Mỗi lần nhớ đến trận đại chiến kia, trong lòng Hầu tước Robert vẫn còn sợ hãi. Cho nên, ông ta đặc biệt thận trọng. Tuy nói đã an bài mấy đường lui, nhưng ông ta vẫn không dám khinh thường. Lúc này không thể so với năm đó. Một khi xảy ra chuyện không may, muốn chạy cũng không chạy khỏi.
Cho nên, tình huống trước mắt, ông ta chỉ có thể chờ, chờ cơ hội đến. Có Huyết nô và tai mắt ở đây, ông tin rằng chỉ cần đối phương xuất hiện, ông ta sẽ có được tin tức.
Gần đây, Thiên Y Viện đang toàn lực tiến hành tự tra trong toàn bộ viện. Tin tức tình báo bên ngoài cũng tiến hành điều tra tổ chức có tên là Tuyệt Y Đường. Đối với việc có cao thủ Huyết tộc lẻn vào cũng không phát giác, khiến cho vị Hầu tước các hạ và hai vị Bá tước yên ổn ẩn núp ở Kim Lăng mấy ngày.
Giang Khương tất nhiên cũng không biết bên ngoài đang có mấy con dơi tàn bạo, đang ẩn núp trong bóng đêm, mài răng mài móng chờ hắn xuất hiện.
Cho nên, mấy ngày rảnh rỗi, hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng của những con dơi kia, dẫn vợ con...à không đúng, dẫn hai cô gái và một đứa trẻ ra ngoài đi dạo.
Mùa đông ở Kim Lăng cũng không quá lạnh. Với thể chất của Giang Khương và mọi người mà nói, cũng không cảm thấy giá rét. Cho dù là Tiểu Bảo, bị ngâm thuốc lâu như vậy, chút giá lạnh như vậy cũng không thành vấn đề. Nhưng mọi người vẫn khoác áo khoác. Đặc biệt là Tiểu Bảo, đội mũ lông và khăn choàng cổ, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Bốn người tìm một nơi ăn tối, sau đó ở nơi này ngắm hoàng hôn.
- Dì Hiểu Hiểu, con muốn tự đi.
Tiểu Bảo đang được Phan Hiểu Hiểu ôm trong lòng nhìn mấy đứa con nít được cha mẹ dắt tay đi đằng trước, liền bất mãn nói.
- Được, được, con tự đi, tự đi.
Cảm giác Tiểu Bảo trong lòng mình giống như một con mèo nhỏ không an phận, Phan Hiểu Hiểu đành phải mỉm cười nói:
- Được rồi, con tự mình đi đi.
Tiểu Bảo được thả xuống đất, giống như con ngựa hoang được tháo dây cương, vui sướng chạy tới chạy lui dưới đất, phát ra tiếng cười trong như chuông bạc.
Tiểu Bảo nô đùa ven đường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu cách đó không xa:
- Dì Hiểu Hiểu, đuổi theo con đi, đuổi theo con đi.
Phan Hiểu Hiểu cười híp mắt, làm bộ chạy mấy bước về phía trước.
Làm cho Tiểu Bảo hốt hoảng quay đầu chạy nhanh về phía trước, chiếc quần jean màu xanh da trời và đôi giày màu trắng nhìn dễ thương vô cùng.
Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt đằng sau nhìn cảnh tượng trước mặt, không nhịn được mà bật cười. Tuyên Tử Nguyệt len lén nhìn Giang Khương, thấy Giang Khương đang mỉm cười, gương mặt đột nhiên đỏ lên.
Cảm giác Tuyên Tử Nguyệt đang nhìn lén mình, Giang Khương quay đầu lại, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt sắc mặt khác thường, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe tiếng kêu của Phan Hiểu Hiểu đằng trước cùng với tiếng thắng gấp xe lại.
Giang Khương cả kinh, liền thấy một chiếc xe đậu trước người Tiểu Bảo. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cửa xe mở ra, một đôi tay thò ra ngoài, ôm Tiểu Bảo đang sợ ngây người kéo lên xe. Sau đó chiếc xe như mũi tên phóng đi.
- Muốn chết!
Giang Khương sửng sốt, chợt phản ứng lại, thấy có người bắt cóc Tiểu Bảo, ánh mắt liền tràn đầy sát ý, bật người xông lên.
Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương xông lên, cả hai mới phản ứng lại, liền thấy Giang Khương cả kinh giống như một luồng khói xanh lao nhanh ra ngoài.
Nhìn Giang Khương đuổi theo đằng sau một chiếc xe hơi, Tuyên Tử Nguyệt biến sắc, đang định đuổi theo, liền thấy chiếc xe biến mất tại một khúc cua, và Giang Khương vẫn theo sát đằng sau.
- Không...không thể nào?
Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu tái nhợt nhìn Tuyên Tử Nguyệt.
Tuyên Tử Nguyệt cau mày, thoáng chần chừ một chút, sau đó nói:
- Không cần lo lắng. Nếu Giang Khương đuổi theo, sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa nơi này là Kim Lăng, không ai dám mang Tiểu Bảo đi đâu đâu.
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, sắc mặt Phan Hiểu Hiểu thoáng thư giãn hơn vài phần. Nơi này là Kim Lăng, ai muốn đem Tiểu Bảo đi cũng không được. Cướp Tiểu Bảo như vậy, chỉ có thể nói là tự tìm chết.
- Bây giờ Giang Khương đang đuổi theo một mình, vẫn nên gọi thông báo cho Mã Tiểu Duệ biết.
Phan Hiểu Hiểu nói.
- Ừm, cũng được.
Tuy rất yên tâm, nhưng gọi điện cho Mã Tiểu Duệ, để Thiên Y Viện hỗ trợ một chút cũng tốt.
Giang Khương lạnh lùng nhìn chiếc xe đằng trước, sát ý trong mắt không hề có chút che giấu.
Đối với Giang Khương mà nói, Tiểu Bảo chính là nghịch lân của hắn, dám đụng vào cậu, chính là chết.
Mặc dù là trong đêm tối, nhưng Giang Khương phát hiện mình đuổi theo sau xe đúng là kinh thế hãi tục. Hơn nữa cứ đuổi theo như vậy cũng không phải biện pháp. Ở trong nội thành thì không sao, nhưng một khi ra ngoại thành, hắn nhất định không thể đuổi kịp.
Lập tức nhìn hai bên hai lần, liền nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đậu ven đường có một cô gái ăn mặc hợp mốt đang đứng bên cạnh xe, dường như đang trò chuyện với người bên trong xe.
Lập tức không dám chậm trễ vọt tới, nhẹ nhàng khều tay cô gái, người kia cảm giác có một luồng sức mạnh tấn công đến, liền kinh hô lui sang một bên.
Giang Khương đưa tay kéo cửa xe, kéo một người ăn mặc như khổng tước ra ngoài.
- Này, mày làm gì vậy? Mẹ nó, có biết tao là ai không?
Nhìn người đang nắm cổ tay của mình, gương mặt của gã thanh niên hiện lên sự kinh ngạc, sau đó kịp phản ứng, gào lên:
- Mày tự tìm chết sao?
- Mượn xe của anh một chút.
Nhìn gương mặt tràn đầy lửa giận của tên tiểu tử, Giang Khương cũng không có tâm tư nói chuyện, trực tiếp ném người này sang một bên, nhảy lên xe, đóng cửa xe lại, cước giẫm lên ga.
Cảm giác tiếng nổ truyền đến, cùng với cú giật mạnh, lúc này Giang Khương mới nhàn rỗi nhìn tay lái. Không tệ, là một chiếc Porsche.
Chiếc xe khởi động rồi điên cuồng biến mất trong tầm mắt của gã thanh niên đang lồm cồm bò dậy và cô gái đang vô cùng kinh ngạc.
- Khốn kiếp, dám cướp xe của tao. Mày đúng là tự tìm chết.
Gã thanh niên nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, giậm chân quát mắng, sau đó móc điện thoại ra, nhìn sang cô gái sắc mặt đang trắng bệch bên cạnh, nghiến răng nói:
- Cô hãy nhìn xem lão tử sẽ chơi chết nó như thế nào, lại dám cướp xe của tao?