi nhanh đi. Chuyện này không được khinh thường.
- Biết rồi, bà đi ngủ sớm chút đi. Có lẽ tối nay tôi không về được rồi.
Cục trưởng Ngô vừa bước ra cửa vừa gọi điện thoại:
- Lão Trương, anh còn ở cục chứ?
- Vâng, bây giờ tôi đang trực, Cục trưởng Ngô có chuyện gì vậy?
Phó cục trưởng Trương đang trực hỏi.
- Vừa rồi, con trai của Thị trưởng Trương bị người ta cướp xe Porsche ở phố Huyền Vũ. Bây giờ cậu ta vẫn đang chờ ở đó. Anh mau phái người, điều động tất cả cảnh lực tuần tra, tùy thời chận đường. Bây giờ tôi chạy đến ngay đây.
Cục trưởng Ngô nhấn nút thang máy, bất đắc dĩ nói.
- Được, được, tôi lập tức đi sắp xếp ngay.
Phó cục trưởng Trương nghe xong cũng sững sờ, vội vàng đáp lời, sau đó nhanh chóng đi sắp xếp, nhưng trong lòng lại cười khổ, không biết cái tên chết bầm nào ăn gan báo dám cướp xe trên đường Huyền Vũ. Hơn nữa, xe sang trên đường cũng có rất nhiều, tại sao lại đi cướp xe con trai Thị trưởng? Gần đây vận khí đúng là quá kém.
Phó cục trưởng Trương cúp điện thoại, sau đó gọi cho trung tâm chỉ huy, an bài một chút, định đứng dậy trực tiếp đến trung tâm chỉ huy, vừa mới đi được hai bước, đột nhiên điện thoại sau lưng vang lên.
Phó cục trưởng Trương cau mày, không biết làm sao quay người lại, theo bản năng liền cầm điện thoại đưa lên tai. Nhưng vừa mới alo một tiếng, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
- Ơ?
Phó cục trưởng Trương sửng sốt, sắc mặt biến đổi nhìn về chiếc điện thoại màu đỏ. Lúc này điện thoại màu đỏ đang lóe đèn.
- Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Tại sao mọi chuyện lại đến cùng một lúc?
Nhìn chiếc điện thoại đã hai tháng nay chưa từng reo lên một tiếng, sắc mặt Phó cục trưởng Trương trong nháy mắt trầm xuống, hít một hơi thật sâu, đưa tay cầm lấy ống nghe chiếc điện thoại màu đỏ.
- Alo, xin chào, tôi là Phó cục trưởng Trương Hổ.
Giọng nói có chút khiêm nhường, Phó cục trưởng Trương lên tiếng.
- Xin chào Cục trưởng Trương.
Giọng nói bên kia vang lên lạnh lùng:
- Đại lộ Huyền Vũ của Kim Lăng vừa mới xảy ra một vụ bắt cóc. Mục tiêu là một chiếc BMW 530I. Biển số xe là….Trước mắt đang có một chiếc xe đuổi theo đằng sau. Xin cảnh sát Kim Lăng lập tức tập trung lực lượng, tiến hành quản chế và trợ giúp chặn đường, nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn cho người trong xe.
- Đại lộ Huyền Vũ? Bắt cóc?
Tâm trạng của Phó cục trưởng Trương có chút nhiễu loạn. Chuyện này là chuyện gì? Điện thoại màu đỏ là điện thoại bí mật, thường khi gọi đến đều là những vụ trọng án liên quan đến an ninh quốc gia, hoặc có một số vụ án phía trên cần cảnh sát địa phương phối hợp. Nhưng lần này lại chỉ thông báo một vụ bắt cóc nho nhỏ?
Trị an của Kim Lăng ngày thường không tệ. Đại lộ Huyền Vũ là trọng điểm trị an của khu vực, cảnh sát tuần tra dày đặc nhất, tại sao hôm nay lại liên tiếp xảy ra hai vụ việc? Con trai Thị trưởng bị cướp xe đã là chuyện động trời, điện thoại bí mật lại gọi đến một cuộc điện thoại thông báo có vụ án bắt cóc. Hai nhóm người này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Chẳng lẽ là kẻ địch từ nước ngoài xâm lược vào? Hay là phần tử sợ cuộc sống bình yên quá mà làm loạn lên?
- Cục trưởng Trương?
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng ở bên kia vang lên, khiến cho Cục trưởng Trương lập tức tỉnh hồn lại, nhớ đến mình đang nghe điện thoại bí mật, trong lòng đổ mồ hôi hột, vội vàng kêu lên:
- Vâng, tôi biết rồi.
- Được, vậy mời trung tâm chỉ huy mở một phương tiện liên lạc, chúng tôi sẽ có người trực tiếp chỉ huy.
- Vâng.
Phó cục trưởng Trương không ngừng đáp lời. Tuy nói vụ án con trai Thị trưởng bị cướp xe đã chiếm toàn bộ đường dây liên lạc của trung tâm chỉ huy, nhưng bây giờ chỉ có thể tạm ngừng. Cấp trên thông qua điện thoại bí mật giao nhiệm vụ xuống, lúc này cho dù Thị trưởng có ép y, y cũng đành phải tạm thời gác sang một bên.
Nhìn sắc mặt Phó cục trưởng Trương âm trầm bước vào, Chủ nhiệm trung tâm kiểm soát không lưu vội vàng đứng dậy, nói:
- Trương cục, bây giờ hết thảy đã được sắp xếp ổn thỏa, cảnh sát trị an đã đến chỗ mục tiêu. Rất nhiều đội trưởng của đại đội trị an cũng đã chạy đến hiện trường. Các thành viên của tổ tuần tra cũng đã vào vị trí quản chế các lối ra.
- Tạm ngừng vụ án này lại, chuyển nó sang phòng nhỏ bên cạnh. Phái một tổ sang đó theo dõi. Những người còn lại ở lại đây, chuẩn bị tiếp nhận vụ án bắt cóc, đồng thời thông báo cho cảnh sát hình sự, đại đội đặc nhiệm đợi lệnh.
- Vụ án bắt cóc con tin?
Chủ nhiệm trực ban nhìn Phó cục trưởng Trương, xác nhận đây không phải chuyện đùa, sắc mặt liền trầm xuống. Một vụ án có thể gạt vụ con trai Thị trưởng bị cướp xe sang một bên, đây tuyệt đối là vụ án hù chết người.