Nhìn Giang Khương bước từ bên trong ra, Tuyên Tử Nguyệt chờ bên ngoài cũng cảm thấy khẩn trương:
- Tình huống Tiểu Bảo như thế nào rồi? Bây giờ chúng ta đi thăm nó được không?
- Tình huống tạm thời ổn định.
Giang Khương mỉm cười, ý bảo Tuyên Tử Nguyệt cứ yên tâm:
- Nào, bây giờ chúng ta sang bên đó thăm nó.
Trong phòng làm việc bên cạnh có hai vị bác sĩ đang ngồi, nghe hai người Giang Khương nói chuyện, một người bước nhanh ra, nói với Giang Khương:
- Chủ nhiệm Giang, Tiểu Bảo ở đằng trước, để tôi dẫn cậu đến đó.
- Vâng, cảm ơn anh, bác sĩ Đường.
Giang Khương nhìn thẻ nhân viên trước ngực vị bác sĩ, cười nói.
- Đừng khách sáo, đừng khách sáo.
Bác sĩ Đường mỉm cười, sau đó dẫn hai người đi về phía trước.
Xuyên qua tấm kính thủy tinh, Giang Khương có thể nhìn thấy được Tiểu Bảo đang nằm trên giường bệnh, trên mặt đeo mặt nạ oxy. Bên cạnh có một người mặc đồ phòng hộ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình theo dõi rồi ghi chép lại.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiểu Bảo, tim Giang Khương có chút quặn thắt, sau đó bước đến trước cửa, nhẹ nhàng nhấn nút.
- Vào đi.
Bước vào phòng khử trùng, Giang Khương mỉm cười vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt.
Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn căn phòng nhỏ hẹp trước mặt, sau đó bước theo Giang Khương vào trong, rồi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười giơ tay lên:
- Nào, giơ tay lên.
- Vâng.
Tuyên Tử Nguyệt làm theo Giang Khương, giơ tay lên, lập tức trên đỉnh đầu phủ xuống khói trắng.
Cô liền hiểu ra loại khói trắng này dùng để làm gì.
Bác sĩ Đường đứng bên ngoài, nhìn vị y sư mặc đồ bảo hộ giống như người ngoài vũ trụ, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ. Là một Phó chủ nhiệm bình thường của khoa truyền nhiễm, trong lòng anh ta bây giờ chỉ có thể âm thầm cảm thán. Năm đó, nơi này của bọn họ không phải chưa từng có bệnh nhân bị Sars, nhưng nào có được trang bị điều kiện tốt như thế này.
Nếu năm đó bệnh viện cũng được trang bị đồ bảo hộ như thế, Tiểu Hoa cũng sẽ không bị nhiễm và không phải bị chết.
Nhớ đến gương mặt tươi cười như hoa của Tiểu Hoa, trong lòng bác sĩ Đường dâng lên từng đợt cảm thán.
Nhìn vị bác sĩ bên trong đang kinh ngạc khi thấy hai người Giang Khương tiến vào, Giang Khương mỉm cười, đưa tay ra:
- Chào anh, tôi là Giang Khương. Vất vả cho anh rồi.
- Hả, Giang... y sĩ Giang.
Người kia thoạt nhìn còn lớn hơn Giang Khương vài tuổi, có chút sửng sốt, sau đó gương mặt kinh ngạc bắt tay Giang Khương, cười nói:
- Xin chào bác sĩ Giang, tôi là y sĩ thực tập Viên Dũng, ngưỡng mộ tên anh đã lâu, cuối cùng cũng được gặp trực tiếp.
- Khách sáo quá rồi.
Giang Khương mỉm cười nhìn vẻ khiêm cung trong mắt đối phương, đồng thời cũng hiểu được đối phương đang suy nghĩ chuyện gì. Quả thật bề ngoài của hắn còn quá trẻ.
Lúc này, Viên Dũng dường như nhớ đến điều gì đó, vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi kích động quá. Anh đến thăm Tiểu Bảo phải không? Tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh. Mời sang bên này.
Giang Khương mỉm cười, bước đến giường bệnh của Tiểu Bảo.
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt cao của Tiểu Bảo, cùng với hơi thở có chút hồn dập, trong lòng Giang Khương lại nhói lên, tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt của cậu bé. Mặc dù vẫn còn cách một lớp bao tay dày, nhưng Giang Khương vẫn cảm giác được nhiệt nòng truyền đến, liền cắn môi, thấp giọng lẩm bẩm:
- Tiểu Bảo, đừng sợ, ba đang ở đây. Có ba, con nhất định sẽ khỏe lại.
Viên Dũng vội vàng giới thiệu tình huống:
- Mặc dù đã sử dụng gối băng và túi chườm nước đá, nhưng nhiệt độ cơ thể của Tiểu Bảo vẫn là 39 độ C.
- Trước mắt có sử dụng thuốc gì không?
Giang Khương hỏi.
- Bây giờ chủ yếu sử dụng thuốc kháng sinh. Đây là bệnh án, anh xem qua một chút đi.
Viên Dũng vội vàng đưa quyển bệnh án sang.
Giang Khương cẩn thận xem qua quyển bệnh án, hai mắt nheo lại. Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phương đã châm cứu xác nhận bệnh trạng, thậm chí có thể thông qua châm cứu mà xác định mức độ hoạt động của loại virus này, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Trong ba tháng học tập, kỹ thuật châm cứu của hắn được tăng lên một hạng, nhưng Giang Khương còn chưa sử dụng qua trong thực tế. Trong giáo trình châm cứu có nói qua tình huống này, nhưng Giang Khương chưa sử dụng lần nào, cho nên hắn cũng không có cách nào phán đoán được tình huống tương tự.
Nhưng lần này, hắn đã chính thức cảm nhận được điểm mạnh của thuật châm cứu vào huyệt vị. Thuật châm cứu vào huyệt vị có hai loại, thăm dò và điều trị. Hai người Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phương đã sử dụng thuật châm cứu vào huyệt vị để thăm dò, dùng thủ pháp châm cứu đặc biệt để bức dị vật tồn tại trong huyết mạch và cơ thể ra ngoài.
Họ có thể thông qua màu sắc trên đỉnh đầu kim châm để phán đoán mức độ nghiêm trọng của bệnh trạng.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phương thông qua biểu hiện của máu, trực tiếp phán định Tiểu Bảo đã bị nhiễm virus, thậm chí còn có thể xác định được tình huống hoạt động của virus.
Xem đến đây, Giang Khương lại càng coi trọng thực lực của Thiên Y Viện thêm vài phần.
- Xem ra mình phải tăng thời gian chăm chỉ học tập hơn.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Giang Khương cẩn thận xem qua quyển bệnh án một lần, rốt cuộc đã hiểu được đại khái tình huống của Tiểu Bảo.
- Thế nào?
Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận vén vài sợi tóc trên trán cậu bé, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cậu, vẫn không nhịn được mà khẽ run, nhìn Giang Khương hỏi.
Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không ổn.
Mặc dù đã sớm đoán được, hai mắt Tuyên Tử Nguyệt cũng không khỏi đỏ lên.
Trả quyển bệnh án cho Viên Dũng, Giang Khương một lần nữa đến trước mặt Tiểu Bảo, xốc tấm chăn mỏng lên, lộ ra toàn thân của cậu bé.
Nhìn toàn thân cũng đều đỏ bừng, Giang Khương cắn môi, sau đó dùng tay đè trán Tiểu Bảo rồi mở mắt cậu bé ra xem.
Rồi lại tiếp tục nắm cằm, để Tiểu Bảo đang hôn mê phải há miệng ra.
Thuận tay tiếp nhận đèn pin nhỏ mà Viên Dũng đưa sang, hắn cẩn thận soi vào trong miệng Tiểu Bảo, nhìn sắc lưỡi, gương mặt lại càng ngưng trọng, sau đó đưa trả đèn pin cho Viên Dũng.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy Giang Khương kiểm tra, còn có Viên Dũng đứng một bên, thấy hai người lần đầu tiên gặp mặt nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý, trong lòng liền cảm thấy quái dị. Bác sĩ của Thiên Y Viện, đi đến đâu, trước mặt chuyên môn của mình cũng đều lưu loát như vậy.
Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo, Giang Khương cẩn thận bấm vào đầu ngón tay của cậu bé, rồi nhìn một mạch máu rất nhỏ màu đỏ hiện lên trên da tay, sắc mặt lại càng khó coi.
Viên Dũng ở một bên không lên tiếng. Là y sĩ thực tập của Thiên Y Viện, y tất nhiên biết được Giang Khương đang nhìn cái gì. Bản thân y cũng đã kiểm tra qua, kết luận thì khá là không ổn.
Cho nên, bây giờ y có chút chờ mong, không biết vị y sĩ Giang Khương gần đây danh tiếng nổi như cồn này có điểm gì độc đáo hay không?
Lúc này, Giang Khương vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của Tiểu Bảo, bắt đầu xem xét.
Chỉ hai giây sau, tay hắn nhẹ nhàng nâng lên.
Viên Dũng bên cạnh mấp máy miệng. Cách một lớp bao tay, không có khả năng bắt mạch chuẩn xác được. Cho nên bắt mạch không cần cân nhắc vào lúc này.
Giang Khương cũng có chút do dự, nhưng hắn cũng không do dự bao lâu, sau đó thò tay đặt lên bả vai của mình
Nhìn động tác của Giang Khương, Viên Dũng sửng sốt, sau đó kinh hô lên:
- Bác sĩ Giang, anh không thể tháo bình dưỡng khí ra được. Điều này đi ngược với nguyên tắc cách ly.
Giang Khương mỉm cười lắc đầu, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của Viên Dũng, thuận tay tháo bình dưỡng khí xuống, rồi đến nón, mũ và quần áo bảo hộ.
- Này...này...
Viên Dũng trợn mắt nhìn Giang Khương, khi phản ứng lại vội vàng nhấn nút liên lạc khẩn cấp, kêu lên:
- Chủ nhiệm Lâm, tình huống khẩn cấp, y sĩ Giang Khương trong phòng cách ly đã tự tiện c ởi quần áo bảo hộ.
- Cái gì?
Bên kia ngưng lại hai giây, lập tức truyền đến tiếng kêu kinh hãi của Lâm Ngọc Tường:
- Chuyện gì xảy ra thế? Tôi lập tức sang ngay.
Nghe tiếng cảnh cáo của Viên Dũng, cùng với hành động liên lạc khẩn cấp của y, Giang Khương dường như không thèm để ý, chỉ tiếp tục c ởi quần áo phòng hộ của mình ra.
Sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang khẩn trương bên cạnh, lắc đầu nói:
- Đừng lo, anh sẽ không sao đâu.