- Chúng ta còn bao nhiêu thuốc?
- Trên cơ bản là chỉ còn một lần thuốc sáng nay thôi...
Y Phù nhún vai, nhìn Giang Khương, trong mắt tràn đầy vẻ tươi cười giảo hoạt.
- Em đã bảo anh cưới một người là đủ rồi... Nếu không thì anh uống hết hôm nay là ngừng thôi, ngày mai đành nhịn vậy...
- Cưới... Cưới... Cưới... Em cho rằng đơn giản như vậy à...
Giang Khương đau đầu vuốt vuốt trán mình, sau đó ngửa đầu uống ừng ực mấy hợp, cạn sạch chén thuốc rồi nói:
- Quên đi, quên đi... Không nghĩ tới nữa... Tôi đi luyện công, luyện công...
Chờ Giang Khương luyện công một hồi xong rồi, lại thấy Hoàng Văn Hiên đã chờ bên ngoài từ bao giờ.
- Làm sao thế? Lão Hoàng?
Giang Khương vừa cầm khăn lông xoa mặt, vừa cười nói.
- Thường ủy Giang... Ban tình báo truyền tin tới, yêu tộc đã phái người đi bộ lạc Vu Sư. Hiện tại phía bộ lạc Vu Sư đã bắt đầu có hành động dị thường, có khuynh hướng di chuyển quy mô lớn tới Hoa Hạ chúng ta!
Hoàng Văn Hiên cười khổ nói với Giang Khương.
Giang Khương vội vàng đưa khăn lông trả cho Y Phù, đau đầu nhìn Hoàng Văn Hiên, nói:
- Không phải chứ? Vào thời điểm này...
- Đúng... Chính vào thời điểm này...
Vẻ mặt Hoàng Văn Hiên cũng bất đắc dĩ, nói:
- Phía viện trưởng đang hỏi, lúc nào ngài có thể giải phong cho Linh tinh điện hạ... Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ ngày chúng ta triển khai cuộc chiến trên mặt đất cũng không còn xa nữa!
- Khai chiến trên mặt đất!
Nghe thấy những lời này, Giang Khương chỉ cảm thấy muốn ngất. Việc Thiên Y viện làm trăm ngàn năm nay là để phòng ngừa yêu tộc thoát khỏi thế giới dưới lòng đất. Nếu thật sự có ngày khai chiến trên mặt đất, chuyện này thành ra lớn chuyện rồi...
- Đúng thế...
Hoàng Văn Hiên gật đầu mạnh, nói:
- Trưởng ban Lưu nói thời gian đã không còn nhiều lắm, trước mắt không có cách nào xác nhận cửa ra của đường ngầm bí mật của yêu tộc ở nơi nào. Cho nên nếu có thể, phải đẩy nhanh tốc độ giải phong cho Linh tinh điện hạ, nếu không thì không còn kịp nữa rồi!
Nghe được những lời này, vẻ mặt Giang Khương không biết nói gì, đưa tay vỗ vỗ đầu mình, đau đầu nói:
- Lời này của trưởng ban Lưu rốt cục là có ý gì?
- Chuyện này... Ha ha ha... Tôi cũng không rõ nữa... Chẳng qua trưởng ban Lưu nói rằng... Đàn ông mà... Có một số việc thỏa hiệp một chút cũng không sao cả, còn không phải chịu thiệt thòi...
-....
- Thế này có phải chịu thiệu thòi hay không thì cũng không phải ông ấy quyết định được chứ?!
Giang Khương đau đầu trả lời.
- Quả thật trưởng ban Lưu không thể quyết định được... Chẳng qua cũng có người quyết định nổi...
Hoàng Văn Hiên cười hắc hắc nói.
- Người nào?
Giang Khương nhíu mày, trầm giọng nói.
- Hiện tại cô ấy đã trên đường tới đây rồi... Sắp tới nơi rồi...
Gần một tiếng sau, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt đi cùng lão y sư La Thiên Minh vào cửa động, sắc mặt Giang Khương cứng đờ lại...
- Nếu việc này liên quan tới đại cuộc... Em cũng không có ý kiến gì... Dù sao em cũng quen Thanh Linh và Tiểu Vũ, cũng thấy các cô ấy không tồi... Mà hiện tại không phải là chỉ nhiều thêm một hai người thôi sao...
Vẻ mặt Tuyên Tử Nguyệt bình tĩnh, mặc dù trong mắt có vẻ ghen tuông và chua xót mờ nhạt nhưng vẫn nhìn Giang Khương dịu dàng nói:
- Viện trưởng nói huyết mạch của anh tương đối tốt, nên lưu lại nhiều con cháu một chút, có lợi cho Nhân tộc chúng ta...
- Huyết mạch tương đối tốt?
Giang Khương không nhịn được trợn trừng mắt. Mình có phải là Ngựa xích thố đâu, còn nói là huyết mạch tương đối tốt...
Lão y sư La Thiên Minh đứng cạnh đó, sắc mặt cũng hơi xấu hổ, nhìn chằm chằm vào Giang Khương, lạnh giọng nói:
- Chuyện này không phải do chính con gây ra sao? Tử Nguyệt không tiện nói con, sư phụ như ta vẫn phải dạy dỗ con một hồi...
- Nếu trước kia không phải con lưu tình khắp bên ngoài, sao hai đệ tử của Tôn sơn trưởng lại có tình ý với con như vậy? Bằng không thì cũng không bị Tôn sơn trưởng lấy ra làm điều kiện...
- Con nói con có làm Tử Nguyệt thất vọng không? Hả!
Giang Khương đàng hoàng nghe sư phụ răn dạy nhưng lại không dám nói lời nào. Hắn hiểu rất rõ, hiện tại không còn là chuyện mình muốn như thế nào nữa. Tất cả mọi người đã quyết định thay mình rồi...
Loại tình huống này, nếu không để ý, dù mình có phản đối cũng không phản đối nổi...
Về chuyện sư phụ nói dạy dỗ mình, trên cơ bản đều là nói thay Tử Nguyệt. Cho nên Giang Khương cũng chỉ có thể đàng hoàng lắng nghe...
Y Phù đứng một bên, nhìn cảnh tượng này chỉ mỉm cười, cũng không nói gì cả...
Đám người phó chủ nhiệm Lý và Hoàng Văn Hiên đứng bên ngoài phòng, mặt cố gắng nín cười.
- Trưởng ban Hoàng... Việc này chỉ sợ đám người viện trưởng cho phép nên mới thế. Phúc khí của thường ủy Giang quả không nhỏ nhỉ... Hai đệ tử của Tôn sơn trưởng kia đều là tuyệt sắc giai nhân!
Mặt phó chủ nhiệm Lý đầy ý cười nói.
Hoàng Văn Hiên cũng cười khan hai tiếng, đáp:
- Ha ha... Đúng vậy... Nếu không phải viện trưởng lên tiếng, việc này đương nhiên không dễ giải quyết... Chẳng qua hiện tại tốt rồi, vẹn cả đôi đường... Thường ủy Giang quả là có phúc mà!
Việc này nhanh chóng được quyết định, hơn nữa do lão y sư La Thiên Minh là sư phụ Giang Khương tự mình gọi điện xác nhận với Tôn Diệu Nguyệt.
- Tốt rồi... La y sư, việc này chúng ta tạm thời quyết định như vậy. Đến lúc đó sẽ xem để đệ tử nào của tôi cưới rồi nói tiếp đi...
Tôn Diệu Nguyệt nhẹ nhàng ngắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía môn chủ Cổ Môn đại nhân vẻ mặt ngẩn ngơ bên cạnh, hừ một tiếng nói:
- Được rồi, việc này đã quyết định rồi, ông đã hài lòng rồi chứ?
Lưu Phong mỉm cười nói:
- Tất nhiên, hiển nhiên như thế là tốt nhất. Tất cả linh dược cần đến, sơn trưởng đại nhân cứ lấy trong nội khố là được!
- Tôi nói này Lưu Phong, chuyện này ông thoải mái nhất rồi. Hiện giờ tốt lắm, bản sơn trưởng phải bồi cả đệ tử ra ngoài rồi...
Tôn Diệu Nguyệt nhìn Lưu Phong, hừ hừ nói.
Lưu Phong mỉm cười đáp:
Nhìn sơn trưởng đại nhân bước từng bước đi ra ngoài, Lưu Phong bất đắc dĩ thở dài, cười khổ lắc đầu, chẳng qua ý cười trong mắt cũng càng ngày càng đậm, hạ giọng lẩm bẩm:
- Từ Khải Liễu à Từ Khải Liễu... Chỗ tốt như Long Sơn cũng không thể để mình nhà cô chiếm được... Hạt giống tốt như Giang Khương cũng không thể để một nhà cô độc chiếm được... Ha ha...
Tuyên Tử Nguyệt và lão y sư La Thiên Minh cũng không ở lại trụ sở dưới lòng đất quá lâu. Dù sao nơi này cũng coi như một nơi nguy hiểm. Bọn họ chỉ ngồi lại mấy giờ liền bị Giang Khương để người mau chóng tiễn trở về.
Chẳng qua trước khi lên đường, Tuyên Tử Nguyệt rất u oán ngắm Giang Khương một hồi, khiến trong lòng Giang Khương không nén nổi từng đợt hổ thẹn...