Đối với yêu tộc mà nói, trước chỉ còn lại một tầng hàng rào hợp kim đã không phải vấn đề quá lớn, chỉ cần đủ người mà thôi.
Đương nhiên có càng nhiều người đầu gấu hơn thì càng tốt, không cần phải liều mạng chiến đấu, chỉ cần người đầu gấu tới, dùng đá tảng ném vỡ tan là xong rồi.
Đứng từ xa xa nhìn lại cũng không thấy yêu tộc tùy tiện áp sát, Hoàng Văn Hiên hít thật sâu hai hơi, sau đó nhìn về phía các thành viên ban công trình đang đứng tụ lại với nhau, từ tốn nói:
- Chắc nơi này không chống cự lại được lâu nữa... Các người lập tức lui lại đi!
- Vâng...
Người phụ trách ban công trình cung kính chào Hoàng Văn Hiên xong, lập tức cùng mười mấy người thuộc ban công trình còn ở lại tới cuối cùng lui về đường ra của động đá...
- Tiểu thư Thanh Linh... Tiểu thư Tiểu Vũ, nơi này quá nguy hiểm, xin mời hai vị lui lại trước đi!
Nhìn vẻ mặt hai cô gái đang vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào bên kia, Hoàng Văn Hiên cũng trầm giọng an ủi.
- Không... Chúng ta còn không vội. Chờ một chút đi!
Từ Thanh Linh chậm rãi lắc đầu:
- Nếu quả thật không chống đỡ nổi nữa thì chúng tôi sẽ rời đi!
Hoàng Văn Hiên gật đầu, nhìn về phía bóng dáng khổng lồ càng ngày càng ngưng thực kia, hít thật sâu rồi cũng không ép bọn họ, chỉ nói:
- Được rồi, nếu tình hình không ổn thì xin hai vị nhanh chóng rút lui!
- Tốt! Cám ơn trưởng ban Hoàng!
Lý Tiểu Vũ mỉm cười, gật đầu cám ơn.
- Đại khái chúng ta có thể chống giữ được bao lâu nữa?
Hoàng Văn Hiên hạ giọng hỏi phó chủ nhiệm Lý.
Phó chủ nhiệm Lý cười khổ, sau đó hạ giọng trả lời:
- Nếu như bọn chúng không kể thương vong, dự tính nhiều nhất là nửa giờ có thể công phá phòng tuyến cuối cùng này của chúng ta...
- Đương nhiên nếu yêu tộc vẫn dựa vào biện pháp đầu tiên... Như vậy thì có thể cần gần một tiếng... Dù sao đây chỉ là một phòng tuyến mang tính tạm thời, vốn chỉ thiết kế để đại đa số mọi người có thể rút lui an toàn... Cơ bản không dễ cố thủ.
Thật ra từ lâu Hoàng Văn Hiên đã biết đáp án, lúc này nhìn dáng vẻ này cũng chỉ có thể thở dài, sau đó quay đầu nhìn về phía hư ảnh khổng lồ kia, trầm giọng nói:
- Vậy thì chúng ta còn cố kiên trì thêm nửa giờ nữa!
- Nếu không ổn vậy thì cũng chỉ có thể từ bỏ nơi này, lập tức lui lại!
Phó chủ nhiệm Lý gật đầu, cũng quay đầu nhìn thoáng qua hư ảnh kia, gật đầu nói:
- Tốt... Nửa giờ!
Rốt cục, ở phía xa xa, mượn một loạt ván gỗ, càng ngày càng có nhiều yêu tộc lướt qua được tầng phòng tuyến thứ nhất...
Nhìn yêu tộc dày đặc kia, sắc mặt phó chủ nhiệm Lý thoáng âm trầm một chút, nhìn Hoàng Văn Hiên đang đứng cạnh nói:
- Xem ra yêu tộc đã chuẩn bị tấn công mạnh, bất kể thương vong rồi!
Hoàng Văn Hiên cắn răng gật đầu nói:
- Được... Ông bố trí tốt, một khi đối phương bắt đầu tiền công, sau hai mươi phút bắt đầu tiến hành quy trình rút lui...
- Vâng!
Hai người cũng không phải chờ đợi bao lâu, yêu tộc đông nghịt phía bên kia đột nhiên phát ra một tiếng gầm giận dữ, sau đó vung khiên gỗ đơn sơ và các loại vũ khí trong tay lên, chạy vọt về phía này.
- Vù vù vù ...
Đợi đến khi yêu tộc tiến công được một nửa đường, thành viên ngoại viện Thiên Y viện cầm tên dài trong tay bắn ra một đợt.
Dưới một loạt mưa tên này, rất nhanh, yêu tộc ngã xuống hơn phân nửa dọc đường đi. Non nửa số còn lại vọt được tới trước hàng rào hợp kim, lao rầm rầm tới, cố gắng đánh đổ hàng rào.
Chẳng qua đám yêu tộc này dù đụng vào khiến hàng rao hợp kim lay động một hồi nhưng rất nhanh liền bị thường thương đâm xuyên qua hàng rào giải quyết.
Chỉ là yêu tộc liên tục không ngừng lao về phía này, mặc dù càng không ngừng bị bắn chết nhưng lại càng có nhiều yêu tộc đụng vào được hàng rào hợp kim, khiến hàng rào hợp kim lay động liên tục.
Chiến sự dần dần kịch liệt. Mà hàng rào hợp kim tại một số nơi bị yêu tộc liều chết đánh tới, lay động càng kịch liệt hơn. Vô số yêu tộc đổ xuống trước hàng rào hợp kim, hơn phân nửa thành viên ngoại viên Thiên Y viện giờ cũng bỏ cung tên trong tay, cầm trường thương đâm tới...
Hoàng Văn Hiên nhìn đồng hồ một chút.
Thời gain mới trôi qua mười phút...
Ông cười khổ lắc đầu, nhìn hàng rào hợp kim rõ ràng không còn chống cự được bao lâu, hít sâu một hơi, sau đó liền quát lớn với phó chủ nhiệm Lý:
- Hiện tại diện tích công kích nhỏ rồi, không còn công kích tầm xa nữa. Cho một bộ phận người rút lui trước đi!
Phó chủ nhiệm Lý quay đầu nhìn một chút, sau đó trầm giọng nói:
- Phân đội thứ nhất, thứ hai rút lui...
- Vâng!
Nghe được lệnh, non nửa số người liền bắt đầu rút lui về phía sau, chạy về phía cửa động.
Nhìn đám người đã giảm bớt, Hoàng Văn Hiên cũng nhanh chóng chạy lại, cầm một thanh trường thương lên, đâm vào ngực một người đầu sói đang hung hăng lao về phía hàng rào hợp kim, lạnh giọng nói:
- Tầng phòng ngự cuối cùng không có vấn đề gì chứ?
Phó chủ nhiệm Lý lau máu tươi trên mặt, lộ nụ cười nanh ác, nói:
- Yên tâm đi... Đương nhiên là không có vấn đề gì!
- Vậy là tốt rồi... Đám người chúng ta không thể tổn thất ở đây nhiều được, nếu không thì không có lời rồi!
Hoàng Văn Hiên rút trường thương ra, đâm mạnh vào ngực một người đầu báo khác, cười lớn nói.
- Được rồi... Ông đi đánh thức thường ủy Giang dậy, mời hắn lui lại đi... Nhiều nhất chúng ta chỉ chống đỡ nổi năm phút nữa thôi!
Phó chủ nhiệm Lý nhếch miệng cười nói.
- Tốt!
Hoàng Văn Hiên lên tiếng, sau đó vứt trường thương trong tay đi, chạy về phía gian phòng kia.
Nhìn hầu tước Y Phù đang ngồi lẳng lặng trước cửa phòng, Hoàng Văn Hiên khổ sở cười nói:
- Hầu tước các hạ, chúng ta nên lui lại rồi... Xin đánh thức thường ủy Giang dậy được không?
Nghe lời nói của Hoàng Văn Hiên, Y Phù quay đầu nhìn về phía tình hình chiến đấu thảm thiết tại hàng rào hợp kim, thoáng chần chừ một chút, sau đó nhìn về phía Hoàng Văn Hiên, nói:
- Không sao đâu. Mọi người cần rút cứ rút lui được... Tôi để cho hắn một chút thời gian nữa, hẳn là sắp được rồi...
- Nhưng mà... Một khi rút lui rồi, chỉ sợ lại không kịp...
Hoàng Văn Hiên vội la lên.
Nhìn vẻ lo lắng của Hoàng Văn Hiên, Y Phù mỉm cười nói:
- Tôi nói rồi, không cần lo lắng. Trưởng ban Hoàng... Các người an tâm rút lui đi. Chỉ cần các người có thể rút lui an toàn, tạm thời còn không ai có khả năng vây khốn tôi và Giang Khương!
Hoàng Văn Hiên thoáng chần chừ một chút, sau đó gật đầu nói:
- Năm phút đồng hồ... Sau năm phút nữa chúng ta sẽ khởi động trình tự rút lui cuối cùng...
Nhìn thấy Hoàng Văn Hiên lại trở về phía bên kia tác chiến, Y Phù nhìn hai cô gái phương Đông xinh đẹp đứng đối diện, khẽ thở dài, sau đó đứng dậy nhìn hai người, nói:
- Hiện tại các cô cũng có thể rút lui trước... Nếu như có thể đuổi kịp, chúng tôi sẽ cố gắng đuổi kịp. Nếu như không thể đuổi kịp thì cũng không cần lo lắng cho chúng tôi!
Không... Chúng tôi không đi. Tôi phải đợi anh Giang Khương!
Lý Tiểu Vũ kiên trì nói.
Y Phù nhún vai khẽ, lại nhìn về phía Từ Thanh Linh bên cạnh, sau đó mới nhìn Lý Tiểu Vũ, bình thản cười nói:
- Nếu cô ở lại sẽ chỉ liên lụy cho Giang Khương thôi... Chẳng lẽ cô không hiểu sao?
- Nếu như chỉ có tôi và Giang Khương, lúc nào chúng tôi cũng có thể rút lui khỏi nơi này cuối cùng... Hoặc là lẻn vào sâu trong thế giới này. Không ai có thể ngăn cản chúng tôi được... Nhưng nếu có hai người, như vậy thì chúng tôi chỉ có một khả năng... Cô hiểu rồi đấy!
Nghe Y Phù nói vậy, mặt Lý Tiểu Vũ lộ vẻ tức giận nhưng lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh, sau đó nhìn về phía Từ Thanh Linh, nói:
- Như vậy thì chúng ta ra cửa động trước chờ anh ấy vậy!
- Ừ...
Từ Thanh Linh lại không hề chần chừ, gật đầu xong nhìn về phía gian phòng của Giang Khương, sau đó cùng Lý Tiểu Vũ đi về hướng cửa động.
Không bao lâu sau, rốt cục chỗ hàng rào hợp kim truyền tới tiếng răng rắc...
Nhìn thấy hàng rào hợp kim đã bắt đầu nghiêng đi, Hoàng Văn Hiên nổi giận gầm lên một tiếng:
- Mọi người lui lại!
Hoàng Văn Hiên ra lệnh, mọi người liền mang theo vũ khí, xoay người bỏ chạy...
Phía yêu tộc thấy Nhân tộc bắt đầu chạy trốn cũng liền bùng lên những tiếng hoan hô hưng phấn.
Mà hàng rào hợp kim bị bọn chúng tấn công cũng chính thức nghiêng về hướng này rồi...
Chẳng qua lúc này Thiên Y viện lui lại đã gần hoàn thành một phần ba. Hai phần ba còn lại đang xếp hàng, mang theo vài sợi dây thừng leo lên phía trên...
Rầm rầm. Trong một tiếng nổ lớn, rốt cục hàng rào hợp kim kia không chịu nổi nữa, đổ rầm xuống mặt đất.
Mất đi hàng rào ngăn cản yêu tộc, nhìn nhân tộc cách đó không xa, đám yêu tộc lộ nụ cười tàn nhẫn, đang muốn lao về phía Nhân tộc, cho đám Nhân tộc đáng chết này nhấm nháp chút mùi vị tử vong.
Đột nhiên thấy có mấy Nhân tộc lộ vẻ tươi cười quỷ dị...
Đám yêu tộc đang lao về phía trước còn chưa kịp tỉnh táo lại liền thấy đám người này bỗng kéo mạnh một sợi dây!
Sau đó, rất nhiều yêu tộc cảm thấy dưới chân bỗng mát lạnh, dường như có vật gì đó chui ra vậy.
Chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng, liền thấy muội bàn chân mình dường như bị một loạt những cây châm bạc sắc bén đâm xuyên qua vậy...
Mà máu chảy ra lại một màu đen kịt...
Đám yêu tộc chỉ kịp thoáng kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó liền nhũn ra ngã xuống...
Mà phía yêu tộc nhìn hai mươi mấy người đám Hoàng Văn Hiên lao tới, lúc này trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười dữ tợn.
- Đám nhân tộc đáng chết... Ta xem các ngươi chạy đi đâu nữa!
Yêu tộc vung binh khí lên, mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn, gia tốc lao tới.
Chẳng qua khi hai bên chỉ còn cách nhau hơn hai mươi mét, đã nhìn thấy rõ ràng vẻ hung tợn trên mặt đối phương, một tiếng hú dài rõ ràng chợt vang lên...